Cảnh sát và Xã Hội Đen [End].baba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cre: asianlabrys.com

Author: maiyeumy

===

Chap 1: " Phựong hoàng lửa "

Cô nhi viện Thiện Tâm, bà sơ đôi mắt hiền từ, cuối ngừoi nhìn tôi : Vũ à, con theo hai ngưoi này về nhà mới nghe con, họ giờ là ba mẹ mới của con, gia đình mới của con đó. Tôi lặng im chỉ nhìn họ, đó là 1 đôi vợ chồng trung niên, nhìn rất thân thiện. Tôi biết họ nhận nuôi tôi vì 1 lời hứa, và họ sẽ đưa tôi đến nơi xa lắm......

xa mái ấm nhỏ bé mà tôi đã gắn bó 13 năm rồi.....Tôi cố nén lòng , ngập ngừng hỏi :................sơ...con... sau này con....con còn dựoc về đây nữa không sơ....Sơ mỉm cưoi dịu dàng :_Khờ quá, sau lại không chứ, nơi đây mải chào đón con mà. Khi nào nhớ hãy trở về đây, nghe con...

_.....sơ... tôi ôm lấy sơ mà nưoc mắt chực trào nơi khóe mắt.

Chiếc xe hơi lăn bánh , bỏ lại viện cô nhi , " thiên đừong tuổi thơ " của tôi.....

_ Con không chịu, ba mẹ trả nó về đi, con ghét nó....

_ Thiên My , con đừng bứong nghe không. Ba cô bé ánh mắt khó xử 

_ không con muốn chia sẻ căn nhà cho nó, ba mẹ thưong nó hơn con ( cô bé khóc bù lu bù loa - con nit sợ bị bỏ rơi và muốn độc chiếm những gì mình yêu mến, như tranh giành món đồ chơi vậy )

ngưoi mẹ dịu dàng ,ngồi xuống nhìn vào cô bé: 

_My à,Ba mẹ yêu con, con là mặt trời bé bỏng của ba mẹ, không ai thay thế được con , nhưng làm ngừoi giữ lời hứa là quan trọng lắm con biết không. Ông Châu là bạn thân thiết với ba con, đã nhờ cậy gia đình mình lo cho Vũ, con hiểu cho ba mẹ chứ...

cô bé im lặng không khóc nửa, nhìn liếc Vũ, ba cô nói :_ thôi ngoan nào ,thiên my của ba, sau này con và Vũ là bạn thân được không nào.

My suy nghĩ : bạn thân ư, thấy mờ ghét.....lòng cô bé ấm ức nhưng không nói gì nửa. Tôi nhìn cô bé khẽ mỉm cừoi như làm quen, cô bé hất mặt đi ,tay níu chặt tay ba mẹ như có ý ngầm bảo _ đừng hòng cướp đi ba mẹ tôi nhá....

Tôi :_ 

Từ đó tôi bắt đấuo cuộc sống mới, tôi có " gia đình của tôi ".......................................Nhưng cô bé Thiên My này rất tức cười, luôn có ý cạnh tranh với tôi mọi thứ .Từ cái áo mới mẹ ( tôi gọi là mẹ luôn cho tiện ) mua cho tôi đến con búp bê ( tôi không thích nên cho nó luôn ), cái kẹo.....V...V... 

_ Cái con búp bê này cấm nhà ngưoi đụng vô đó nghe chưa ( toàn gọi " nhà ngươi " dù tôi lớn hơn cô bé 2 tuổi )

_ Trẻ con tôi nhếch mép chọc nó

_ Nói ai trẻ con hả,

_ 11 tuổi rồi mà còn chơi búp bê, không trẻ con thì là gì.................

_ đáng ghét cô bé quăn cái gối vô mặt tôi, nói luon là toi và cô bé ở chung 1 phòng vì phòng khá rộng, ngày đầu tiên nó không cho tôi ngũ chung trên giường của nó, đạp tôi bay xuống........hôn nền nhà. .Thế là ba mẹ đành sắm thêm cái giường nữa . Pó tay. com con bé ......

Nhưng dù cô bé nói thế nào thì tôi vẫn không thể giận cô bé được. Bởi vì cô bé rất dể thương, với khuôn mặt bầu bỉnh, má lúm đồng tiền xinh ơi là xinh. Làn tóc đen mượt ,cái miệng nhỏ chúm chím , khi giận ai đó thì chu ra , và điểm nhấn cuối cùng là đôi mắt trong vắt như mặt hồ thu, càng tô điểm cho vẻ đẹp của cô bé. Tôi thầm nghĩ ( con bé này lớn lên sẽ là mỷ nhân đây ) rồi tôi tự cười thầm. Vẻ dễ thương chết người ấy làm người đối diện dù giận thế nào cuối cùng phải cười xòa bỏ qua thôi.

Thời gian thấm thoát trôi như bóng câu ngoài cửa sổ….. Bốn năm sau….

_ Thiên My , nhanh lên coi nào, trễ giờ đi học bây giờ ( Tôi đứng trước cổng nhà, hét lên.

_ Từ từ đã chứ , đi học chứ có phải khủng bố đâu mà hối dữ vậy. 

Cô nàng bước ra khỏi cửa , nét mặt nhăn nhó .Nhưng chợt cô khựng người lại như suy nghĩ gì đó, cô vội mở cái balô nhỏ ( cặp đi học của cô ) . Tôi ngạc nhiên , ngó ( nó làm gì vậy ). 

_ AX. Té cái rầm Con bé lôi từ tron balô ra cái gương nhỏ, nó “supper soi” cái mặt “ thiên thần” của nó ( hic, cái này nó tự phong nha ), rồi tủm tỉm cưòi duyên.

_ Trời ơi ,em lại chị hai, đi lẹ cho em nhờ. Làm điệu 1 tiếng mấy chưa đã hả, coi hoài gương nứt bây giờ ( Làm gì dữ vậy, người ta con gái mà, phải cho điệu chút , chứ ai như nhà ngươi…( mặt nó hất lên thấy ghét dễ sợ )

_ Tôi sao???

_ Con gái gì mà….. đẹp trai thấy sợ luôn . ( nó le lưỡi chọc quê tôi ).

_ Cái … con bé này ….( tôi tức muốn chit mà không biết nói sao luôn ) mà nó nói đúng quá đi, tại tôi hoàn toàn khác xa nó, nó nữ tính bao nhiêu thì tôi lại càng nam tính bây nhiêu), tôi để tóc cắt tém, người cao ráo , lại to con, gương mặt nhìn coi không dến nỗi ( hi hi tự nổ chut nha )

Từ nhỏ tôi không thích mặt đồ con gái chút nào, tướng tá như con trai mà mặc đồ con gái ( ai nhìn cũng sok ), riết rồi chẳng thèm quan tâm hình dáng mình ra sao nữa.

Nó cười rồi tung tăng bước đi trước. Tôi nhìn theo nó, bấc giác mỉm cười. 

Hai đứa bước đi. Con đường đến trường học , phải đi qua 2 dãy hàng cây , không biết ai đã trồng hàng cây phượng vĩ dọc suốt 1 quãng đường dài, hơi thở mùa hè sắp đến rồi , nó biểu hiện bằng cách cho dãi hàng phượng vĩ nở rộp đầy hoa. 

_ Trời hôm nay mưa nhiều hay rất nắng

Mưa tôi chả về bong bóng vỡ đầy tay

Rồi tự nhủ là nắng chưa phai

Tình chưa cũ , bởi vì tình chưa mới……..

Nó chợt ngâm nga vài câu thơ “loãng moạn” mà nó sưu tầm đựơc.

Tôi nhìn ngơ ra: _ trời, gì mà thơ lai láng vậy cô nương.

_ Hi hi , nhà ngươi không thấy , hàng cây phượng vĩ đẹp quá hả. Ngâm thơ là đúng mốt luôn đó.

_ Chài. Pó tay luôn. 

_ Mà nè.

_ Gì hả.

_ Nhà ngươi có nghe bọn con gái trong trường nói gì về con đường này không.

_ Nói gì là nói gì. Mặt tôi ngơ ra

_ Èo, đúng là đồ rễ tre, không chịu cập nhật thời sự gì hết á. Bọn con gái nói , con đường rợp phượng đỏ này, như là con phượng hoàng lửa vậy đó, vì màu đỏ rực rỡ của nó, và nếu như người con gái nào đi với người mà cô yêu mến trên con đường này sẽ được ở mãi bên người đó hạnh phúc suốt đời.Tình yêu của họ sẽ bấc tử như loài chim phượng hoàng vậy .Lãng mạn không.

_ Lãng… mà lãng xẹt thì có. Thôi đi cô nương mơ mộng đủ chưa vậy. đi lẹ lên.

_Vũ không tin à?

_ Không tin chỉ là lời nói vớ vẩn của bọn con gái hay mơ mộng thui .lời nói đó sai rồi.

_ My nói sai gì chứ ?

_ Nó chắc chỉ áp dụng cho đôi tình nhân là nam và nữ thôi phải không?

_ Ớ , có phân biệt nữa sao?

_ ừm, Tình yêu từ ngàn xưa đến nay, đều dệt nên đôi trái tim cùng chung nhịp dập cũa đôi trai gái yêu nhau mà.Không có ngoại lệ đâu.

_ My không nghĩ thế, tình yêu không phân biệt gì cả đâu, và cả trăm năm đố ai lý giải được tình yêu .

_ Thui đi. Nói như cô vậy chắc nữ yêu nữ được hả.

_ Thì có sao đâu. ( My chợt nhẹ giọng xuống làm Tôi không nghe rõ)

_Gì? 

_ Không có gì. Mà nè nếu … Tui nói nếu thôi nha… Nếu nhà ngươi là con trai thì sao hả?

_Con trai à? hông biết nữa. Mà thôi lỡ là con trai , cô thấy yêu tôi thì chít tôi mất. Cô làm vợ tui thì tui thà ở giá luôn.

_ Đồ đáng ghét, chọc tôi hả. 

Cô chạy đuổi theo Vũ, cả hai vui đùa , tiếng cười vang hòa vào bầu không khí của buổi sớm mai. Đó sẽ mãi là ký ức đẹp nhất của hai người, nếu như không có ngày ấy ,Ngày mà nụ cười của cô ây mất đi, ngày mà cuộc đời tôi rẽ ngoặt đến không ngờ. Ngày cũa Định mệnh…………………………..

Ghi Chú: MÌnh sửa lại tuổi nhân vật My cho bằng tuổi của Vũ .

Mình chưa giới thiệu về gia cảnh 2 nhân vật cũa chúng ta nhỉ, quên mất. Hi hi , Nhân vật xưng tôi , tên Dương Vũ, từ bé đã bị đưa đến viện cô nhi vì 1 lý do ( bí mật nghe ,mình sẽ bật mí vào phút cuôi của truyện he ) . Mình tạm gọi là hắn nha ( dù là con gái) .Nhân vật nữ chính thứ hai đây cô bé ngây thơ ,mộng mơ tên Dương Thiên My. 

Cô có người ba làm trong ngành cảnh sát, Dương Thiên Thành, 40 tuổi, đội trưởng đội cơ động quân khu 5, với nhiều thành tích săn bắt cướp lẫy lừng, làm giới Xã hội đen kiên dè.

Còn mẹ cô , Nguyễn Tâm Lan là họa sĩ vẽ tranh tĩnh vật, tranh của bà cũng được giới phê bình đánh giá cao. Hi hi dòng máu lãng mạn của Thiên My cũng do di truyền của mẹ đóa nha .

Xong phần giới thiệu rồi ha, mình kể tiếp đây...........................

Chap 2 : Nước mắt 

Đang giờ học, cô giáo chạy đến ,gọi :

_ Thiên my, em có điện thoại, người nhà em gọi, mẹ em đấy, hình như có chuyện gì gấp lắm.

Thiên My chạy ra khỏi lớp, tôi chạy theo cô . Phòng hiệu trưởng ( điện thoại bàn của trường đặt trong phòng thầy hiệu trưởng ).Cô cầm ống nghe lên, Tôi đứng bên cạnh cô……….Sắc mặt cô tái dần, buông rơi ống nghe, đứng chết lặng. Vũ vội đỡ lấy ống nghe, hỏi rối rít :

_ Alô, con Vũ nè , có chuyện gì vậy mẹ.

Giọng ngưòi mẹ thổn thức, nói nghẹn ngào :

_ Vũ…. Hức………. ba con…. Ba con… 

_ Ba con sao hả mẹ?

_ Ba con bị bọn cướp ngân hàng … . giết chết rồi….hức hức.

Vũ chết sững người……..

Bệnh viện……….

Bác sĩ bước ra, tôi và mẹ đứng dậy. Ông bác sĩ lắc đầu , người mẹ khụy người muốn xỉu, tôi vội đỡ người bà, đưa bà vào phòng nhìn mặt ba lần cuối, rồi tôi lo lắng khi không thấy My, nhìn về băng ghế đá, cô ngồi bấc động không nói câu nào, cũng không khóc. Tôi bước đến bên cô, ngồi xuống ngước nhìn cô.

_ My à, nói gì đi chứ, cô đừng im lặng mãi vậy, tôi sợ lắm…..

_ Nói dối phải không. 

Cô nói mà vô thức , ánh mắt nhìn xa xăm.

_ Rõ ràng là nói dối mà, ba đã hứa với My là chiều nay mua cho My con gấu bông mà…… Tại sao giờ lại nằm ngủ như thế chứ. Ba nói dối…….cô không còn kìm nén được nữa, vỡ òa lên, đấm mạnh vào người tôi, nước mắt tuôn ……..

_ Nói dối, tôi không tin , đây không phải sự thật. Ba chỉ ngủ thôi, phải không , phãi không Vũ…Hu hu hu …. 

Tôi đau nghẹn trong tim không thốt đựơc lời nào, nước mắt chực trào ra ( không Vũ , mày không được khóc, mày phải bình tĩnh , nếu giờ mày ngã gục thì cả mẹ và My cũng không gượng nỗi mất… phải mạnh mẽ lên. )

Giọng tôi như lạc đi, hét lên _ My , ba chết rồi. Cô bình tĩnh lại đi, còn có tôi bên cô mà, cố gắng lên My, cô kiên cường lắm mà.

Cô ôm chầm tôi, nước mắt thấm ướt cả bên vai áo tôi….. Chợt trời đổ mưa như trút nước .Mưa rơi bên ngoài hay mưa trong lòng ,không biết cái nào buồn nhất đây, ông trời cũng tội nghiệp , khóc thương cho gia đình tôi chăng…..

Ngày đưa tang, đồng đội của ba đến rất đông, ai cũng thương tiếc , ông Trung, phó đội trưởng rất thân với ba, lặng lẽ cuối chào người đã khuất.

_ Tôi chia buồn cùng chị….

_ Anh ấy… ra đi có đau lắm không….

_ …. Anh ấy chỉ mỉm cười nhẹ thôi, tôi đến giờ vẫn không cho đây là sự thật, đột ngột quá. Lúc đó… ký ức như quay chậm lại, cướp ngân hàng, cảnh sát bao vây, tiếng súng đanh gọn, tên cầm đầu băng cướp, đầu trùm cái mặt nạ đen , uy hiếp 1 phụ nữ ,mở đường máu, khi cảnh sát bỏ súng xuống, tên cướp vội, đẩy người phụ nữ đó ra, ông Thiên Thành,phóng tới lột ngay mặt nạ tên cướp, khống chế được hắn, khi ông nhìn vào mặt hắn ,ông thảng thốt, buông tay hắn ra, hắn bấc ngờ vung mạnh, lưỡi dao oan nghiệt….

_ Tôi không biết tại sao lúc đó anh ấy lại buông tay…….Ông Trung thở dài…..

Chap 3: Lời hứa

_ Vậy tên cưop đó đã bị bắt rồi ? Thiên my hỏi , ánh mắt tức giận.

_ Không, hắn chạy thoát, lúc đó ai cũng lo cho ba cháu, nên....

_.........

Ánh mắt Thiên My dường như có gì đó thay đổi, 1 quyết định bùng cháy trong lòng cô.

.................................................. .................................................. .........................

.................................................. ..................................................

Đêm lạnh buông xuống, phòng cảnh sát cơ động quận khu 5, bóng ngừoi in lên tường, từng trang giấy lật chậm chạp. Hình dung mệt mỏi nhưng không chịu khuất phục, người đó cố chống chọi với cơn buồn ngủ.

Ông Trung nhìn ,khẽ lắc đầu, ông bưoc vào, đóng ngay bộ hồ sơ vụ án lại, nhìn cô gái ánh mắt cưong quyết.

_ Thiên my , về đi cháu. Đêm khuya lắm rồi.

_ ........

_ Cháu muốn tìm ra tên hung thủ ấy thì trước hết lo cho sức khỏe của mình, ba cháu cũng không muốn cháu hành hạ bản thân thế này đâu.

_ Ba cháu chết rồi, Vũ thì mất tích, hiện trừong chỉ là 1 cây gậy dính máu, mà kết quả xét nghiệm cho biết máu đó là của Vũ. Ngoài ra không 1 nhân chứng hay vật chứng nào khác, 5 năm rồi cháu còn chưa bỏ cuộc ư?

_ Bác.....có phải bác còn giấu cháu chuyện gì không?

_ ............

_ Tên cướp đó có thể giết ba cháu, nhưng làm sao chạy thoát được giữa vòng vây cảnh sát nhiều như thế. 

Cô nhìn ông , ông chỉ im lặng, quay đi:

_ Cháu về đi .

_ Bác. .... Cháu hiểu rồi. Bác không nói nhưng cháu sẽ tìm ra sự thật.Cháu không chịu thua đâu, bằng bất cứ giá nào, cháu cũng lôi tên hung thủ ra trước ánh sáng. 

Cô bước ra cửa.

Ông Trung nhìn theo ( Nó ..... giống anh lắm Thành à, kiên cường không chịu thua trước cái xấu xa , nhưng .........chính cái tính cách đó sẽ là gây ra nỗi đau sau này. Thành à .... anh làm vậy có hối hận không............) lại thở dài.

Thiên my lái xe mô tô , cô chạy chậm , cảnh vật đêm huyền ảo quá, ánh sáng vẫn còn đó cho dù bóng đêm có bao trùm vạn vật, ánh trăng dát bạc lẻ loi trên màn trời, không có vì sao nào, mày cũng cô đơn như tao phải không. Cô bật cười , nụ cười lạnh chua xót.......

Trăng cô đơn lạnh lùng khó tả

Nỗi buồn này biết tỏ cùng ai

Ngoài ta ra chỉ có đêm dài

Cùng chăn gối màn đêm buông lạnh.

( hì mình đạo thơ chút nha, cho phù hợp tâm trạng nhân vật chút )

Cô về tới nhà, mở cửa , bước nhẹ nhàng, ngã phịch xuống bộ salon, mẹ cô bước đến đưa ly nước mát lạnh, cô đỡ ly và uống 

_ Cảm ơn mẹ. Con làm mẹ thức giấc ạ ?

_ Mẹ có ngủ bao giờ đâu mà thức

_ Mẹ đợi con sao ? con đã nói nhiều lần là đừng đợi con, cứ ngủ trước mà, con làm việc khuya lắm.

_ Mẹ không ngủ đựơc, từ khi con vào ngành cảnh sát, ngày nào mẹ cũng lo lắng cả. Con không từ bỏ sao…..

_ Mẹ……mẹ biết tính con mà, con muốn biết sự thật, con muốn bắt tên hung thủ ra chịu tội trước pháp luật, con muốn tìm ra Vũ.

_ Nên dù mẹ có cản ngăn con thế nào cũng vô ích đúng không. Con y hệt ba con, cố chấp lắm.

_ Mẹ , con không để bản thân mình gặp nguy hiểm đâu, con biết tự lo cho mình mà, mẹ tin con đi.

_ Mẹ tin con nên mới không cản ngăn con nữa, miễn đừng như ba con , bỏ mẹ lại 1 mình, nếu con mà có mệnh hệ nào, mẹ không sống nổi đâu.

Cô ôm mẹ vào lòng, thương mẹ lắm. Đưa mẹ vào phòng để bà yên giấc, cô ra ban công ,nhìn lên cao. Gió đêm đùa giỡn những lọn tóc của cô.Hình bóng người ba hiện lên nền trời thăm thẳm, nụ cười dịu dàng biết bao. Ba ơi……..con nhớ ba quá, trên thiên đường ba phù hộ cho mẹ nha ba, và cho con tìm đựợc Vũ… lại thấy bóng Vũ cười. Nhà ngươi …….tệ lắm. Bỏ đi như thế….Ngươi đang ở đâu….. còn sống hay đã chết rồi……..

Ta với ngươi như hai vì sao lạc

Kiếm tìm nhau trên khắp dãi ngân hà

Đêm hoang vu ánh mắt buồn ngơ ngác

Ngươi nơi nào trong vũ trụ bao la…… 

Quán Bar Thiên đường, không khí ngẹt thở với tiếng nhạc xập xình như muốn nổ tung đầu óc, từng người điên cuồng nhảy múa , ánh sáng mờ ảo, hoàn toàn đối chọi với cảnh đêm cô tịch ngoài kia.

Ngay dãi bàn tính tiền, 1 cô gái nhưng trông hình dáng như đàn ông, tay cầm ly vang đỏ, chợt nhìn quanh quất. Cô gái ngồi bên cạnh hỏi : 

_ Anh sao vậy ?

_ À, không có gì…..( tôi nghe dường có ai gọi tôi … lầm sao )

Cô gái có mái tóc xoăn dài, ăn mặc thoáng , hở lưng và ngực, trông cô kiêu sa và khiêu gợi hơn với đôi môi đỏ bóng mượt. 

_ CinDy, sao em gọi tôi là anh hoài vậy ? em cũng biết tôi là….

_ Anh là con gái chứ gì, nhưng em thích gọi như thế, làm gì có cô gái nào ăn mặc ves đen đàn ông, cắt tóc ngắn chỉa lên như anh chứ. 

Cô cười ranh mãnh.

Tôi im lặng, cô tiến sát gần tôi, đôi tay vòng qua cổ tôi, ngồi lên đùi , đặt lên môi nụ hôn nồng nhiệt, tôi không đẩy ra .... Cô nhăng mặt, rời ra, ánh mắt lộ sự thất vọng.

_ Tại sao ... sao anh không tiếp nhận em chứ ? Nụ hôn của anh lạnh lắm anh biết không, em không đủ hấp dẫn anh sao ? anh nói đi.

_ CinDy , hôm nay tôi mệt lắm . Tôi muốn yên tĩnh . 

Tôi bước ra cửa, cô ấy không nói câu nào, bưng ly bia tu sạch....

_ Vẫn không quên ư ? 

Đêm , hắn đút tay vào túi quần, bóng hắn tan vào màn đêm.......

_ Đại tỷ, tên Tám mặt sẹo bị tóm rồi ạ. Ta có cần sai người khử hắn bịt miệng không ạ ?

Hắn nhìn ra cửa kính bên ngoài, điếu thuốc cháy loe loét.

_ Không cần, hắn biết phản lại Ông trùm sẽ có kết cuộc thế nào mà. Ngươi đi đi.

_ Dạ. Tên đàn em tháo lui.

Hắn còn lại 1 mình suy nghĩ , Tên nào giở trò đây. Nội gián ư ?

Đã 2 lần đường dây bán vũ khí của hắn bị tóm, bọn cớm này cứ như nằm chờ cho đàn em hắn chui vào lưới vậy. 

_ Hùng vào đây.

_ Dạ đại tỷ.

Tên đầu gấu to con bước đến cuối đầu nghe lệnh.

_ Mày sai người giám sát khu quận Bắc cho tao.

_ Đại tỷ, người nghi ngờ Đại ca Mặt Rô ạ.

Ánh mắt liếc sắt lẻm, Hùng lúng túng, cuối đầu

_ Dạ em xin lỗi, em đi ngay.

Hắn rít thuốc, ánh mắt xa xăm. 

10 giờ sáng , phòng hỏi cung của sở cảnh sát, Tám mặt sẹo, tay bị còng, trước mắt ánh đèn chiếu vào hắn, 2-3 cảnh sát mặt mày tức giận, 2 viên cảnh sát đi ra, 1 người bóp trán 

_ Chết tiệt , hắn không khai 1 câu. Cứng đầu thật.

Thiên my ngồi bên bàn hồ sơ :

_ Hắn không khai đâu. Mấy anh hỏi vô ích thôi.

_ Sao em biết.

_ Luật giang hồ đáng sợ hơn luật pháp anh à. Thà chêt toàn thây trong nhà đá còn hơn sống mà không được chết không xong trong tay Xã hội đen mà. Hắn biết rõ khai ra kẻ cầm đầu là thế nào mà.

_ Chà em rành tâm lý bọn tôi phạm ghê ta. 1 viên cảnh sát chọc cô

Cô không cười , thản nhiên nói

_ Em là con của cảnh sát mà, anh quên rồi à. À anh Thắng đâu , sao sáng giờ không thấy?

_ Hắn hả? Kìa. ( chỉ tay ra cửa ) mới nhắc đã thấy , thiêng dữ vậy.

Người thanh niên tên Thắng bước vào, bên vai quấn băng.

_ Thiêng gì ba, tui đã chết đâu.

1 anh cảnh sát trêu :

_ Cậu không sợ chết à, dám ngay làn đạn mà xông tới, tóm được tên Tám Sẹo, lập công lớn đấy, bù lại viên đạn bay sượt qua vai, mém được ăn đám giỗ cậu năm sau rồi. Ha ha ha.

Thắng nhăn mặt _ Trù ẻo tui hoài ba, mạng tui lớn lắm , chết gì đựoc chứ.

Vừa dứt câu , Bốp. 1 tiếng vang lên làm mọi người giựt mình, Thiên my tát 1 cái thật mạnh vào Thắng. Anh ngỡ ngàng nhìn cô. Cô với ánh mắt sắt lạnh, tức giận hét:

_Anh tưởng làm vậy là anh hùng lắm hả, chỉ là kẻ ngu xuẩn thôi, anh liều mạng mình như thế được gì hả, giây phút đó anh có nghĩ cho người thân của anh không. Nếu anh chết thì sao? ( cô xúc động mạnh , không kiềm chế được, cô nắm mạnh cổ áo Thắng, động vào vết thương, làm anh đau, nhăn mặt ) anh chết thì khỏe cho anh, còn người thân của anh phải gánh chịu nổi đau cả đời. Anh làm vậy là ích kỷ có biết không.

Mọi người nắm tay cô cản ra

_ My em sao vậy, bình tĩnh nào.

Ông Trung vừa bước ra, thấy, níu tay cô, khiến cô đau phải buông Thắng ra._ Thiên My , buông cậu ta ra. My tức giận :

_ Bác buông cháu ra, cháu phải đánh cho tên ngốc này tỉnh ra.

_ ĐỦ RỒI ! Ông trung hét lên. NGƯỜI PHẢI TỈNH LÀ CHÁU, THIÊN MY.

Cô chựng người lại nhìn ông, nhìn mọi người, Nhìn Thắng , như nhận ra mình mất bình tĩnh, cô bỏ chạy 

_ Tôi xin lỗi…..

Thắng định chạy theo cô, ông trung hét:

_ Đừng đuổi theo, để nó yên tĩnh lại.

Rồi ánh mắt ông chùng xuống :

_ Cái chết của ba nó đã khắc 1 vết thương quá lớn trong tim nó, để nó bình tĩnh lại đi…..

Cô chạy đi, nước mắt chực trào ra, đầu óc rối loạn, co băng qua đường ….

_ KÉT……..É……ÉT………

Tiếng thắng xe của chiếc xe hơi phanh lại , đầu xe cách cô trong gang tấc…….. 

Chap 4: gặp gở

Thiên My hết hồn mắt mở to, mặt tái mét, cô khuỵa người xuống đường. Cửa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net