Thử nghiệm nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  
          Ba năm trôi qua kể từ khi Henry mất tích. Chắc cậu đã bắt đầu một cuộc sống mới ở Mỹ. Tôi dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Henry làm một diễn viên nhào lộn. Mà cũng có thể cậu ta đã chết. Thanh tra Drew nghĩ đến khả năng này sau khi nghe lời khai của Arthur White. ông cho rằng cơ thể mà “bóng đen” mang theo là Henry. Cảnh sát đã rà soát kĩ lưỡng khắp khu rừng nhưng không thu được kết quả gì. Vì vậy, thoạt nhìn, suy luận của ông thanh tra nghe có vẻ nực cười. Xét cho cùng, chẳng phải chúng tôi đã trông thấy Henry một tuần sau khi mưu hại cha cậu ta ở hai nơi khác nhau vào cùng một thời điểm sao? Tuy nhiên đối với tôi, khả năng Henry biết phân thân cũng khó tin như chuyện hồn ma vậy.

Năm ngoái, John đã khởi nghiệp kinh doanh riêng và mở một ga ra trong làng. Đó là một việc mạo hiểm, nhưng John tỏ ra là người không ngại mạo hiểm khi quyết định lấy em gái tôi vào cùng năm đó…

Cha cậu ta vẫn cho vợ chồng Latimer thuê nhà, và hiện tại họ vẫn có vẻ thoải mái. Alice yêu kiều chắc chắn đã tận dụng lợi thế của một nhà ngoại cảm nên danh tiếng giờ đây lan xa khỏi phạm vi hạt. Về phần Arthur, ông có vẻ đã hồi phục sau cái chết của vợ và vụ mất tích của con trai .

Ông miệt mài viết lách gần như cả ngày, buổi tối thì thường xuyên sang thăm Victor và nhà Latimer. Hiện tại ông đang bận viết một quyển sách dưới dạng tiểu thuyết, nhưng thực ra là một nghiên cứu về tâm linh mà ông định đặt tên là: Đất nước sương mù. Theo quan điểm của tôi, đó không phải là một nhan đề tinh tế cho lắm. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn Lãnh địa mù sa hay đại loại thế. Tôi góp ý, và ông bảo sẽ suy nghĩ về vấn đề đó.

Tóm lại, mọi chuyện trong làng đều diễn ra suôn sẻ, những sự kiện kỳ lạ xảy ra 3 năm trước có vẻ đang chìm dần vào quên lãng. Nhưng những sự kiện có có thực sự kỳ lạ hay không?

Tôi nghĩ phần nào có thể giải thích được dễ dàng. Đơn cử như cái chết của bà Darnley: một phụ nữ đột nhiên lên cơn điên loạn. Trường hợp này rất hiếm, nhưng chỉ cần đọc báo sẽ vỡ lẽ nó xảy ra thường xuyên hơn ta tưởng. Còn những tiếng bước chân? Đó chỉ đơn giản là một kẻ lang quyết định lấy tầng áp mái nhà Darnley làm chỗ ở. John xác nhận rằng có người đi lại trên ấy nhưng không tìm thấy ai cả

Hãy thử suy nghĩ một cách khách quan. John không thể xác định chính xác nguồn gốc phát ra âm thanh, vì vậy hoàn toàn có khả năng kẻ lang thang thực ra sống bên mé gác xép nơi tình cờ chưa bao giờ được tìm kiếm kỹ lưỡng, Còn việc nhìn thấy Henry ở Oxford và Luân Đôn cùng một lúc? Việc đó hoàn toàn đơn giản và minh bạch, có thể nhân chứng đã nhầm lẫn về thời gian hoặc nhân dạng. Suy luận không khó chút nào.

Còn những hiện tượng chưa giải thích được? Như bà White trả lời câu hỏi của chồng từ thế giới bên kia? Tại sao ta không nhìn vào sự thật hiển nhiên, hay nói cách khác là Alice và ông White đã thông đồng với nhau. Với mục đích gì? Nổi tiếng, không sai. Xin đừng quên ông ta là nhà văn còn cô ta là nhà ngoại cảm.

Cho đến nay cách giải thích như vậy là tương đối thỏa đáng. Tuy vậy, những sự kiện sắp phơi bày tới đây hoàn toàn vượt ra ngoài trải nghiệm bình thường của con người và không thể tìm ra bất kì một lời giải thích có lí nào.

“James ạ, việc bác muốn nhờ cháu giúp đỡ sẽ không đòi hỏi quá nhiều công sức của cháu đâu. Chỉ cần sự hiện diện của cháu là đủ vinh dự cho chúng ta rồi. Chúng ta cần một chàng trai trẻ, tốt bụng và đầy năng lực như cháu.”

Vài giờ trước, Arthur đề nghị tôi tới gặp trực tiếp vì ông không muốn tiết lộ lí do qua điện thoại. Bởi thế tôi đang đứng trước mặt ông, trong phòng khách, vào một buổi chiều tháng Mười một năm 1951.

Ông đi đi lại lại, cái tẩu ngậm chặt bên khóe miệng.

“Cháu chắc là bác quá khen rồi,” tôi hắng giọng. “Vì John cũng có những tố chất cần thiết ấy.”

“Victor đã đề nghị cậu ta tham gia,” Arthur trả lời cộc cằn. “Nhưng John đang bù đầu bù cổ với công việc. Vì thế tối nay sẽ có năm người chúng ta: cháu, Victor, vợ chồng Latimer, và bác.”

“Bác White, giá mà bác có thể nói với cháu mọi chuyện để cháu nắm bắt tình hình tốt hơn.”

Arthur dừng lại trước cửa hông, ngắm nhìn những cánh đồng hoang chìm dưới màn sương. Đây đó thấp thoáng những thân cây khẳng khiu trơ trụi.

Mất một lúc, Arthur mới trả lời.

“Đêm qua, Alice bị nhập. Tức là cô ấy lại rơi vào trạng thái nhập định, nhưng khác với bình thường, lần này kéo dài gần suốt đêm. Cô ấy có nói gì đó nhưng không may Patrick không thể nắm bắt được toàn bộ. Theo những gì anh ta tập hợp được, thì linh hồn sẽ hiện về, tựu hình trong căn phòng ma ám.”

Arthur dừng lại để nhồi cái tẩu, châm lửa và rít vài hơi rồi tiếp tục, mắt nhìn xuống sàn nhà.

“Một mặt, những hiện tượng này hiếm khi xảy ra; mặt khác, linh hồn sẽ hiện hình dưới dạng các vật thể thông dụng. Vậy nên chúng thường không nguy hiểm. Thường thì thế, những trường hợp này hoàn toàn vì bị ám bởi một oan hồn đặc biệt.Trong những cảnh mộng của mình, Alice thường xuyên nhìn thấy một người đàn bà bị thương đầy mình, máu chảy tràn ra khỏi những vết rạch nơi cổ tay. Khỏi phải nói, giống hệt tình trạng của bà Darnley tội nghiệp khi được phát hiện. Nhưng đó chưa phải tất cả. Người đàn bà này chất chứa một cơn giận dữ khủng khiếp. Đôi mắt ngập đầy những tia uất hận đòi trả thù, vì tay trỏ ra, kết tội một kẻ thù vô hình nào đó.”

Arthur nhắm mắt lại để tập trung tốt hơn, và tiếp, “Một oan hồn đã đeo bám ngôi nhà, một linh hồn chắc chắn không siêu thoát cho đến khi công lí được thực thi. Không còn cách giải thích nào khác cho những tiếng động bí ẩn đó.”

Arthur lén lút nhìn quanh, rồi lại gần tôi và hạ giọng, “Bác cháu mình biết với nhau thôi nhé, James?”

Tôi gật đầu đồng ý.

“Patrick đồ rằng bà Darnley chết không phải do tự tử”

Tôi rùng mình khi nghĩ tới những hệ lụy tiếp theo của khả năng này.

“Theo anh ta, bà ấy bị sát hại.”

“Nhưng điều đó thật vô lý” Tôi kêu lên.

“Có lẽ là vô lí, như cháu nói. Nhưng thử tưởng tượng một tên sát nhân đủ thông minh để nghĩ ra cách chốt cửa từ bên trong. Mọi điểm liên quan đến cái chết của bà Darnley đều chỉ ra một vụ giết người, nhưng cánh cửa chốt trong lại phá hủy giả thuyết đó. Cánh bị chốt bên trong! Nhưng nếu có kẻ khéo léo…”

“Khéo léo thế nào chứ? Điều đó là không thể!”

“Bác không biết. Bác từng đọc một quyển sách đề cập đến vấn đề này. Giải pháp là kẻ sát nhân luồn một vòng dây qua lỗ khóa sao cho ràng được núm chốt cửa. Mấu chốt ở chổ phải khéo léo găm một chiếc ghim vào khung cửa dễ tạo thành ròng rọc. Đầu tiên, hắn ta giật vòng dây để chốt cánh cửa. Sau đó, buông một đầu sợi dây và kéo đầu còn lại. Đương nhiên, chiếc ghim phải được gắn vào hai dây bằng một sợi chỉ. Chỉ cần giật một cái dứt khoát là xong xuôi mọi thứ. Không một dấu vết nào sót lại ngoại trừ một lỗ bé xíu trên khung cửa.”

“Thật tài tình,” tôi thán phục.

“Rất tài tình. Nhưng bác cũng nghĩ tới một phương án khác, khó hơn rất nhiều. Tuy vậy, bác thấy vẫn khả thi: ném một quả bóng cao su cứng vào bên trong khi đóng cửa, và khi nó bật trở lại - sau nhát đập vào tường - sẽ va trúng cái chốt, đẩy chốt trượt vào đúng chỗ.”

Giả thuyết này làm tôi lạnh hết sống lưng.

Arthur nhìn tôi, cười chế giễu. “Cháu tưởng bác nghĩ đến Henry? Không, tin bác đi, con trai bác sẽ không làm tổn thương ngay cả một con ruồi. Hơn nữa, bấy giờ thằng bé mới chỉ có mười tuổi.”

Ba năm trôi qua mà không có dấu hiệu nào về sự tồn tại của Henry, Arthur vẫn tin chắc cậu còn sống. Bằng mọi cách có thể, ông tránh nói về con trai, nhưng một khi nhắc đến thì ông luôn nói ở thì hiện tại, như thể Henry vẫn đang sống cùng ông dưới một mái nhà.

“Tuy nhiên,” ông tiếp tục. “Bác phải thừa nhận rằng chính Henry là người đã gieo ý tưởng đó vào đầu bác với trò tung hứng của nó. Cứ quan sát cách nó tiêu khiển với một trái bóng mà xem, nhờ thực hành chăm chỉ nó đã đạt được những kĩ năng cần thiết.”

Một khoảng lặng.

Nếu không phải đã từng tận mắt chứng kiến Henry luyện tập trò tương tự vào tối hôm ấy, hẳn tôi đã bác bỏ phương án đó ngay lập tức.

Arthur cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi: “Điều bác đang muốn chỉ ra là, giả thuyết của Patrick là hoàn toàn có thể. Thậm chí chiếm một khả năng rất lớn. Phải, bà Darnley đã bị sát hại. Một vụ sát hại kinh hoàng do một tên sát nhân tàn bạo gây ra. Một tội ác không thể không bị trừng phạt khi thời khắc đền tội gần kề. Thần báo thù sẽ dang đôi cánh như chim săn mồi, sẵn sàng sà xuống thủ phạm và tóm lấy hắn bằng móng vuốt của mình.”

Tôi nghe và bị mê hoặc bởi sự bay bổng trong những lời lẽ đầy chất thơ rùng rợn này. Tuy nhiên, Arthur bỏ ngang những lời điên rồ rồi nhìn thẳng vào mắt tôi và nói bằng giọng nghiêm túc đầy tính thuyết phục.

“Đó là lí do khiến chúng ta sợ linh hồn hiện hình. Chúng ta e rằng khi bị ý niệm báo thù chi phối, hồn ma đó có thể tấn công bất cứ ai.” Giọng ông đanh lại. “Điều sống còn là chúng ta phải đi trước một bước.”

“Đi trước một bước?”

“Phải, tối nay chúng ta sẽ tác động cho linh hồn hiện hình để thương thuyết, xoa dịu nó và cùng lúc nỗ lực khai ra danh tính kẻ sát hại bà Darnley.”

“Và thử nghiệm này sẽ diễn ra ở đâu ạ?”

Arthur trả lời, một tia sợ hãi thoáng qua nét mặt, “Tại hiện trường vụ án, căn phòng cuối cùng trên tầng áp mái.”

Điên rồi! Bọn họ điên cả rồi! Quá thất kinh, tôi không nói gì một lúc lâu, rồi đặt câu hỏi với giọng bình tĩnh nhất có thể.

“Mọi người hi vọng linh hồn hiện hình, nhưng cụ thể là ở dạng nào?”

“Trong hình dạng con người. Có lẽ chúng ta sẽ gặp bà Darnley tối nay. Ai mà biết dược?”
“ Trừ khi linh hồn đó trả thù,” tôi mỉa mai. “Và mang kẻ sát nhân đến, nhưng dưới dạng tử thi”

Arthur quắc mắt.

“Chúng ta hoàn toàn ý thức được tính chất nguy hiểm của thử nghiệm này.”

“Chính xác thì chuyện gì sẽ diễn ra ạ?”

“Một trong số chúng ta sẽ ở lại căn phòng ma ám- Đương nhiên, căn phòng sẽ được niêm phong- Cứ mỗi nửa giờ, bác sẽ lên gõ cửa xem mọi chuyện có ổn hay không. Chúng ta cần một nhân chứng đáng tin cậy khi gỡ bỏ niêm phong để tránh hiềm nghi về bất cứ hành vi gian trá nào nếu linh hồn thực sự hiện hình bằng cách này hay cách khác.”

“Ai cơ?” tôi lắp bắp.

“Ý cháu ai là sao?”

“Ai sẽ ở lại căn phòng ma ám ạ?”

“Chúng ta từng nghĩ đến Victor, nhưng không may ông ấy lại yếu tim. Alice tình nguyện ở lại bất chấp nỗi lo sợ bản năng, nhưng Patrick nhất định không nghe. Vì thế anh ta sẽ là người ở lại căn phòng.”

Tôi lắc đầu, “Nói thật, cháu không biết phải nghĩ sao nữa.”

Arthur nhìn tôi rất lâu, rồi hỏi.

“Chúng ta có thể trông chờ vào sự có mặt của cháu tối nay không?”

Sự căng thẳng lan tỏa trong không gian. Tôi chắc chắn sẽ có điều gì đó không suôn sẻ, nhưng bất đắc dĩ, tôi gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net