Chương 11 Mập mờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Tư Hạ cũng nhanh nhẹn bước xuống khán đài, tay cầm chai nước đã chuẩn bị sẵn, tiến về phía Lưu Trạch Dương.

Từ xa Lưu Trạch Dương cũng trông thấy cô, khoé môi cong lên. Ung dung nhìn cô gái đang bước đến.

Hôm nay cô ăn mặc rất đơn giản, là quần jeans xanh nhạt cùng với áo sơ mi trắng, tay áo tuỳ tiện xắn lên. Tóc vẫn buộc đuôi ngựa. Vì đang chạy nên đuôi tóc hơi đung đưa.

Lạc Tư Hạ nở nụ cười, đôi má lúm đồng tiền, ánh mắt lấp lánh như sao, toả ra nguồn năng lượng tươi trẻ. Trông tràn trề nhiệt huyết.

"Cậu giỏi quá! Chúc mừng cậu nhé!"

Lưu Trạch Dương nhận lấy nước cô đưa, ngửa cổ ừng ực uống, yết hầu chuyển động lên xuống. Vài giọt mồ hôi trên tóc chậm rãi nhỏ xuống..

Trông vừa nam tính vừa..quyến rũ

Thấy ánh mắt đó của Lạc Tư Hạ, cậu không nhìn được, hiếm khi bông đùa :

"Sao thế? Đẹp quá hả? Cậu nhìn đến ngẩn ngơ rồi kìa."

Gương mặt Lạc Tư Hạ hơi xấu hổ, mặt đo đỏ, cười hắc hắc hai tiếng, không đáp lại.

Lưu Trạch Dương thấy vậy liền lấy tay xoa đầu cô.

Hình ảnh này vừa vặn bị Lục Vân cùng các bạn học khác trông thấy. Trên lớp rất nhanh liền có tin đồn Lạc Tư Hạ và Lưu Trạch Dương đang có mối quan hệ yêu đương.

Cả hai đều ngớ người khi nghe thấy. Lạc Tư Hạ thì tỏ ra khá lúng túng, vội vã đi giải thích. Còn Lưu Trạch Dương lại có vẻ rất bình thường, cũng chỉ là tin đồn thôi, chẳng sao cả.

Ban đầu Lạc Tư Hạ còn kiên nhẫn giải thích, nói không phải. Nhưng mọi người càng nhìn bọn họ mỗi tiết đều thầm thì mấy câu với nhau, trông rất thân thiết, nên chẳng ai tin là không phải cả.

Dần dà, Lạc Tư Hạ cũng lười giải thích. Thôi vậy, muốn nghĩ sao thì tuỳ, cô cũng không thể cưỡng cầu suy nghĩ của người khác.

"Cậu nói xem, người ta nói tôi và cậu yêu đương kìa? Nếu lỡ sau này cô gái mà cậu thích nghe được thì chẳng phải thiệt thòi cho cậu rồi à?"

Lưu Trạch Dương bỗng dưng trầm mặc, giọng nói cũng lạnh lùng hơn. Cậu rất kiêng kị hai từ tình yêu này.

"Tôi sẽ không yêu ai."

Lạc Tư Hạ nghe thấy cũng ngạc nhiên, nhún nhún vai. Hừ, không yêu đương thì không yêu đương, lạnh mặt với tôi làm gì.

Sau đó giáo viên tiếng Anh bước vào. Cả hai đều chăm chú vào tiết học. Cuộc nói chuyện cứ thế kết thúc, Lạc Tư Hạ cũng quăng bẵng câu nói của Lưu Trạch Dương ra sau đầu.

Mà cô không biết rằng..thực ra đó cũng được xem như một lời cảnh tỉnh, ngăn chặn cho những đau khổ, chờ đợi sau này của cô...

Thi học kì I xong, chẳng mấy chốc lại đến Tết Nguyên Đán. Cả nước được nghỉ 7 ngày.

Buổi học cuối cùng trước kì nghỉ lễ. Có lẽ do ảnh hưởng không khí Tết sắp đến gần. Mọi người đều tỏ ra rất hào hứng, tràn trề năng lượng, không còn chỉ cúi gằm đọc sách nữa.

Lớp học vì vậy mà nhộn nhịp, có sức sống hơn hẳn.

Trước khi ra về, thầy Chu yêu cầu mọi người dọn dẹp vệ sinh, coi lớp học như nhà mà tân trang đón Tết.

Nếu là ngày bình thường, chắc hẳn mọi người sẽ kêu ca đôi chút. Nhưng hôm nay khác biệt, nghĩ tới thời gian sắp được ở nhà, đi chơi, những món ăn thơm nức đầy ắp cùng với không khí dễ chịu của mùa xuân, còn ai mà không vui cơ chứ? Chỉ có chút việc cỏn con này. Làm gì có chút phàn nàn nào?

Lại nói, dù sao cũng học ở đây được nửa năm rồi. Lạc Tư Hạ cũng sinh ra chút quyến luyến. Nhất là với khung cửa sổ xanh lam này, hằng ngày đều cùng họ đón nhận ánh sáng chiếu vào, đặc biệt là phản chiếu hình ảnh người bên cạnh cô, rất đẹp...

Ây ây, lại bắt đầu nghỉ vớ vẩn rồi! Chính Lạc Tư Hạ cũng không hiểu, cô rốt cuộc làm sao vậy? Sự việc gì cũng có thể liên kết với người bên cạnh. Vì vậy cô ép mình phải tập trung dọn dẹp kĩ càng, không thể qua loa, nếu không rảnh rỗi lại tiếp tục vẩn vơ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net