canh một leo tường, canh hai bò vào phòng 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Mắt thấy biểu muội bị bắt đi

Phượng Cảnh Duệ bất giác lui người lại, đưa tay quơ quơ trước mắt Lưu Mật Nhi đang ngẩn người.
"Mật Nhi, muội làm sao vậy?"
Lưu Mật Nhi lẩm bẩm một tiếng.
Phượng Cảnh Duệ không nghe được "Muội nói cái gì?"
Lưu Mật Nhi lại tiếp tục lẩm bẩm "Thì ra là hắn là tiểu thụ! Không khác bất lực là mấy!" Đều là bị đè.
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy thì cười ha ha! Làm cho Bắc Đường Sanh tức giơ chân.
Làm nóng người xong, ba nam nhân cộng thêm Lưu Mật Nhi là bốn người, nằm thẳng xuống đất.
Phượng Cảnh Duệ bỗng xoay mặt nhìn Lưu Mật Nhi "Muội không phải muốn biết, muốn tìm Đường sát thủ giết người thì tìm ai sao?"
Lưu Mật Nhi gật đầu, chỉ vào Lãnh Ngạo Vũ "Hắn?"
Bắc Đường Sanh cười cắt ngang lời nàng nói, bình tĩnh nắm ngón tay của nàng xoay về hướng khác.
Lưu Mật Nhi trừng to mắt nhìn Phượng Cảnh Duệ "Huynh? !"
Phượng Cảnh Duệ cười cười gật đầu "Không sai, chính là huynh!"
"Huynh và Đường sát thủ rốt cuộc có quan hệ gì?" Lưu Mật Nhi hỏi.
"Cái này. . . . . . Hơi phức tạp!" Phượng Cảnh Duệ lắc đầu.
Phức tạp sao? Rõ ràng là bản thân không muốn nói mà thôi.
"Không đúng, vậy nhiệm vụ giết huynh kia, chắc không phải là chính huynh nhận hả? !" Lưu Mật Nhi làm bộ dạng 'ngươi là một kẻ ngốc' nhìn Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ vỗ ót nàng một cái "Huynh không ngốc!"
"Vậy là ai?"
Phượng Cảnh Duệ cười cười "Muội nói cho huynh biết tiểu thụ là gì?" Mặc dù có thể đại khái đoán ra là gì nhưng những từ ngữ này hắn chưa từng nghe qua.
Lưu Mật Nhi cũng không giữ bí mật, chỉ vào Bắc Đường Sanh "Hắn không phải là bị đè sao? Hắn chính là tiểu thụ, người đè chính là tiểu công!" Nàng giải thích.
Lúc này Phượng Cảnh Duệ mới gật đầu tỏ ý đã hiểu "Thì ra là ý này!"
Bắc Đường Sanh nhíu chặt lông mày lại "Hai người các ngươi xem ta là người chết sao?"
"Không có!" Phượng Cảnh Duệ cười "Chỉ không xem ngươi là người sống thôi!"
Bắc Đường Sanh: ". . . . . ."
Nghe bọn hắn náo đủ rồi, Lãnh Ngạo Vũ mới lạnh lùng mở miệng "Ngươi không phải muốn tìm Khuất Thiên Hàn sao?"
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu "Ta chỉ muốn biết người nào bán hành tung của ta cho Đường sát thủ thôi!" Hắn nhìn lướt qua hai người.
Bắc Đường Sanh vuốt vuốt chóp mũi "Chẳng lẽ có tiền không kiếm?" Nói xong thì Lưu Mật Nhi gật đầu, nói không sai, có tiền đương nhiên là phải kiếm!
Phượng Cảnh Duệ cúi đầu "Mật Nhi, người mà họ muốn giết chính là ta, biểu ca của muội!"
"Cho nên, muội hỏi muốn liên lạc với ai để giết người!"
Phượng Cảnh Duệ có chút mong đợi "Sau đó thì sao?"
Lưu Mật Nhi nhẹ giọng nói "Lúc muội phát hiện người đó là huynh thì muội đã quên!"
Phượng Cảnh Duệ: ". . . . . ."
Hắn biết bộ dáng này khiến hai người đàn ông ở một bên cười to.
"Xem ra, tối nay biểu muội lại muốn cực khổ!" Phượng Cảnh Duệ nhếch môi cười.
Lưu Mật Nhi cắn răng ". . . . . . Làm gì có nhỉ? Biểu ca mới khổ cực!" Tối nay nàng muốn ngủ cùng Vô Ngân!
Nghe đối thoại của hai người, Bắc Đường Sanh nhướng mày "Các ngươi đã. . . . . ."
Phượng Cảnh Duệ cắt ngang lời hắn "Người bị nam nhân đè thì không thể thể nghiệm được tâm tình của ta đâu!"
Bắc Đường Sanh: ". . . . . ."
Lưu Mật Nhi cười khẽ rồi từ từ đứng dậy, để lại chỗ cho các nam nhân có cơ hội nói chuyện, nàng quan sát bốn phía.
Phượng Cảnh Duệ nhìn nàng rồi quay đầu nói chuyện cùng hai người đàn ông này.
Ngay lúc này trước mặt Lưu Mật Nhi bỗng tối sầm, trong nháy mắt mất đi ý thức, cái gì cũng không biết.
Yên lặng nhìn bọn họ mang Mật Nhi mang đi, Bắc Đường Sanh cảm thấy hơi lo lắng nhìn Phượng Cảnh Duệ đang âm trầm "Tại sao không ra tay?"
Phượng Cảnh Duệ lạnh nhạt nói "Ta muốn nhìn xem bọn họ như thế nào?"
"Ngươi không lo lắng?" Bắc Đường Sanh nhìn hắn.
Phượng Cảnh Duệ khẽ nhếch lên một nụ cười đầy sát khí "Ta muốn đi tìm biểu muội ta! Vút!" Tiếng nói còn nhưng thân người đã ở nơi xa!
Bắc Đường Sanh thấy thế khẽ lắc đầu cười, đảo mắt nhìn dáng vẻ hờ hững của Lãnh Ngạo Vũ, hắn vỗ vỗ đầu vai hắn ta, khẽ khích lệ.
Lãnh Ngạo Vũ quét mắt nhìn hắn rồi xoay người rời đi!

Bắc Đường Sanh nhìn lòng bàn tay trống rỗng thì bật cười.

Chương 42: Mắt của hái hoa đạo tặc bị mù

Lúc đến đây thì Lưu Mật Nhi cuối cùng đã biết rõ Phượng Cảnh Duệ tại sao để cho nàng mặc y phục nữ, không ngờ chính là chờ bị người cướp!
Trong lòng mang biểu huynh của mình XXOO mấy vạn lần, rồi lúc này nàng mới quan sát bốn phía.
Thành thật mà nói đối với một người bị trói làm con tin mà nói, nàng được đãi ngộ tương đối tốt! Phòng ngủ sạch sẽ tao nhã, trừ việc nàng bị trói chặt thì những thứ khác cũng không tệ.
Trầm ngâm chốc lát, Lưu Mật Nhi không cam lòng lấy lần bị bắt cóc ngoài ý muốn này quy lên người của Phượng Cảnh Duệ.
Ba lần rồi, đây là lần thứ ba! Phượng Cảnh Duệ này rốt cuộc chọc bao nhiêu người.
Bỗng một loạt tiếng bước chân truyền đến, Lưu Mật Nhi lập tức im lặng đợi, chờ người xuất hiện.
Cửa phòng mở ra, một nam nhân cao lớn xuất hiện trong tầm mắt của nàng. Râu quai nón thô kệch quê mùa nhưng lại có mấy phần hung ác, nhưng mà ánh mắt hắn nhìn nàng không sạch sẽ. Lập tức Mật Nhi hiểu được thân phận của người nam nhân này mấy phần.
Lưu Mật Nhi mở miệng ồm ồm nói "Ngươi là ai? Bắt ta đây làm gì?"
Nam nhân nhếch miệng dưới hàng râu quai nón, cười ha hả "Mặc dù dáng dấp không được tốt lắm, nhưng rốt cuộc cũng là nữ nhân trắng trẻo ngon lành!"
Lưu Mật Nhi nuốt nước miếng, nghiêm nghị nói "Đại gia, thật ra thì ta là nam nhân!"
Nam nhân đưa ra tay dừng một lát, giận dữ "Không thể nào!"
Hai tay của Lưu Mật Nhi bị trói phía sau nhưng hai chân còn có thể di động, nàng từ từ đứng lên, ưỡn ngực tức giận nói "Ngài đã gặp qua nữ nhân ngực phẳng như vậy sao? Không có chứ? Nếu như đại gia muốn chơi nữ nhân, sao lại tìm một nam nhân không phải nam nhân, nữ nhân không phải nữ nhân! Ngài nhìn thân thể của ta đi, chính xác là nam nhân sao! Ta và đại gia ngài đều là giống đực cả!" Sau khi nói xong, Lưu Mật Nhi cắn răng nghiến lợi đợi.
Nam nhân đó nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, ánh mắt thoáng vẻ ác độc, bỗng vươn tay "Ngươi để cho ta sờ!"
"Đại gia, nếu như ngài sờ xong thấy ta là nam nhân, về sau ngài sờ nữ nhân ngài không cảm thấy buồn nôn sao? Ngài không tin cái ngài thấy, ta thật sự là nam nhân!" Lưu Mật Nhi gật đầu thật mạnh mẽ.
Nam nhân giận dữ "Vậy ngươi tại sao mặc đồ con gái?"
Lưu Mật Nhi khổ não nhìn hắn "Ta cũng không muốn, ta làm nam nhân không thể lọt vào mắt chủ tử tuấn mỹ của mình, nữ nhân có lẽ sẽ được chủ tử để ý hơn. Ngài có thể hiểu tâm tình của ta không?"
Nam nhân nghe xong gật đầu "Thì ra ngươi rất đáng thương!"
Lưu Mật Nhi gật đầu liên tục "Đúng vậy, đúng vậy! Đại gia, ngài hãy tha cho ta đi!"
Nam nhân sững sờ "Người kia tại sao nói ngươi làm nữ nhân?"
"Ngu ngốc, nàng vốn chính là nữ nhân!" Có một giọng nói truyền đến, Lưu Mật Nhi muốn mở miệng tính toán thì dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa. Trong thời khắc nguy hiểm lại thấy người quen! Cũng chính trong thời gian nháy mắt này, Lưu Mật Nhi đột nhiên đã hiểu ra.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh, nữ nhân trước đây mời Phượng Cảnh Duệ chữa bệnh! Bây giờ lại ở cùng với nam nhân tục tằng này.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh từ từ tiến lên, thấy Lưu Mật Nhi, nàng nhếch môi cười "Lại gặp mặt!"
Lưu Mật Nhi khẽ nhếch môi nở nụ cười "Hoàng Phủ tiểu thư!"
"Dùng phương thức này mời ngươi tới làm khách, không ngại chứ ? !" Hoàng Phủ tiểu thư cười nhẹ nhàng.
Lưu Mật Nhi cong môi "Ta nghĩ, ta không có quyền lợi lựa chọn không phải sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh lại nhếch môi cười, đầu ngón tay sơn màu đỏ thẫm quét qua gò má của Mật Nhi "Ngươi tại sao không phải là nam nhân?"
Lưu Mật Nhi cười yếu ớt "Hoàng Phủ tiểu thư cũng động lòng với Mật Nhi sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh gật đầu, "Đúng vậy."
Lưu Mật Nhi "Vậy thì thật là tiếc! Cuộc đời này của Mật Nhi không thể lấy được một kiều thê như Hoàng Phủ tiểu thư!"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh khẽ nhếch môi đỏ mọng "Mật Nhi nguyện ý giúp Nguyệt Minh một chuyện không?"
"Mật Nhi cũng không hiểu ý của của Nguyệt Minh tiểu thư!"
"Không sao, Nguyệt Minh chỉ là muốn mượn Mật Nhi một ít đồ thôi!"
"Còn có thể trả lại cho ta sao?"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh chỉ cười không nói!
Lòng Lưu Mật Nhi trầm xuống.

Chương 43: Biểu muội về nhà biểu ca thương

"Phượng Cảnh Duệ, ngươi giấu Lưu công tử ở chỗ nào?" Hai tay Diệp Ly Tâm chống nạnh căm tức nhìn Phượng Cảnh Duệ.
Phượng Cảnh Duệ chỉ thản nhiên liếc nhìn nàng rồi thong thả ung dung mở miệng, "Nàng ta là nữ."
"Nam, ta nói là nam chính là nam!" Diệp Ly Tâm rống to.
Phượng Cảnh Duệ nâng chén đặt ở bên môi "Cũng thế, ngươi cũng chỉ muốn như vậy để an ủi bản thân, nếu để những người khác biết đường đường là công chúa Miêu tộc lại coi trọng một nữ nhân, không phải rất buồn cười sao? !"
Diệp Ly Tâm đỏ mặt "Phượng Cảnh Duệ, ngươi bất kính với bản công chúa!"
Phượng Cảnh Duệ "Thật sao? Người nào thấy?"
Diệp Ly Tâm, ". . . . . . Ngươi!"
"Hả? Các ngươi lại ồn ào cái gì nữa?"
Ở cửa truyền đến một giọng nói hồ nghi, Lưu Mật Nhi từ từ đi tới. Nhìn Diệp Ly Tâm.
Phượng Cảnh Duệ quay đầu lại nhìn nàng. Chợt nở nụ cười "Biểu muội, muội đã trở lại?"
Lưu Mật Nhi từ từ tiến lên "Biểu ca!"
Phượng Cảnh Duệ nhướng mày, nhếch môi cười "Biểu muội thật nghịch ngợm, đi ra ngoài cũng không nói cho biểu ca, biểu ca rất lo lắng! Tới đây cho biểu ca ôm một cái!" Hắn giang hai tay ra.
Lưu Mật Nhi trầm ngâm một lát rồi từ từ tiến lên vào vòng tay của Phượng Cảnh Duệ.

Phượng Cảnh Duệ ôm nàng một cái thật mạnh rồi buông tay "Biểu muội thật biết nghe lời! Tối nay, biểu ca sẽ yêu thương muội thật tốt!"
"Cám ơn biểu ca!"
Phượng Cảnh Duệ cười ha ha "Không cần, biểu muội đi ra ngoài một chuyến để đổi gió, bây giờ cảm thấy thế nào?!"
Lưu Mật Nhi trầm mặc không nói. Giống như đột nhiên phát hiện cái gì "Biểu ca, muội gặp Hoàng Phủ tiểu thư, nàng mời chúng ta qua phủ một chuyến."
"Biểu muội muốn đi sao?"
Lưu Mật Nhi gật đầu "Muốn!"
Phượng Cảnh Duệ cười nói "Vậy thì đi! Biểu muội nghỉ ngơi đi, biểu ca đi chuẩn bị chút quà tặng!"
Lưu Mật Nhi "Biểu ca cực khổ rồi!"
"Không cực khổ!"
Diệp Ly Tâm bị gạt ở một bên, một câu nói cũng không thể chen vào. Cho đến khi Lưu Mật Nhi ra khỏi phòng, Phượng Cảnh Duệ mới động tay thì Diệp Ly Tâm giận dữ "Phượng Cảnh Duệ, ngươi làm sao lại điểm huyệt đạo của ta!"
Phượng Cảnh Duệ làm mặt lạnh "Ta chưa từng quên ngươi dòm ngó biểu muội của ta!" Cho nên, hắn làm như vậy là rất bình thường.
Diệp Ly Tâm im lặng.
"Diệp cô nương có hứng thú đi thăm phủ của Hoàng Phủ tiểu thư sao?" Phượng Cảnh Duệ đột nhiên cười.
Diệp Ly Tâm ngớ ngẩn "Ta là cái gì mà phải nghe ngươi!"
"Có thể đến gần được biểu muội...!"
Diệp Ly Tâm cắn răng "Được!"
Chiều hôm ấy, một đoàn người hung hàng tiến vào phủ Hoàng Phủ. Vào cửa người ta dĩ nhiên là muốn gặp chủ tử, Phượng Cảnh Duệ và Lưu Mật Nhi mang không sự hướng dẫn của quản gia đi tới ở vườn hoa trong Lương Đình nghỉ ngơi mà đến thẳng trước mặt Hoàng Phủ Nguyệt Minh.
Phượng Cảnh Duệ chắp tay "Đa tạ Hoàng Phủ tiểu thư khoản đãi! Tại hạ mang biểu muội đến để cám ơn!" Nói xong, Lưu Mật Nhi ở bên cạnh hắn cũng từ từ tiến lên thi lễ.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh nhếch môi cười nhạt "Phượng công tử đa lễ rồi!"
"Ở đâu? Hoàng Phủ tiểu thư không phải có bệnh trong người, người cho tại hạ xem đi!" Nói xong đưa tay định nắm cổ tay của nàng lại bị nàng nhanh chóng né ra.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh nói "Nếu Minh cốc có quy tắc trước đây lại làm khó người khác, bị người giang hồ biết được, thì khổ cho Minh cốc rồi!"
Phượng Cảnh Duệ nhếch môi "Vậy thì mong Hoàng Phủ tiểu thư thông cảm."
Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười cười nhìn Lưu Mật Nhi đang đứng một bên không nói "Đây là biểu muội của Phượng công tử?"
"Đúng vậy, không khéo cũng là vị hôn thê của tại hạ!"
Khóe miệng Hoàng Phủ Nguyệt Minh khẽ giật, cười nói "Như vậy không bằng do Nguyệt Minh chủ trì, thay hai vị làm chuyện vui được không?"
Phượng Cảnh Duệ nghe vậy mừng rỡ "Tốt! Vậy làm phiền Hoàng Phủ tiểu thư!"
"Không cần thông báo những người khác sao?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh hỏi thăm.
"Không cần! Biểu muội không có người thân! Đúng không, biểu muội?" Phượng Cảnh Duệ đưa tay kéo Lưu Mật Nhi không nói qua bên mình, hỏi.
Lưu Mật Nhi "Tùy biểu ca định đoạt!"
"Ngoan!" Phượng Cảnh Duệ hài lòng gật đầu.
Nụ cười của Hoàng Phủ Nguyệt Minh càng thêm quái dị.

Chương 44: Muốn kết hôn giai nhân ưa thích đầu

Cốc chủ Minh cốc Phượng Cảnh Duệ muốn kết hôn với giai nhân, tin tức này trong nháy mắt truyền khắp giang hồ, người đã nhận được ân huệ của Minh cốc rối rít tới cửa, phủ Hoàng Phủ bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt. Dĩ nhiên cũng có một vài người đối địch với Minh cốc tới cửa bới móc.
Đứng mũi chịu sào dĩ nhiên là Đường sát thủ rồi. Những người tới cửa gây chuyện, dĩ nhiên không cần Phượng Cảnh Duệ phải ra tay, cũng đã được giải quyết.
Loại bỏ chuyện lần trước Đường sát thủ treo đầu dê bán thịt chó, Đường sát thủ đương nhiên sẽ không làm tiếp. Nhưng lại không giải thích gì tại sao xuất hiện chuyện như vậy.
Mắt thấy ngày thành thân càng đến gần, người của Đường sát thủ cũng từ từ xuất hiện, xuất hiện từng ngày từng ngày, mặc khác thì lần ngày mục tiêu không chỉ một mình Phượng Cảnh Duệ. Mục tiêu của bọn họ từ một mình Phượng Cảnh Duệ giờ đã tăng lên hai, nói cách khác Lưu Mật Nhi cũng bị liệt vào danh sách.
Lần này Phượng Cảnh Duệ dường như không có tức giận như trước.
Rốt cuộc cũng đến ngày thành thân. Không đợi bái đường xong thì từ ngoài cửa đã có một nhóm sát thủ nhảy vào. Phượng Cảnh Duệ nổi giận, phất áo hỉ màu đỏ ném từng sát thủ ra ngoài rồi quay lại bái đường.
"Nhất Bái Thiên Địa!" Người chủ trì hô to.
"Đợi đã nào...!" Mấy người mới vừa bị quét ra ngoài bước đến.
Phượng Cảnh Duệ nổi giận quay đầu "Muốn chết!"
Người tới lập tức cúi đầu "Cốc chủ, lão Cốc chủ đưa quà mừng tới!"
Phượng Cảnh Duệ khẽ nhướng mày, tính tình của phụ thân hắn, hắn cũng không phải không biết, quà mừng? Tám phần là mẫu thân làm! Bảo Vô Ngân kiểm lại, rồi Phượng Cảnh Duệ bảo người chủ trì tiếp tục.
"Nhị Bái Cao Đường!"
"Đợi đã nào...!" Lần này là Diệp Ly Tâm.
Diệp Ly Tâm bước ra ngoài chỉ vào Phượng Cảnh Duệ "Ta không cho phép ngươi thành thân với nàng!"
"Tại sao?" Phượng Cảnh Duệ trợn to hai mắt, hắn thành thân sao lại khó khăn như vậy?
"Bởi vì. . . . . . Bởi vì. . . . . . Bởi vì hắn là người của ta!" Diệp Ly Tâm nói đại một lý do.
Phượng Cảnh Duệ nhíu mày "Nói hưu nói vượn, Mật Nhi là nữ nhân, sao lại là người của ngươi!" ,

Diệp Ly Tâm không vui "Ta không tin, ngươi lấy khăn voan xuống để cho ta kiểm tra!"
Phượng Cảnh Duệ trợn to hai mắt, "Đây là quyền lợi của ta!"
Diệp Ly Tâm "Vậy ngươi còn không thừa nhận nàng là nam nhân!"
Phượng Cảnh Duệ ". . . . . ."
Tân khách xung quanh cũng đã bắt đầu bàn luận ầm ỉ, Phượng Cảnh Duệ bất đắc dĩ nhấc lên khăn voan lên, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lưu Mật Nhi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, thời gian như ngừng lại, cô nương này sao có thể là một nam nhân!
Mặt của Diệp Ly Tâm vô cùng đau khổ, quay đầu rời đi.
"Phu thê giao bái, đưa vào động phòng! Kết thúc buổi lễ!" Người chủ trì lặng lẽ thở nhẹ một hơi, đã làm xong rồi.
Phượng Cảnh Duệ hài lòng dắt tân nương vào động phòng.
Hỉ nương và a hoàn đứng đầy phòng, trên bàn nến đỏ đã đốt, thức ăn trên bàn cũng không thiếu. Đi vào trong phòng, Phượng Cảnh Duệ đứng chắp tay, phân phó với hỉ nương và các a hoàn "Các ngươi đi xuống đi!" Hắn cũng không thích lễ tiết rườm rà như vậy.
Hỉ nương đã chuẩn bị một đống lớn lời chúc mừng thì ngay lúc này hoàn toàn không dùng được, không thể làm gì khác hơn là lui khỏi phòng!
Lúc bên trong chỉ còn hai người, mắt Phượng Cảnh Duệ sáng quắc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Mật Nhi, môi mỏng khẽ nhếch lên, lạnh lùng mở miệng "Mật Nhi đâu?"
Thân là tân nương tử, sắc mặt Lưu Mật Nhi sững sờ, không biết mở miệng như thế nào "Biểu ca. . . . . . Không, là phu quân, huynh gọi cái gì? Mật Nhi không hiểu!"
Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh "Ta hiểu là được. Mật Nhi đâu?" Hắn hỏi lần nữa.
Lưu Mật Nhi lạnh lùng nhìn Phượng Cảnh Duệ "Làm sao ngươi biết ta không phải nàng!"

Chương 45: Mật Nhi giả lộ sơ hở

Phượng Cảnh Duệ hừ lạnh, âm trầm nở một nụ cười trên mặt "Ngươi không có khả năng đóng giả nàng!" Hắn nhíu mày lạnh lùng "Mật Nhi chưa bao giờ gọi ta là biểu ca, dù là vạn bất đắc dĩ cũng vô cùng miễn cưỡng mới có thể gọi, huống chi chúng ta căn bản cũng không phải là biểu huynh muội!"
' Lưu Mật Nhi ' nhíu mày lạnh lùng nói "Các ngươi không phải biểu huynh muội?"
Phượng Cảnh Duệ lãnh lùng cười "Thứ hai, Mật Nhi chưa bao giờ tự mình nhào vào trong lòng ta! Mỗi lần đều là ta ép buộc ôm nàng vào. Đây là sơ hở thứ hai của ngươi!" Nha đầu kia chỉ biết làm ngược với lời của hắn, làm sao có thể nghe lời như vậy.
' Lưu Mật Nhi ' càng nghe chân mày càng nhíu chặt.
Phượng Cảnh Duệ nói tiếp "Thứ ba, ngươi sợ rằng không biết trình độ thích tiền của nha đầu kia, ta đụng nàng một cái cũng thu lệ phí! Đây là sơ hở thứ ba của ngươi!"
"Đã như vậy, tại sao ngươi không vạch trần ta! ?" ' Lưu Mật Nhi ' lạnh nhạt nói.
Phượng Cảnh Duệ nhíu chặt lông mày "Mật Nhi ở trong tay ngươi!"
"Hiện tại nàng vẫn còn trong tay của ta!"' Lưu Mật Nhi ' quay đầu đưa tay mặt nạ mỏng từ trên mặt mình xuống, dưới mặt nạ rõ ràng là Hoàng Phủ Nguyệt Minh.
Phượng Cảnh Duệ không tỏ vẻ gì, xoay người bước ra cửa.
"Sớm biết ta không phải nàng, vì sao còn phải lấy ta?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh không cam lòng hỏi.
Bước chân của Phượng Cảnh Duệ ngừng lại "Bởi vì ta cưới người gọi là Lưu Mật Nhi!" Hắn phất tay áo rời đi.
Hoàng Phủ Nguyệt Minh nở nụ cười, nhìn nến đỏ và bữa ăn bên trong phòng, ánh mắt nàng càng lạnh lùng hơn.
Cửa phòng bị người ngoài cửa đá văng, Hoàng Phủ Nguyệt Minh ở trong nhà kinh ngạc nhướng mày nhìn tân lang mặc áo màu đỏ đi vào cửa, nàng cười yếu ớt mở miệng, "Phượng công tử làm sao xuất hiện ở đây?"
Phượng Cảnh Duệ khẽ nâng vạt áo ngồi xuống trên giường, nhếch môi khẽ nở nụ cười tà mị "Ngươi nói, ta nên ở đâu?"
"Lúc này, không phải mới vừa bái đường xong sao. Ngươi nên bồi khách khứa!"
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu "Không, ta cảm thấy ta nên động phòng trước!"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh khóe miệng giật giật "Này Phượng công tử còn không mau đi!"
Phượng Cảnh Duệ lắc đầu "Không vội."
Sau đó hai người cũng trầm mặc không nói. Cuối cùng vẫn là Hoàng Phủ Nguyệt Minh không nhịn được đánh vỡ sự trầm mặc "Ngươi tính khi nào thì đi?"
Phượng Cảnh Duệ thản nhiên nhướng mày "Chờ biểu muội thừa nhận thì ta đi!"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh cười ha ha "Phượng công tử nói cái gì đó?"
Trên giường nhỏ Phượng Cảnh Duệ cười nhạt "Biểu muội không thừa nhận?"
"Phượng công tử, ngươi. . . . . ." Lời của nàng bị Phượng Cảnh Duệ tiến đến gần dọa phải dừng lại bên khóe miệng.
Mắt Phượng Cảnh Duệ sáng quắc nhìn nàng "Mật Nhi!"
Khóe miệng Hoàng Phủ Nguyệt Minh giật giật, bất mãn mở miệng "Làm sao ngươi biết?"
Phượng Cảnh Duệ cười nhẹ thở dài "Mới bắt đầu đã biết!"
Hoàng Phủ Nguyệt Minh chỉ mặt của mình "Không biết nàng ta làm thứ gì, bóc mãi không ra!"
"Vậy thì đừng bóc, muội đem mình biến thành người bị Đường sát thủ ám sát, như vậy rất đúng lúc!"
"Ngươi cũng biết?" Hoàng Phủ Nguyệt Minh, không, phải nói là Lưu Mật Nhi kinh ngạc mở miệng. Xoay người soi gương hồi lâu, "Này, giúp ta một tay!"
Phượng Cảnh Duệ tiến lên trước, cúi đầu tìm ở tóc nàng, tìm được một kim châm thật nhỏ từ từ rút ra, mặt nạ da người trên mặt Lưu Mật Nhi cũng dễ dàng được bóc xuống.
Thở dài thật mạnh, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của mình "Đúng là mặt của mình nhìn mới thuận mắt!"
"Mật Nhi!" Phượng Cảnh Duệ âm trầm lại gần.
Lưu Mật Nhi xoay người, cẩn thận nhìn hắn "Ngươi làm cái gì?"
"Ngươi nói đi, hôm nay là ngày mấy, ngươi quên sao?"
Lưu Mật Nhi nghiêng đầu suy nghĩ một lát "Ngày ngươi thành thân! Nhanh đi động phòng, đừng để tân nương sốt ruột chờ!"
Phượng Cảnh Duệ gật đầu"Nói cũng phải, bây giờ bắt đầu đi!"

Chương 46: Đừng nói biểu muội không tin huynh

Sau

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#readoff
Ẩn QC