Chap 45 - end

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


10 giờ sáng chủ nhật, Park Jiyeon và Hyomin đúng giờ đến nhà họ Park.

Nhấn chuông cửa, mở cửa ra, vừa bước vào phòng Park Jiyeon liền quỳ xuống trước mặt tất cả người nhà họ Lê, "Xin lỗi, là con đã khiến cho Hyomin chịu khổ!"

"Jiyeon!" Hyomin ngạc nhiên nhìn anh.

Park Sangkyo gầm lên, "Tiểu tử, cậu cho rằng như vậy có tác dụng sao? Đầu tiên làm con gái tôi rời khỏi quê hương đến 3 năm trời, sau đó lại lên báo đăng việc cảnh cáo kia?"

"Tất cả đều là lỗi của con, lần đó là do con không đủ yêu cô ấy, nên mới để cô ấy bỏ đi, con chỉ có thế lấy cả đời này bù đắp lại cho cô ấy!" Park Jiyeon thành tâm thành ý nói.

Park Juhee dựa bên người Park Sangkyo, nước mắt cứ vậy mà ràn rụa, "Con rể ngốc, con đừng như vậy, mau đứng lên!"

"Không được!" anh hai và anh ba cùng la lên.

"Không sai! Ngay cả đi ra đường cũng không dám ngẩng đầu lên." Chị dâu nhỏ cũng thêm vào.

"Mọi người... mọi người đừng trách anh ấy!" Hyomin nghẹn ngào, theo đó liền quỳ xuống, "Là con không tốt, con cho rằng rời bỏ anh ấy... rời bỏ anh ấy là đúng, không ngờ tới... đã tự lãng phí 3 năm trời!"

"Không! Hyomin, nếu không có 3 năm đó, anh hiểu không thể hiểu được con tim anh, đây là hình phạt anh đáng chịu!" Park Jiyeon liền cầm tay cô.

"Jiyeon..." Hyomin muốn khóc rồi.

Đôi oan gia này cứ ôm cứng lấy nhau, giống như đôi uyên ương quấn nhau không muốn tách rời.

"Được rồi, đừng nói nữa!" Park Sangkyo cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hài lòng, "Làm mọi người lo lắng 2 đứa như vậy, thật cũng hơi quá đáng, kể từ hôm nay, 2 đứa phải yêu thương nhau, hiểu chưa?"

"Ba, mẹ..." Park Jiyeon và Hyomin không dám tin nhì mọi người, không ngờ mọi người lại tha thứ cho mình như vậy.

"Không được để em gái khóc nữa, nếu không anh sẽ tính sổ với em." Anh hai nói.

"Cũng đừng chơi tròn gián điệp gián mối gì nữa, 3 năm nay, vì muốn giấu tung tích Hyomin ở đâu, con thiệt thấy ngột ngạt lắm rồi!" Anh ba cười khổ.

Park Juhee nắm lấy tay Hyomin và Park Jiyeon, để 2 người cùng đứng dậy, "Có thể thấy được 2 đứa hòa hợp như vậy, mọi người thật rất vui mừng."

Park Jiyeon thở hắt ra, "Cám ơn mẹ, hy vọng con không làm phụ lòng những kỳ vọng của mẹ với con."

Hyomin cũng cười, "Đúng đó! Đều tại mẹ! Hại con chạm phải oan gia như anh ta."

Park Juhee cười ha ha không khép miệng lại, Park Sangkyo tuyên bố, "Hôm nay cứ để mọi người hàn huyên chuyện cũ đi, đến nhà hàng "Hawang" ăn 1 bữa nào!"

"Tán thành!" 4 đứa tiểu quỷ trong nhà đồng thanh hô to.

1 đoàn người nhạ họ vừa đến trước nhà hàng "Hawang", vừa đẩy cửa vào, thì ra người nhà họ Park đang ngồi phía trong, tất cả đều nghểnh cổ ra mong chờ!

"Nam nữ chính đến rồi!"

"Yeah! Mau khui sâm panh thôi!"

"Cung hỷ cung hỷ! Đuổi theo cô vợ bỏ trốn thành công!"

Jiyeon và Hyomin kinh ngạc nhìn mọi người, không ngờ bức tranh này y hệt 3 năm trước, trời ạ! Mọi người thực rất quan tâm, lo lắng cho cả 2.

Hai gia đìnhPark gia cùng gặp gỡ nhau, cả 2 gia đình hòa giải làm náo nhiệt hẳn lên!

===Hết===

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net