Ánh Sáng Trong Đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   

         Đêm ấy tôi về phòng sớm, dự định tận hưởng buổi tối dễ chịu cùng
một cuốn sách. Nhưng chưa kịp ấm chỗ thì nghe cửa phòng vang
lên ba tiếng gõ dè dặt. Người chọn đúng thời điểm này để tìm đến,
không ai khác hơn là Elizabeth em gái tôi.
Ở tuổi mười tám, em đã trở thành một thiếu nữ đẹp mê hồn, song
đôi lúc tôi tự hỏi liệu em có nhận ra điều đó hay không. Em thay đổi
rất nhiều chỉ trong mấy tháng qua, sắc đẹp của em khiến John
Darnley không thể làm ngơ, để rồi theo đuổi với một quyết tâm thầm
lặng. Trong khi hãnh diện rõ rệt vì sự chú ý của cậu ta, em lại để mắt
tới Henry White nhà hàng xóm đồng thời cũng là người bạn thân
nhất của tôi. Còn Henry, dù có phong thái tự tin đầy học thức, nhưng
lại nhút nhát không ngờ trước con gái, đặc biệt là trước Elizabeth,
người mà cậu cũng rất si mê.
“Em có làm phiền anh không, James?” em hỏi, tay do dự đặt nơi
nắm cửa.
“Đương nhiên là không rồi,” tôi nói với một tiếng thở dài và hi
vọng là đầy ý tứ, mũi vẫn chúi vào cuốn sách.
Elizabeth ngồi xuống giường, cạnh tôi, đầu cúi gầm, hai bàn tay
bồn chồn vặn vẹo. Cuối cùng nghiêm trang ngước cặp mắt to màu
nâu nhìn tôi.
“James, em phải nói chuyện với anh.”
“Gì thế?”
“Đó là về Henry.”
Tôi biết tiếp theo là gì rồi. Tôi sẽ phải làm ông tơ cho hai người:
một quá kiêu hãnh, còn một quá nhút nhát không dám thể hiện cảm
xúc của mình.
Elizabeth giật lấy quyển sách từ tay tôi và gay gắt hỏi, “Anh có
định nghe em nói không, James?”
Bất ngờ khi thấy em cao giọng, tôi bèn hạ cố nhìn em, châm một
điếu thuốc và tập trung nhả vài vòng khói tròn hoàn hảo. Hồi nhỏ, tôi
không thích gì hơn là chọc tức em bằng cách giữ thái độ lạnh lùng
bình thản mỗi khi em khó chịu. Tôi luôn tính toán làm sao để đẩy em
vào cơn giận cực độ, và phải xấu hổ thừa nhận rằng tôi đã duy trì rất
tốt sở trường đó. Mặc dù vậy, không muốn đi quá giới hạn chịu đựng
của em, tôi lại mềm lòng.
“Anh nghe đây.”
“Đó là về Henry, anh ấy…”
“Về Henry,” tôi nhắc lại, ra chiều quan tâm (nét ngạc nhiên thoáng
qua mặt em). “Đợi một chút.”
Tôi đứng dậy, sải bước đến tủ sách, rút xuống tập đầu tiên trong
bộ bách khoa toàn thư, đặt ngay ngắn trên đầu gối và nói bằng giọng
chế giễu.
“Vì em đưa ra chủ đề này quá thường xuyên, và vì nó được quan
tâm nhiều như vậy, nên anh đã viết một chuyên khảo khiêm tốn dài
tám trăm trang về đề tài này, nhưng đây mới chỉ là tập đầu tiên…”
Tôi nghĩ rằng em sắp nghẹt thở vì tức giận. Em chạy về phía cửa,
nhưng tôi đã ngăn lại được. Tôi phải mất ít nhất năm phút để làm em
bình tĩnh lại.
“Nào tiếp tục đi, anh nghe đây. Em có thể trông cậy vào người anh
lớn này nếu cần một giải pháp cho vấn đề của mình.” (Tôi lớn hơn em
đúng một tuổi.)
Em buông một tiếng thở dài, “Em yêu Henry.”
“Ừ, anh biết chuyện đó. Sao nữa?”
“Henry yêu em.”
“Chuyện đó anh cũng biết.”
“Nhưng anh ấy không dám nói ra vì quá nhút nhát.”
“Hãy cho cậu ấy thời gian. Em sẽ thấy…”
“Em không nên là người chủ động trước. Dù sao cũng không phải
phong cách của em. Trông em có giống kiểu người như vậy không?
Rất có thể anh ấy nghĩ em là kiểu con gái… Không, chắc chắn là
không thể nào!”
Sau một khoảng lặng, em dụi mắt dữ dội rồi tiếp tục.
“Ba hôm trước, em nghĩ, cuối cùng anh ấy đã đủ can đảm hôn em.
Bấy giờ hai đứa đang đi dạo dọc con đường dẫn vào rừng, trời nhập
nhoạng tối, em bảo anh ấy là em bắt đầu thấy lạnh. Henry choàng tay
qua vai em, cả hai lại cùng bước đi trong im lặng, rồi anh ấy bất ngờ
quay sang… Thề với anh, James, Henry đã định hôn em - em có thể
thấy điều đó trong mắt anh ấy nhưng thay vào đó anh ấy lại cúi
xuống, nhặt một sợi dây cũ trên mặt đất và nói, ‘Nhìn này, Elizabeth,
xem anh làm được gì này.’ Và thắt luôn một tá nút trên sợi dây.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó,” em tiếp tục, cố cầm nước mắt. “Sau đó anh ấy cởi giày ra
và…”
“Và…?”
“Cởi cả tất.”
“Elizabeth, em không cần phải nói nữa, để anh đoán. Cậu ta đã
dùng ngón chân để tháo mấy cái nút thắt!”
“Đúng thế,” Elizabeth rên rỉ. “Anh ấy chưa từng nghĩ đến việc hôn
em.”
Tôi không thế nhịn được cười. “Henry của em là thế đấy!”
“Em thấy chẳng có gì buồn cười cả.”
“Thôi nào, em gái, em không hiểu sao? Henry chỉ đang cố gắng
gây cười cho em, làm em vui, thậm chí… anh dám nói, là quyến rũ
em. Đấy chỉ là cách cậu ấy…”
“Thà anh ấy cứ thế mà hôn em còn hơn,” Elizabeth nhăn nhó nói.
Một anh chàng lạ lùng, Henry của chúng ta. Cậu đã tỏ ra khác biệt
so với tất cả chúng tôi ngay từ giây phút chào đời, khi không may bị
sinh non, nhưng điều thiệt thòi đó không kéo dài lâu nhờ có sự yêu
thương chăm sóc và quan tâm tận tụy của người mẹ. Không lâu sau,
cậu đã trở thành một đứa bé khỏe mạnh với năng lượng tràn đầy và
lan tỏa. Cậu say mê rạp xiếc và những trò nhào lộn ở đó - niềm đam
mê mà người cha, một tiểu thuyết gia có tiếng, không hề đánh giá
cao. Bất chấp sự cấm đoán của cha, cậu vẫn đều đặn trốn nhà để
tham gia một đoàn xiếc và tỏ ra xuất sắc ở mọi mặt: tung hứng, nhào
lộn, uốn dẻo và ảo thuật. Mấy năm sau, biết rằng không thể ngăn cấm
được, cha cậu đã chịu nhượng bộ và kể từ đó, cứ vào mỗi kì nghỉ dài,
Henry lại biến mất vài tuần để tham gia chuyến lưu diễn của đoàn
xiếc. Cậu viện lí do kiếm tiền tiêu vặt mặc dù vẫn được cha trợ cấp một khoản hào phóng. Sự thật là người bạn của tôi luôn bị chi phối
bởi một khát vọng, gần như một nhu cầu bệnh lí, là phải làm xuất sắc
mọi thứ. Việc tháo nút thắt bằng chân trần chính là hành động mang
đậm chất Henry.
Cố hết sức giấu sự vui thích của mình, tôi an ủi Elizabeth, “Hãy đợi
đến lần sau. Cậu ta chỉ đang cố gắng che giấu sự nhút nhát bằng cách
làm em choáng ngợp với kĩ năng của mình thôi.”
“Em tin anh, nhưng em vẫn hơi phật ý. Nghe này James, anh phải
nói chuyện với Henry, đương nhiên là kín đáo thôi, nhưng anh ấy
cần phải hiểu. Không thì…”
Tôi nhướng một bên lông mày.
“Em sẽ phải xem xét lời đề nghị của John,” em tiếp tục, với thái độ
hơi vô cảm. “Phải công nhận rằng tương lai của John không mấy xán
lạn, dù sao cũng chỉ là một thợ cơ khí, nhưng vẫn có sức hấp dẫn nhất
định và…”
“Sao anh phải quan tâm nhỉ? Anh không phải… mẹ Betty của em!”
Tôi bỗng quát lên. “Em làm gì cũng được, nhưng đừng làm thế!
Henry ghen như cọp ấy. Cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.
Cậu ấy là bạn thân nhất của anh và anh không muốn mất cậu ấy!”
“Ghen! Hay đấy!” Elizabeth thốt lên, “Henry hầu như chẳng có vẻ
gì là quan tâm tới em cả. Ghen ư? Em thật lòng muốn biết tại sao! Dù
sao thì từ nay em sẽ…”
Em bật khóc còn tôi vẫn duy trì một sự im lặng khôn khéo.
“Em yêu anh ấy, James, nhưng em không thể chịu đựng việc cứ
đợi chờ mãi thế này. Anh phải giúp em. Cha mẹ Henry đã đi Luân
Đôn và anh ấy đang ở nhà một mình. Anh có thể trò chuyện, giải
thích với anh ấy…”
“Thôi được rồi,” tôi uể oải nói. “Anh sẽ đi và xem mình có thể làm
được gì, nhưng anh không hứa gì đâu đấy. Để xem nào,” tôi xem
đồng hồ đeo tay, “chưa đến 9 giờ, chắc Henry vẫn chưa đi ngủ.”
Elizabeth đi tới cửa sổ và và kéo tấm rèm.
“Em không thấy đèn sáng, nhưng… Ồ! James! JAMES!” Elizabeth
la thất thanh. Tôi lao đến chỗ em chỉ bằng hai bước chân.
“Em thấy một tia sáng!” em rên lên, run rẩy.
“Đâu? Ngoài đèn trụ ra, thì làm gì có…”
Ngón tay em chỉ về phía nhà Darnley. “Em chắc chắn đã nhìn thấy,
chỉ trong chớp mắt. Có một tia sáng trên đó, trong căn phòng mà bà
Darnley…”
Từ cửa số phòng mình, tôi cẩn thận quan sát khung cảnh quen
thuộc. Chúng tôi sống ở rìa một làng nhỏ gần Oxford, cuối một
đường cái quan chạy từ phía bên trái lại. Đối diện nhà là một con
đường đất dẫn vào rừng, với hai tư gia nằm hai bên. Bên phải là nhà
White, còn bên trái, ở góc giao của đường cái và đường mòn là cấm
địa u ám của gia đình Darnley. Lối vào tòa nhà mái dốc cao lớn xây
bằng gạch đỏ này khuất sau một hàng rào sừng sững, trong khi
những bức tường bị bao phủ bởi một lớp áo choàng xám xịt đan từ
dây thường xuân. Điểm sáng duy nhất là một cây liễu đang rủ mình
diễm lệ, lẽ ra đã làm dịu bớt không khí ảm đạm nếu đằng sau nhà
không có hàng cây thủy tùng và thông cứ rít lên hoặc rền rĩ sầu thảm
mỗi lần gió thổi. Nơi này toát ra một vẻ quái gở ngột ngạt, và em gái
tôi, với trí tưởng tượng không phải quá phong phú, đã đặt tên ngôi
nhà là Đồi Gió Hú. Hơn thế nữa, ngôi nhà đã mang tiếng xấu kể từ
một ngày khó quên khoảng một hay hai năm trước Thế chiến thứ hai,
khi John mới khoảng mười hai tuổi.
Victor Darnley cha cậu ta là một nhà tư bản công nghiệp và gặp
được đủ mọi điều tốt đẹp: công việc làm ăn phát đạt và cuộc sống gia
đình viên mãn. Ông rất tự hào về con trai của mình, và vợ ông, một
phụ nữ dễ chịu khiêm nhường, cũng được mọi người trong làng kính
trọng. Một buổi tối tháng Mười, đi Luân Đôn về, ông Darnley thấy
nhà mình im ắng lạ thường. Sự vắng mặt của John không khiến ông
quá ngạc nhiên, chắc hẳn cậu bé đang đến chơi nhà bạn, nhưng vợ
ông thì luôn có nhà vào giờ này. Ông hỏi mọi người xung quanh
nhưng không ai thấy bà Darnley, khi ông tìm được con mình và trở
về nhà thì đã rất muộn. Sau đó tìm kiếm kĩ lưỡng toàn bộ ngôi nhà,
đến một phòng áp mái đã được cải tạo trên tầng thượng, ông thấy
một cánh cửa bị khóa trái. Quá hoảng sợ, ông phá cửa và kinh hoàng
bắt gặp một cảnh tượng sẽ ám ảnh ông đến cuối cuộc đời. Bà Darnley
đang nằm trên sàn nhà, toàn thân đầy máu, những ngón tay phải cầm một con dao làm bếp, hai cổ tay bị rạch nát và khắp cơ thể đầy
những vết dao. Vì chốt cửa bị phá và cửa sổ được khóa từ bên trong,
nên lời giải thích duy nhất là tự sát (theo ý kiến của bên điều tra).
Nhưng đây quả thật là một vụ tự sát kinh hoàng!
Bà Darnley hẳn đã bị chấn động tinh thần đột ngột và dữ dội lắm
mới kết thúc cuộc đời mình như vậy. Không ai, ngay cả chồng và con
bà, nghĩ ra được bất kì lời giải thích hợp lí nào cho quyết định ấy. Và
thật đáng buồn, kể từ ngày hôm đó trở đi, Victor Darnley chìm đắm
trong cơn muộn phiền sâu sắc. Với bản chất ít nói, ông trở thành một
người ẩn dật chẳng làm gì nhiều hơn là săn sóc khu vườn và chăm
nom ngôi nhà của mình. Việc kinh doanh nhanh chóng sa sút, không
còn cách nào khác ông phải cho thuê một phần ngôi nhà. Hai cha con
ở tầng trệt, hai tầng trên để cho thuê.
Hai người thuê nhà đầu tiên rời đi sau sáu tháng mà không một lời
báo trước hay giải thích. Sau đó chiến tranh nổ ra, quân đội trưng
dụng ngôi nhà, có nghĩa là, hiển nhiên luôn có người chuyển đến và
chuyển đi. Cuối cùng khi hòa bình lập lại, Victor cho thuê hai tầng
trên một lần nữa, lần này là một cặp tình nhân trẻ tuổi vui mừng với
mộng ước xây dựng tổ ấm hạnh phúc ở đây. Nhưng việc đó không
kéo dài bởi chẳng bao lâu sau người vợ đã phải nhập viện vì suy
nhược thần kinh và từ chối trở lại căn hộ. Nhiều cặp vợ chồng khác
dọn đến nhưng không một ai ở lại. Lí do rời đi của họ luôn giống
nhau: bầu không khi lạ thường, cảm giác căng thẳng tích tụ và đặc
biệt là những tiếng động kì quái phát ra từ căn áp mái. Cho tới giờ,
ngôi nhà mang tiếng bị ma ám và Victor gặp rất nhiều khó khăn
trong việc tìm người thuê mới. Hai tầng cho thuê đã bỏ không bốn
tháng nay, nhưng hình như vợ chồng Latimer nào đó sắp chuyển đến
và tin này đã trở thành chủ đề bàn tán chính của dân làng.
“Nó tắt rồi, nhưng chắc chắn em đã thấy ánh sáng phát ra từ cửa
số thứ tư nơi bà ấy tự tử. James! Này! Tỉnh lại! Anh đang nghĩ gì thể?”
“Hẳn là em tưởng tượng ra thôi. Em thừa biết không có ai bước
chân vào căn phòng đó từ hồi…”
Em tôi đột ngột cắt ngang. “Nhắc mới nhớ, James, anh có biết cặp vợ chồng sắp chuyển đến không?”
“Vợ chồng Latimer, anh chỉ nghe được ngần ấy. Chẳng ai biết gì về
họ cả. Chứ nếu có thì mẹ đã tường tận từ lâu rồi, với tốc độ lan truyền
tin đồn ở cái làng này…”
Elizabeth rùng mình tránh xa khỏi cửa sổ. “Cái nhà khiến em gai cả
người, đừng bao giờ bắt em phải sống ở đấy. Tội nghiệp John! Anh ấy
đúng là không may, anh nhỉ? Mẹ thì mất trí và tự tử, giờ đến cha
cũng không còn minh mẫn nữa. Em không hiểu làm thế nào mà John
giữ được lý trí trong ngôi nhà đáng sợ kia.”
“Em nói đúng, John quả có thần kinh thép. Tại sao à, ngay cả hồi
còn chiến tranh và những trận oanh tạc, cậu ấy cũng luôn giữ được
bình tĩnh, và…”
Một lần nữa, Elizabeth lại ngắt lời tôi, “Đủ rồi James, làm ơn đừng
nói thêm nữa. Cuộc chiến chấm dứt đã ba năm, nhưng nhớ đến nó
em vẫn không thể chịu đựng nổi.”
“Ý anh không phải thế. Anh muốn nói, John là một chàng trai tử tế,
một người đàn ông chững chạc để em nương tựa, là người có thể làm
cho bất cứ ai hạnh phúc.”
“Em không muốn nghe thêm nữa! Em thừa biết anh đang cố làm
gì. Em rất quý anh ấy, nhưng…”
“Người em yêu là Henry. Em yêu cậu ta, cậu ta yêu em, bọn em
yêu nhau đến nỗi không dám nói ra.” Tôi mặc áo khoác vào. “Nhưng
may thay, người anh lớn của em lại ở đây và anh ấy sẽ từ từ giải quyết
hết mọi việc cho em!”
Em nắm lấy vai tôi và nhìn tôi với ánh mắt vừa biết ơn vừa lo lắng.
“Anh đừng thẳng thừng quá, James nhé, không thì anh ấy lại nghĩ
là em nhờ anh.”
“Vừa hay đó chính là việc em đã nhờ!” tôi bực dọc đáp. “Nhưng
đừng lo, anh không phải thằng ngốc. Anh biết cần xử lí thế nào. Em
cứ nói luôn với cha mẹ rằng em đã đính hôn cũng được rồi.”
Rồi tôi đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net