XXXV.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thần sắc tiều tụy , đôi mắt thanh thuần ngày nào giờ lạnh nhạt không thể tả , nỗi nhớ hết vơi rồi đầy mỗi đêm thâu dù cho Danielle có dùng bao nhiêu rượu cũng không dẫn tới sự lãng quên mệt nhoài , có lẽ Nga chẳng phải nơi nàng nên ở nữa rồi , nàng ghét nơi này chả quan tâm nó có từng là nơi hiện hữu trong mơ ước , phải chi ngày đó nàng đừng đi thì hay biết mấy , ở lại để sẻ chia cùng Haerin thì em có rời xa nàng ? Bằng tốt nghiệp cầm trong tay , ngồi trên máy bay không do dự , cảm giác nếu chậm trễ một giây tim nàng sẽ tan thành tro bụi . Chuyến bay từ Nga về Hàn Quốc sao khiến sự thấp thỏm dân cao , sự bức rức giống như kẻ bị lãng quên chẳng ai nhớ tới , sắp thôi hãy chờ Dani thêm vài tiếng , nàng chắc chắn sẽ về với em .

Rửa mặt bằng các tia nắng sớm , bóng người ngồi bên vệ cửa sổ tại thánh đường , nhà Thờ vắng lặng một mình lặng lẽ cầu nguyện như thói quen khó bỏ , những chú hạc giấy cỏn con gọn ghẽ trên bàn , ngày chủ nhật luôn là ngày người thích nhất , khu người sống không một tiếng ồn kể từ khi tỉnh giấc , đến lúc rồi , không cần đợi thêm bao lâu nữa .

Cho tay vào túi áo vì cái se lạnh của mùa thu , lanh quanh đoạn đường thân thuộc khu an nghỉ của người thân hiện rõ , hôm nay người đến cùng nến và hoa , loài hoa loa kèn trắng loài hoa mà người được ngủ sâu trong lồng đất yêu thích nhất trên đời . Dành sự tôn trọng duy nhất người ngồi xuống cạnh bia mộ , dáng ngồi chính toạ nghiêm túc với một tấm bia đá lạnh ngắt vô tri vô giác nhưng mang giá trị tinh thần vô cùng to lớn .

"Mẹ..hôm nay con đến để nói với mẹ một chuyện rất quan trọng trong cuộc đời con , con nghĩ mẹ luôn ở cạnh và theo dõi hành trình con trưởng thành , con...định cầu hôn một người , mà con không biết có nên hay không , liệu con cưới người ta về , người ta sẽ không vì con mà khổ sở chứ ?"

"Mong mẹ nếu đồng ý hãy tách hợp , còn không hãy cho con được chết đi vì nếu không có cậu ấy con cũng chẳng thiết tha gì nữa mẹ à . " cúi đầu , người thành thật những lời sâu trong đáy lòng mình dù hiểu sẽ chẳng có ai nghe thấy , người đi cũng đã đi rồi hơn mười năm chứ không ít nhưng vẫn muốn ngõ lời để mẹ trên trời còn chứng giám mỉm cười cho hai người thành đôi , tuy không thể dẫn người mình chuẩn bị cầu hôn đến trước mặt mẹ , nhưng người đó sẽ thay mẹ lo toan gia đình yêu thương con mẹ à .

Nụ cười mãn nguyện ẩn hiện trên môi , nhắc tới chuyện cũ ai mà không bồi hồi nhớ nhung rồi tự rơi nước mắt , người ấy thì không tuyến lệ cằn cỗi chẳng còn chút gì gọi là cảm xúc mà trào ra , thử hỏi có cô gái nào chưa bước qua tuổi hai mươi lăm đã mang nhiều vết tích trải đời , trưởng thành trong khi ở tuổi đó nhiều người còn loay hoay tìm cách lớn lên không phải về thể xác , đổi lại cái giá phải trả quá lớn , đứa trẻ nọ có dùng cả thời gian tồn tại còn lại của mình cũng chả thể bù đấp được tuổi thơ đáng chôn vùi . Đồng tử phủ màu tro , sắc vui tươi hoá thành dĩ vãng , lúc này đây chẳng có ánh nắng nào đủ sức để sưởi ấm tâm hồn gai góc , chả còn dòng sông nào đủ sức mạnh cuốn trôi nỗi niềm nặng nề hằng năm ấp ủ .

Sao người ta có thể mạnh mẽ tới vậy ? 

[...]

Ngay khi chuyến bay hạ cánh cũng là lúc bầu trời không còn chiếu sáng , ông bà Marsh đứng tại sân bay chào đón con gái quay về sau năm tháng xa nhà . Danielle vừa bước khỏi cổng hải quan , thấy ba mẹ nàng không giấu được cảm xúc của mình lập tức trực trào chạy nhanh ôm lấy cả hai như thuở còn ấu thơ . Ôm con gái trong lòng bà Marsh cảm nhận rõ sự gầy gò , con gái từ bao giờ xanh xao đi rất nhiều không gì ngoài chuyện đó đã làm nàng ủ rũ mất sức sống , cả hai hiểu hết nhưng chẳng thể đưa ra lời khuyên vì mình chưa trải qua tình cảnh hiện tại của con bây giờ.

"Hức.ức mẹ , hic rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy , sao không một ai nói cho con biết hức hic !?"

"Được rồi đừng khóc con gái , về nhà ba sẽ nói con nghe" ông Henry lau nước mắt chảy trên má , an ủi đôi chút rồi cùng nhau quay về ngôi nhà , mái ấp phải vun đắp hằng chục năm mới hình thành một cách hoàn mỹ .

Trước lúc tới nhà chiếc xe hơi phải đi ngang dinh thự nhà Haerin , Danielle trông chờ ngược ánh mắt long lanh vào trông mong rằng có thể trông rõ thân ảnh ngày nào hay đứng tại ban công hóng gió cùng điếu thuốc trên tay , hình ảnh ấy...không còn . Dinh thư tối tâm chẳng le lói ngọn đèn tuy chả giống bỏ hoang nhưng cũng chẳng phải không có người ở , trở nên kích động cương quyết muốn xuống xe cho bằng được và ông Henry đành phải đồng thuận thắng xe .

Lẳng lặng ngó vào trong , cơ thể nàng nhỏ bé làm bà Marsh ngồi phía trong không tài nào kìm nổi lòng , tội nghiệp làm sao hết .

"H-haerin à...Haerin à trả lời tớ , Kang Haerin !! Hức.." tiếng thét tuyệt vọng giống đêm mưa tầm tã hôm đó , gục ngã xuống nền đất cố đánh vào ngực trấn tĩnh bản thân mạnh mẽ nhưng lệ cứ tràn ly .

Bóng đen trốn sau lớp rèm cửa sổ , nắm chặt tay thành nấm đấm tự hỏi lòng mình có nên xuống dưới đỡ nàng lên không ? Nền đất lạnh và bẩn , hãy ngồi dậy đi Danielle thật lòng xin nàng hãy ngồi dậy em không muốn thấy cô gái nhỏ của mình đau khổ tột cùng vì bản thân chẳng xứng đáng .

Kang Haerin còn sống sao , bằng cách nào chứ ?

________

Quay lại bệnh viện ngày đó sau khi vụ tai nạn xảy ra .

'tích tắc , tích tắc' kim đồng hồ trôi qua một giây đủ làm tim người ngồi ngoài đập mạnh hơn một nhịp , không ai chú ý đến nhau chỉ chăm chăm vào màu đèn treo trên đầu cửa mong cầu phép mầu xảy đến cứu rỗi con tim người .

Và rồi cánh cửa ánh mở toang , vị trường khoa tiến ra vơi bộ mặt tuyệt vọng tràn trề ông khẽ lắc đầu . " Chúng tôi đã cố gắng hết sức thưa cô...mong gia đình đừng quá đau lòng tổn hại sức khoẻ"

Ngay khi ngừng câu nói đột nhiên các y tá bên trong dậy sóng , máy dò nhịp tim có phản ứng không phải yếu ớt mà còn mạng mẽ gấp nhiều lần , họ nhanh chóng thực hiện tiếp nhiệm vụ cấp cứu lấy các mảnh vỡ thủy tinh , trưởng khoa ngay cả ông còn không ngờ nghị lực sống cô gái trẻ này lớn lao đến vậy , ông đảm nhiệm nhiều ca cứu thương cho em lẽ ra người bình thường sẽ ra đi sau mấy lần dừng chân trước cánh cửa sinh tử , lần này thì khác , nghị lực đã cứu sống em một mạng , để người có chuyên môn xử lý những chuyện còn lại , còn em hãy cứ việc chìm vào chiêm bao .

Thời gian thoi thóp ở phòng cấp cứu , chậm trễ một giây cái tên Kang Haerin mãi mãi bị xoá nhoà trong tâm trí người , thật lòng em đã muốn buông xuôi em mệt với cảnh vật lộn trên đường đời , mọi người có phải đang quên đi em chỉ mới hai mươi tuổi xuân xanh ? Một bàn tay ấm áp như đẩy em khỏi cánh cửa , hơi ấm từ gia đình người thân lần đâu em cảm nhận rõ đây là mẹ , không ai khác ngoài người sinh ra mình vậy tại sao bà lại không cho con gái mình được tự do thả mình khỏi giống tố bão bùn ?

Bàn tay ấy níu lấy Haerin , thuốc mê còn tác dụng nhưng vì sao khoé mắt em lại ồ ạt đổ nước , y tá phụ trách cũng chẳng thể hiểu chỉ nhẹ nhàng dùng khăn lau đi để thứ nước mặn không làm đau rát các lổ thủng do thủy tinh in hằn trên khuôn mặt rạng ngời ánh nắng .

Vài tháng sau hậu tai nạn , tình trạng sức khoẻ Haerin trở lại bình thường nhưng xuất hiện di chứng , đôi mắt do kính vỡ vài mảnh bụi rơi vào đã được lấy ra sạch sẽ chỉ là đôi khi sẽ mờ nhoè không nguyên do . Và em được cứu như vậy đó , mẹ , người đẩy khát vọng sống tràn trề giúp em quay về thực tại , có chuyện em chưa thể hoàn thành nên nhất quyết trao đổi cùng tử thần mình có phải tàn tật cũng nhất định vực dậy cho bằng được mới thôi .
_________

Cớ sao lại giấu chuyện mình còn sống với Danielle , em có hiểu những việc đó tàn nhẫn rách tâm đến nhường nào không ,  suốt mấy năm nàng đau khổ em không thương xót à ? Nói không xót là dối lòng , có , nàng đau em còn đau hơn nữa kìa Haerin muốn lấy nàng về làm vợ nhưng chỉ sợ mình sẽ khiến nàng khổ tâm .

Ông Henry kéo con mình lên xe không để nàng nán lại lâu hơn , chuyện của Haerin ông bà biết vì em có sang thưa , em mong rằng đừng nói bất cứ điều gì về mình cho nàng nghe vào thời gian nhạy cảm này bởi em chưa xác định rõ mình muốn gì , muốn yêu hay từ chối . Em thành ra bộ dạng nào rồi còn từ chối hả em , em không muốn mình nhỏ bé lại để người khác có thể yêu em sao ?

Sau bấy nhiêu thương tích Haerin ngộ ra rằng , thì ra ông trời từ chối ban cho em hạnh phúc , được người khác yêu thương sao ? Điều đó quá xa vời . Sao em cứ mãi phủ nhận thế ? Chỉ cần em gật đầu người hết lòng hết dạ yêu em sẽ xuất hiện ngay trước mắt , đừng nghĩ quá nhiều hãy nghĩ tới người em chọn cầu hôn .

Do tai nạn Haerin phải thay gần năm mươi phần trăm máu trong cơ thể , điều ấy khiến tính cách cũng như suy nghĩ có chút thay đổi một cách tiêu cực , bi quan hơn cần người nào đó kéo em khổ vũng bùn lây mắc kẹt nhiều năm ròng rã nếu không em sẽ chết chìm , chết chìm bởi vũng lầy đen ngòm và tự trách bản thân đến cùng cực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC