Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ring...ring" tiếng chuông cửa vang lên lần đầu chậm rãi, sau một hồi chờ đợi không có sự hồi đáp, người đứng bên ngoài thở dài bất đắc dĩ, thế nhưng, trên khóe môi là nụ cười đắc ý như thể đã quá quen với tình huống này.
"Ring ring ring ring" tiếng chuông lần này như thể muốn phá sập căn nhà, khiến con người đang ngủ bên trong muốn làm lơ cũng phải thảng thốt bật dậy. Cánh cửa đột ngột bị giật mạnh, một cái đầu xù tóc rối mắt mũi còn đang lem nhem hét lên với hắn:
- YAH! Kim Seokwoo, anh muốn chết à?
- Oa, đây là Yoo Taeyang mà bao năm nay các fan vẫn ca tụng là hiền lành, đáng yêu, hay ngại ngùng đó hả?
- Anh đừng có chọc người ta điên xong rồi bắt người ta hiền lành với anh!
- Anh đã làm gì đâu nhỉ? Anh chỉ gọi em ra mở cửa thôi mà.
Taeyang quay lại cố gắng ghìm hết sức mình để không nhào tới cấu xé vào cái bản mặt đẹp trai lai láng của người đối diện.
- ARE YOU KIDDING MEEEE?
- Suỵt! Vẫn còn sớm lắm đó, em để hàng xóm ngủ.
Tyangie hít sâu mấy lần cuối cùng hạ giọng xuống nói nhỏ:
- Anh nằng nặc đòi chìa khóa nhà em làm gì? Không xài thì trả đây!
- Nố nồ, anh chỉ dùng nó lúc em không có nhà thôi. Nhưng mà Taeyangie à, em định để anh đứng ngoài này luôn sao? Anh mới quay phim về mệt lắm đó!
Rowoon hạ giọng xuống nũng nịu làm đứa nhỏ hơn đánh một cái rùng mình. Cậu hằn học:
- Thế sao anh không về thẳng khu biệt thự Cheodamdong của anh chăn ấm nệm êm, không ai cự cãi ngủ một giấc cho đã, cớ sao tìm đến để phá một người thiếu ngủ như em làm gì?
Taeyang suýt đã gào lên lần nữa nhưng bị bàn tay to lớn của Rowoon vội vàng che chặt miệng:
- Anh nói rồi mà, nhỏ tiếng thôi em!
Xung quanh nhà hàng xóm đã có vài tiếng làu bàu trách cứ. Mặt Trời đứng bĩu môi giận dỗi
- Anh về đó, nhà rộng thênh thang, một mình anh cô đơn lắm!
- Thế sao không tới nhà Chanhee ấy? Suốt ngày mở miệng bảo nhớ thằng nhỏ mà hễ có thời gian rảnh chạy đến đây phá em là sao?
Rowoon cười hì hì trả lời:
- Chanhee ở với gia đình mà, sao anh cứ làm phiền giờ này được. Mà biết đâu có Youngkyun ở đấy rồi, anh tới nữa thì không có chỗ ngủ.
Taeyang khựng người một chút rồi ngửng lên nhăn nhó với Rowoon tiếp:
- Thế tại sao không đến nhà mấy người kia? Sao không biết xài chìa khóa dự phòng mà đi hành hạ người ta? Sao không...
Những câu hỏi của Taeyang tung ra tới tấp, toàn những câu mà Rowoon khó trả lời, thế nên anh đành giả ngốc cắt ngang:
- Ây da, anh mệt quá, em không định cho anh vào ngủ à? Trưa mai anh lại có cảnh quay nữa rồi! Taeyang à, anh sắp đứng hết vững rồi đây.
Taeyang lầm bầm một chút rồi cũng ngoan ngoãn đứng sang một bên nhường chỗ cho cái người vừa lớn tướng, vừa mặt dày kia vào.

Khi Taeyang vừa mới cảm thấy thỏa mãn trong tấm chăn ấm thì đột nhiên một người còn vương hơi nước bất ngờ chui vào chăn ôm chặt lấy cậu.
- Cái hyung họ Kim kia, sao anh không qua phòng của anh ngủ?...Này, này anh ngủ rồi à? Đừng có xạo, dậy mau!
Thật ra là bởi vì tên kia suốt 5 năm nay ở nhà Taeyang nhiều đến nỗi hắn không còn nhớ mặt mũi cái biệt thự của hắn ra sao nữa rồi. Cho nên, Taeyang dù cảm thấy bất hợp lý cũng vui lòng cho hyung mình một cái phòng riêng, nhưng thật sự số lần tên to con này ngủ trong cái phòng đó chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ khi nào Taeyang chui vào phòng trước và khóa cửa lại thì hắn mới lủi thủi vào căn phòng kia thôi.

Taeyang sau một hồi cựa quậy cố để thoát ra khỏi cái ôm của hắn nhưng lại không dám làm quá mạnh, sợ cái người mệt mỏi kia thức giấc, lại thêm vòng tay hắn ôm rất chặt nên càng vùng vẫy cậu càng khó thở, cuối cùng đành bỏ cuộc nằm im rồi ngủ thiếp đi mất. Còn cái người vốn dĩ đã ngủ say từ nửa tiếng trước đột nhiên mở đôi mắt lờ đờ mệt mỏi nhìn chăm chú vào thiên thần đang ngủ ngoan bên cạnh mình. Em vốn dĩ rất ngoan, chỉ vì hắn mà suốt ngày tức tối. Hắn nghĩ thầm rồi khẽ cười trong bóng tối, nụ cười dịu dàng, đầy cưng chiều mà chưa có ai được chứng kiến.

2 tiếng sau...
- Oáp, mùi gì thơm thế này?
Taeyang vừa dụi dụi mắt vừa hỉnh mũi đi theo hướng có mùi thơm mời gọi.
- Taeyangie, mau rửa mặt rồi ăn cơm!
Taeyang đứng sựng lại rồi bắt đầu cằn nhằn trách cứ:
- Hồi nãy ai kêu mệt sắp đứng không vững rồi mà còn không chịu ngủ? Bây giờ đứng đó làm gì thế?
Hắn bình thản trả lời:
- Nấu bữa sáng cho em. Taeyangie, mau lại đây ăn nào, em ốm quá rồi đó.
Cậu chối bay:
- Sao anh biết? Làm gì ốm đâu...
Nói xong mới ngớ người nhớ ra lúc nãy mình đã được người ta đo lường trọng lượng kỹ như thế nào, lại bị hắn lườm một cái sắc lẹm, cậu nhanh mồm đánh trống lảng:
- Ăn sáng đúng giờ cũng tốt. Anh cũng ăn một chút rồi vào ngủ tiếp đi. Chút nữa em phải đến phòng tập anh phải nghỉ ngơi đó! Em mua socola sữa cho ăn.
Suốt 5 năm nay mọi chuyện ăn ngủ của cậu đều do hắn chăm từng li từng tí. Hễ hắn mà đi đâu mấy hôm là thế nào về cậu cũng sụt mấy ký do quá mê việc mà không biết lo cho bản thân mình. Huống chi cả tháng nay hắn phải bay sang nước ngoài do có lịch trình riêng, bảo sao đến hôm nay người cậu chỉ còn da bọc xương, từng miếng mỡ trên người cậu là hắn nuôi, nói sao hắn không tức mình.

Trong phòng tập nhảy.
Mọi người đang được xả hơi sau mấy tiếng luyện tập liên tục. Taeyang đang nằm xả lai trên sàn nhắm mắt nghỉ ngơi thì bị một vật cao gần mét chín nằm đè lên muốn tắt thở:
- Ặc...Kim Seokwoo hyung...anh muốn giết người à? Xuống...mau!
Cái tên kia còn thở dài thỏa mãn:
- Có chỗ nằm thật tốt.
- Xuống...mau! Mấy hyung ơi...cứu em! Anh...đi đè Chanhee...kìa!
Khổ thân Mặt Trời, nói chuyện muốn không ra hơi luôn.
Cả nhóm sau khi nghe Taeyang nói câu đó đều đứng khựng lại như thể được nhấn nút pause rồi quay sang nhìn kẻ lùn nhất nhóm, người mà suốt mấy năm nay chẳng cao lên được tẹo nào.
Hwiyoung, đứa nhỏ mà Taeyang luôn bảo là thân thiết nhất lên tiếng:
- Chanhee có chút xíu hà hyung, bình thường đứng với Seokwoo hyung đã nhìn tội muốn rớt nước mắt rồi, lên sân khấu đu đeo đè thằng nhỏ muốn chết rồi, giờ mà đè kiểu đó nữa chắc nó không thấy ngày mai luôn quá.
- Vậy còn tui...làm sao? Ai đó...mau cứu...em đi...
Cả nhóm nhìn cái thân Rowoon che mất cả thằng bé cao hơn mét tám nằm dưới mà tự nhiên rùng mình một cái, cuối cùng ngó lơ hết mà tản đi chỗ khác, duy nhất trưởng nhóm còn xíu lương tâm rụt rè lên tiếng:
- Seokwoo à, dù gì cũng thương tiếc dịu dàng với em nó một chút.
- Anh...đi đè...Chanhee đi...Tại sao... suốt ngày...mua đồ ăn ngon...cho nó mà hễ gặp em...là không chọc cũng phá là sao?... Đi...đè nó...giùm em...em...cảm ơn
- Yoo Taeyang, im ngay cho anh!
Rowoon ngước lên nheo chặt đôi mắt lại nhìn như xoáy vào cái kẻ đang bị đè mà vẫn không chịu im lặng, khiến thằng nhỏ im bặt, chóp mũi xinh đẹp của hắn dần hạ xuống, cậu cố né xa ra nhưng cuối cùng nó vẫn chạm vào chóp mũi cậu. Đột nhiên hắn đổi giọng õng ẹo, thầm thì vào tai cậu một cách mờ ám:
- Taeyangie à, anh chỉ muốn đè em thôi!
"Phụt" ai đó trong phòng không thể làm lơ được nữa, cuối cùng cũng phải phụt hết nước ra. Còn cậu đang nằm cứng ngắc, dường như xung quanh cậu chỉ còn tiếng tim mình đập thình thịch. Trời thần ơi, da gà da vịt của Mặt Trời đáng êu, ngu ngơ, ngầu lòi nó nổi hết lên rồi!

- Zuho hyung, đi ăn với em đi!
- Anh đang làm việc mà. Em đi một mình đi.
- Vậy em gọi đồ ăn về đây ăn nhá!
- Ừ cũng đươc. Gọi giùm anh mì tương đen nha. Thanh kiu!
15 phút sau...
Taeyang ngó vừa phòng thu lần nữa, gọi vị hyung yêu quý đang phát sầu vì album mới của cả nhóm:
- Hyung ơi, đồ ăn nè! Nhanh lên hyung ơi. Coi chừng Inseong hyung với Dawon hyung về tới đó.
- Haha coi chừng chết không chỗ chôn nhe em. Anh mày nghe hết rồi đó.
Ai kia nhăn mũi lại rồi vọt lẹ ra với đống đồ ăn thơm ngon.
- Hôm nay Seokwoo không nấu cho em ăn à?
- Hôm nay anh ấy bận cả ngày rồi anh không nhớ à? Cơ mà tại sao mọi người ai cũng nói kiểu chuyện Seokwoo hyung nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa, sắm sửa đồ đạc cho em là điều hết sức hiển nhiên vậy?
Nghe xong câu đó, Zuho tự nhiên bị sặc mì, ho khù khụ, mặt đỏ hết cả lên. Còn Taeyang thì vội nhào tới vuốt lưng, xoa bụng, vỗ đầu, miệng kêu thất thanh:
- Hyung ơi, hyung sao rồi? Hyung đừng chết. Hyung ơi, để em hô hấp nhân tạo cho hyung!
Zuho đáng thương, nghe xong câu đó cơn sặc vừa mới dịu xuống lại trỗi lên lần nữa khiến anh như muốn chết đi sống lại.
Đột nhiên có giọng nói thứ ba chen vào:
- Hửm? Em vừa nói gì cơ?
- Hơ...Seokwoo hyung.
Zuho nhanh nhẹn lăn ra xa như chưa từng có chuyện gì xảy ra, la lối om sòm:
- Tao không biết gì hết, tao vô tội.
Rowoon liếc mắt lườm thằng bạn một cái.
Taeyang ngạc nhiên quay sang Zuho hyung yêu dấu của cậu:
- Hyung làm gì vậy? Không phải hyung bị sặc hả. Hết chưa? Sao nói kỳ vậy? Em lo cho hyung mà.
Rowoon đứng phía sau đen mặt.
- Ờ...cảm ơn em. Thôi hyung đi trước nhá.
Trong phòng lúc này chỉ còn hai người.
- Seokwoo hyung, sao mặt hyung nhăn nhó ghê vậy?
Hai người đối mắt nhìn nhau. Rowoon đứng im lặng một lúc, bỗng hắn thở dài một tiếng rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu, xoa đầu một cái rồi nói:
- Em đó...Dù gì cũng đã 5 năm rồi, sao cứ ngờ nghệch vậy chứ?
Taeyang quay mặt sang chỗ khác, né tránh ánh mắt làm mình bất an, hỏi:
- Hyung mắng em ngốc đấy à?
- Ừ mắng em đấy! Ngốc tới nỗi muốn làm anh nội thương. Thôi đi về ăn cơm.
- Em mới ăn với Zuho hyung, còn no lắm.
- Anh chưa phạt em tội ăn thức ăn nhanh đó. Đi về nào.
Rowoon nắm tay Taeyang dẫn xuống nhà xe.
- Hyung, anh sợ em đi lạc à? Làm gì nắm chặt thế. Buông em ra đi, trước cổng công ty có nhiều fan lắm đó!
- Thì sao? Anh có đi với cô gái nào đâu?
- Fan...sẽ...sẽ hiểu lầm.
Rowoon nhếch khóe miệng lên một chút rồi nói:
- Giữa anh với em có gì cho họ hiểu lầm à? Sao bình thường em đi với mấy người kia ôm vai bá cổ lại không sợ hiểu lầm?
Taeyang đỏ mặt lầm bầm:
- Nhưng mà có ai nắm tay em kéo đi kiểu này đâu!
Đột nhiên, dường như cậu nghe có tiếng cười vừa thoảng qua:
- Họ muốn thì họ sẽ hiểu lầm thôi, cần đợi gì đến chúng ta làm gì chứ!

Đến lúc đã ngồi yên vị trong xe của Rowoon rồi cậu mới nhớ:
- Hôm nay không phải anh bận cả ngày à? Sao về nấu cơm đươc vậy?
- Còn không phải sợ em bỏ bữa sao?
Trong lúc nói, hắn vẫn nhìn về phía trước chăm chú lái xe, dù nét mặt mệt mỏi vẫn có vẻ gì thư thả, bình yên, thậm chí còn khiến người ta có cảm giác an tâm kì lạ, làm cậu đang nhìn hắn chợt giật mình rồi xoay mặt đi chỗ khác.
- Anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn mới đúng. Không cần suốt ngày phải bận tâm về em như một đứa trẻ vậy đâu.
- Thế em không phải "đứa trẻ" à? Dù sao cũng ăn nhờ ở đậu nhà em mà...
Không hiểu tại sao sau khi nghe câu đó Taeyang rất khó chịu:
- Em không phải trẻ con nữa. Còn nữa, anh rõ ràng có thể chạy về nhà anh mà, cớ sao cứ đến nhà em rồi tự nhận trách nhiệm vào mình? Hừ, anh mà thật sự nghĩ mình đang ăn nhờ ở đậu nhà người khác à? Đáng ghét.
Nói xong cậu quay mặt nhìn ra cửa kính xe.
- Em giận à, Taeyangie?
- Hừm, làm gì giận?
- Thôi đừng giận nữa, hôm nay anh được người trong đoàn tặng kẹo socola Teuscher, anh cho em hết được không?
Taeyang nghe xong bật dậy, cảm giác nước bọt trào ra:
- Cái gì? Thật á!
- Ừ. Không phải em thích nhất loại socola có nhân sâm panh sao? Vừa may có Teuscher, em có số hưởng đấy.
- Cảm ơn Seokwoo hyung!
Đúng là thằng bé dễ dụ
- Taeyang này, mấy ngày nữa anh lại bay sang Mỹ hai tháng rồi. Anh nhờ mấy hyung qua ở với em nhá!
- Để em rủ Youngkyunie.
Rowoon im lặng nhẹ siết chặt vô lăng:
- Nếu vậy thì em phải chịu Chanhee qua phá rồi.
- Thằng bé đang quay phim mà, sẽ không có nhiều thời gian đâu. Anh nhớ giữ sức khỏe đấy!
- Cảm ơn em.

Tối hôm đó, Rowoon nhất quyết bò lên giường ôm Taeyang thật chặt dù có bị cậu đạp cho mấy phát cũng đau lắm:
- Anh có thói quen lạ nhỉ? Sao cứ phải ôm mới chịu được, mỗi đứa ngủ một cách thật tự do không được à?
- Taeyangie à, anh sắp xa em mấy tháng lận đó, em không nhớ anh à?
- Hừ không nhớ đâu đừng lo. Dạo này Youngkyun đã biết nấu ăn rồi nên khi thằng bé qua đây nó sẽ nấu cơm cho em, anh đừng lo em ốm nữa.
Tim Rowoon tự nhiên nhói một cái:
- Vậy cũng tốt...
Đợi đến lúc Mặt Trời nhỏ ngủ say, hắn mới khẽ hôn vào khóe miệng cậu một cái rồi nhẹ kéo đầu cậu áp vào lồng ngực mình, thì thầm:
- Dù em không nhớ anh, thì anh vẫn sẽ rất nhớ em, Taeyangie ngốc à! Liệu đến hai tháng sau anh trở về, sẽ không có gì thay đổi chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC