Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Park Jiyeon đến rước dâu rồi, phía sau có 6 phù rể, còn lái 6 chiếc xe đến làm chật chỗ.

"Hyomin đừng lấy chồng nữa!" Park Sangkyo đầu tiên làm khó.

"Con gái, mẹ không nỡ xa con." Park Juhee cũng tiếp bước.

"Em gái, hay em ở nhà đi." Anh và chị dâu cũng mở miệng.

"Cô à, cô phải đi sao? Không được?" Nhóc con hét lớn.

Nơi ở nhà họ Park có vở kịch "không nỡ xa nhau", cũng diễn được hơn nửa tiếng đồng hồ, tình tiết cảm động động lòng người, càng diễn càng hăng, tưởng như là không thể xa cách nổi.

Cuối cùng Park Jiyeon quỳ xuống, nói trời nói đất, thề sống thề chết, thiếu điều dập đầu lạy, cuối cùng nắm tay Hyomin kéo ra chiếc xe cưới hào hoa ở ngoài, nếu không như thế anh sợ rằng hôm nay sẽ không cưới được vợ nất.

Mỗi người nhà họ Park đều khóc đỏ cả mắt, mọi người yên lặng lên xe cưới, lái thẳng đến nơi tổ chức lễ cưới.

Trong xe, Hyomin hỏi Park Jiyeon: "Ông của anh sao rồi? Đã đỡ nhiều chưa?"

Park Jiyeon nhất thời lặng người, liền ngay lập tức cười nói: " ông vì tham gia hôn lễ của chúng ta mà tranh chấp rất lâu với bác sĩ, bác sĩ cuối cùng cũng đồng ý để ông ra ngoài 1 đêm, nhưng sau khi lễ cưới kết thúc ông phải lập tức quay trở về bệnh viện.

"Vậy à?" Hyomin gật gật đầu, "Cơ thể ông có chịu nổi không?"

"Đây là nguyện vọng của ông, chúng ta không nên ngăn cản ông, cứ để ông nhìn thấy mong ước cuối cùng của mình, như vậy ông mới an tâm."

Hyomin "Ừ" 1 tiếng, trong lòng nghĩ ít nhất thì hôn lễ này có thể khiến 1 người già vui vẻ, như vậy là đủ rồi.

Cô vỗ vỗ tay anh, cười thật ấm áp, "Anh thật là 1 người tốt."

Trong lòng Park Jiyeon nổi lên 1 hồi chuông cảnh tỉnh, anh... anh đột nhiên cảm thấy lương tâm bất an.

"Đừng tâng bốc anh như vậy, em mới là người tốt, em chịu lấy anh là phúc của anh mới đúng." Anh nắm chặt vai cô, kéo cô ôm chặt vào lòng.

Sắp đến nhà hàng rồi, có nghĩa là cô sắp kết hôn thật rồi, Hyomin có chút căng thẳng, ngẩng đầu nói: "Anh hôn em 1 cái được không? Em hơi sợ."

"Anh rất sẵn lòng." Park Jiyeon phủ lên đôi môi anh đào của cô, thấy cô đang run rẩy, a! Thật là 1 cô nhóc vừa dễ thương vừa tội nghiệp, cứ ngoan ngoãn trở thành cô dâu của anh! Anh sẽ làm cho cô hạnh phúc.

Nụ hôn vừa kết thúc, xe cũng liền dừng lại, Park Jiyeon bước xuống xe trước, tiếp tục mở cửa cho cô, cả 2 nắm tay nhau cùng đi vào nghênh đón mọi người, nghênh đón hôn nhân.

2 gia đình vì ngày trọng đại này mà đã bao trọn nhà hàng, người ra kẻ vào đều là khách tới chúc mừng, khắp nơi đều tràn đầy không khí náo nhiệt.

Dưới sự chứng kiến của mọi người, tiến hành nghi thức long trọng, yến tiệc sắp bắt đầu, đây là 1 đêm hoa lệ mà rối rắm, không ai có thể phủ nhận điểm này.

"Ông của anh đâu?" Hyomin kéo tayPark Jiyeon hỏi.

"Ở đằng kia, chúng ta đi gặp ông." Park Jiyeon rất vui, hạnh phúc, bởi vì cuối cùng anh cũng theo đúng kế hoạch mà cưới được vợ, mà chỉ cần tốn khoảng 3 tháng, đây chính là "Hôn nhân hiệu quả cao" mà anh muốn.

Park Jiyeon dắt Hyomin đến trước ông, bà, cả 2 đều cười toe toét, cứ liên tục khen cháu dâu đẹp thế nào, đáng yêu thế nào, ngoan thế nào.

"Ông à, ông vẫn khỏe chứ?" Hyomin lo lắng ông sẽ chịu không nổi trạng thái hưng phấn này.

"Rất khỏe!" Ông sảng khoái nói.

Sau khi hàn huyên, Hyomin len lén hỏi Park Jiyeon: "Xem ra ông rất khỏe."

"Haiz!" Park Jiyeon thở dài, "Ông miễn cưỡng vui vẻ như vậy để chúng ta không phải lo lắng."

Hyomin "Uhm" 1 tiếng, không biết nên nói thế nào mới được.

"Đừng như vậy, cười 1 cái đi, hôm nay là ngày vui của chúng ta, chúng ta cũng phải làm mọi người thấy vui nữa chứ." Park Jiyeon động viên cô.

"Em sẽ cố gắng." Hyomin nỗ lực cười với bản thân.

Chết thật... cô ấy hình như càng ngày càng dễ mến, Park Jiyeon phát hiện bản thân thật khó để không yêu cô, nhưng việc yêu vợ mình, lại càng không nằm trong kế hoạch của anh.

Cả 2 người ai cũng mang tâm sự của riêng mình, nhưn biểu hiện trên mặt lại cực kỳ hạnh phúc, nói chung chỉ cần qua được đêm nay là mọi việc OK rồi!

Thế nhưng sau từng ly từng ly rượu mừng, Hyomin không nhịn được lại hỏi chồng mình: "Ông của anh... xem ra rất khỏe mạnh, anh xem tinh thần của ông rất tốt! Cứ 1 mạch kính rượu người khác kìa!"

"Em chưa từng nghe qua hồi tưởng về quá khứ oai hùng ư?" Anh lắc lắc đầu, làm khuôn mặt không tưởng tượng nổi.

"A..." Hyomin không dám nói thêm điều gì nữa, sợ lại đụng chạm đến nỗi đau của anh.

"Đến đây! Chúng ta phải tiễn khách rồi, để đêm nay lưu lại 1 hồi ức tốt đẹp." Anh không muốn cô có thêm thời gian để suy nghĩ, kéo tay cô đến cửa lớn.

Đúng vậy, bữa tiệc cũng đến lúc kết thúc rồi, cũng có thêm nhiều niềm vui, âm nhạc, rượu ngon, khách khứa lần lượt về từng người một.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net