Chương 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Himejima trở về sau khi kết thúc nhiệm vụ. Trong nhà vắng lặng, nhưng anh cảm nhận được sau nhà có người.

Cảm giác này là...

Không thể nào... Anh lập tức bước nhanh ra sau nhà. Tại đó, bóng dáng hai cô bé đang ngồi kế bên tảng đá, chừng như đã kiệt sức. Là Kanae và Shinobu, cả hai đều thở gấp, có vẻ đang rất mệt mỏi. Himejima vội tiến lại gần, lúc đó Shinobu mới nhận ra anh mà ngẩng đầu lên.

"A, anh Himejima! Mừng anh trở về!"

Cô bé cất tiếng chào trong vẻ mệt mỏi. Kanae ngồi cạnh lảo đảo đứng lên, nhẹ nhàng cúi đầu như lúc tiễn anh lên đường làm nhiệm vụ. Giờ đây, cô cúi đầu chào anh trở về sau nhiệm vụ vất vả.

"Thật may là ngài vẫn bình an vô sự."

"Các em..."

Himejima định hỏi "Các em đã ở đây suốt từ lúc đó đến giờ sao?", nhưng trước khi câu hỏi bật ra, anh chợt nhíu mày vì cảm thấy có điều gì bất thường.

Vị trí của tảng đá đã thay đổi...

Dù không được đến một đinh, nhưng rõ ràng nó đã dịch chuyển. Himejima tuyệt đối tin tưởng vào cảm giác của mình bất chấp đôi mắt mù lòa. Có điều... hai cô bé đã làm cách nào...

Himejima cảm nhận được hai cô bé đang cười với nhau đầy tự hào trong khi anh không thốt nên lời. Shinobu cầm lấy tay anh và đặt lên một thanh gỗ cứng đang kê bên dưới tảng đá, anh lập tức hiểu ra cách mà hai cô bé đã sử dụng.

"Đòn bẩy ư..."

"Đúng vậy.

Hai chị em đã đào một hõm sâu để có thể luồn thanh gỗ xuống dưới tảng đá, sau đó chèn thêm khúc gỗ vào tạo thành điểm tựa. Áp dụng nguyên lý đòn bẩy, với sức lực của hai chị em chân yếu tay mềm cũng có thể di chuyển được cả tảng đá to lớn.

"Cái này... là hai chị em tự nghĩ ra?"

"Thì em đã nói rồi mà? Cả em và chị đều thông minh lắm đó." Shinobu đắc ý trả lời, "Nhưng mà... nói chung... cũng đã thất bại nhiều lần..."

Bàn tay nhỏ bé của Shinobu đặt trên tay anh lấm lem bùn đất. Anh có thể cảm nhận được những vết phồng rộp đã vỡ cùng phần da trở nên chai cứng trên tay em. Có lẽ tay Kanae cũng giống như vậy. Không thấy Himejima nói gì, Shinobu cất tiếng với vẻ bất mãn.

"Gì chứ! Anh còn muốn phàn nàn gì nữa sao!"

Trái với lời nói cứng cỏi, trên khuôn mặt em hiện lên vẻ lo lắng.

"Anh chưa từng nói là không được dùng đòn bẩy đâu nhé."

Có lẽ em lo sợ bị một người lớn cứng nhắc chê trách và không giữ lời hứa chăng?

"Đã hứa thì anh phải giữ lời."

"... Ừ. Đúng vậy."

Himejima đặt bàn tay to lớn lên đầu Shinobu đang cáu kỉnh và khẽ cười.

"Ta công nhận hai em."

Nghe vậy, cuối cùng Shinobu mới thả lỏng cơ thể nhỏ bé đang gồng cứng nãy giờ.

"Thật sao?!"

"Phải."

"Vậy... anh sẽ giới thiệu chúng em với "Người dạy" chứ?"

"Tất nhiên ta sẽ làm đúng trách nhiệm và giới thiệu cho các em những người thật giỏi."

Sau khi nghe lời đảm bảo, Shinobu reo lên mừng rỡ: "Tuyệt quá!", còn Kanae thở phào nhẹ nhõm. Lần đầu tiên sau khoảng thời gian dài, Himejima lại cảm nhận được sự ấm áp nơi trái tim mình.

"Kanae, Shinobu... hai em đã xuất sắc hoàn thành thử thách."

Đây là lần đầu tiên anh trực tiếp gọi tên hai cô bé. Cô em gái bật cười khúc khích, còn người chị chỉ dịu dàng mỉm cười đáp lại.

Sáng hôm sau, hai chị em lên đường đến chỗ "Người dạy" của riêng mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC