Chương 4: Tần suất tim đập

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chaeyoung không nói một lời cứ thẳng tắp nhìn Lisa, Lisa bị nàng nhìn đến không dễ chịu gì, gương mặt trắng trẻo bắt đầu nổi lên màu đỏ: "Cô nhìn tôi làm gì, tôi nói thật, Won Gi người này là anh em vào sinh ra tử với tôi, nhân phẩm tôi tuyệt đối có thể bảo đảm với cô, người ta đối với cô là nhất kiến chung tình, cô suy nghĩ cho người ta cơ hội nhận thức một chút có được hay không? Hợp tắc lai không hợp tắc khứ, làm không được tình nhân có thể làm bằng hữu, cũng không miễn cưỡng, tôi nói đúng không?"

Chaeyoung nhếch miệng lên nhìn nàng: "Cô nói lời nói thật thì mặt đỏ cái gì nha, lẽ nào chột dạ sao? Lại nói tôi và cô mới quen mấy ngày mà thôi, tôi xưa nay cũng không tin cõi đời này có chuyện nhất kiến chung tình, có điều nếu vì dung mạo bề ngoài của đối phương mà đánh giá người ta, đó không phải là tình yêu chân chính. Lại nói nhân phẩm của hắn như thế nào tôi thật không muốn biết"

"Tôi nào có đỏ mặt, cô nhìn lầm, nơi này đèn có vấn đề. Chúng tôi làm cảnh sát, nghề này người kia tính cách tuyệt đối không quá kém, không phải vậy làm sao bảo vệ quê hương, bảo vệ thị dân đây, cô nói đúng không? Huống hồ nhân phẩm này cô có thể chính mình tiếp xúc mà! Ngay cả cơ hội cô đều không cho người ta, lập tức đã phủ định, vậy không phải quá mức qua loa hay sao, duyên phận có lúc chính là gặp thoáng qua nha" Lisa nỗ lực che giấu mặt đỏ, cúi đầu nhìn chân của mình không thèm nhìn đến nàng.

Lúc này trên mặt đột nhiên cảm giác được một luồng nhiệt lạnh lẽo, cô ngẩng đầu lên, hai lỗ tai nhuộm đầy màu đỏ. Chaeyoung một tay đặt ở trên mặt cô, nhìn dáng dấp của cô cười nói: "Cảnh sát cũng không nhất định tất cả đều là người tốt nha, tôi dựa vào cái gì mà tin tưởng cô a. Xem cô tuổi còn trẻ, hiểu biết thật nhiều, nói năng mạch lạc rõ ràng. Bất quá tôi trông gương mặt của cô càng ngày càng hồng, nóng như thế hay là bị sốt sao, có muốn hay không tôi đưa cô đi bệnh viện kiểm tra một chút, bệnh viện cũng ở gần đây thôi"

Lúc này tay Chaeyoung như trước khẽ vuốt mặt của cô, cũng không có ý tứ rời khỏi, ngón trỏ còn như có như không chạm vào vành tai nóng bỏng, tư thế quá ám muội, ai nói nàng ấy là băng sơn mỹ nhân!! Tuyệt đối là cái bác sĩ muộn tao a!! Lisa cảm giác trái tim mình đập với tần suất so với ngày đó ôm nàng ấy còn cường liệt hơn, vội vã kéo tay Chaeyoung xuống.

"Haha, tôi không có bị sốt, có lẽ do nơi này điều hòa đại khái mở quá cao. Bên trong cái gì, cô gọi món ăn chưa, tôi thật đói a, buổi trưa đi ra ngoài phá án chỉ ăn mỗi bánh mì, đến giờ bụng đói sôi ùng ục rồi"

Chaeyoung nở nụ cười: "Tôi có gọi mấy món, cũng không biết cô thích ăn cái gì, cô nhìn một chút đi"

Tiếp theo Lisa gọi thêm hai món ăn, sau đó cúi đầu ăn như hùm như sói, cũng không thèm nhìn Chaeyoung, trong bữa tiệc hai người cũng nói một đôi lời, hầu như giao lưu rất ít.

Cơm nước xong, Lisa khách khí hỏi một tiếng: "Xe của tôi ở đối diện, có muốn tôi đưa cô về không?" Chaeyoung cũng không khách khí chút nào: "Tốt, vậy làm phiền cô"

(Kỳ thực xe của nàng ở bệnh viện gần đây nhưng nàng bị quỷ thần xui khiến cứ như thế lên xe Manoban cảnh quan)

Chỉ là một lời mời khách khí vậy mà người kia cũng không hề khách khí mà đồng ý, trong lòng Lisa không ngừng khiển trách chính mình lắm miệng, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng như nước đổ đi, nước đổ ra khó hốt lại a!!

Bề ngoài vẫn phải tỏ ra thân mật, ân cần đi tới bên cạnh giúp nàng mở cửa xe, nhưng Chaeyoung lắc đầu ra hiệu muốn ngồi ghế phụ. Cứ vậy hai người ngồi song song, trên đường Lisa vì giảm bớt không khí ngột ngạt liền tiếp tục phân tích cho Chaeyoung chuyện Won Gi. Mà Chaeyoung nhàn nhạt không nghe, cũng không biểu thị thêm cái gì, Manoban cảnh quan cứ thế linh tinh tiến công, thấy vậy Chaeyoung liền nói một câu: "Vậy tôi nể mặt cô về nói với hắn một chút tin tức đi, hắn buổi chiều có nhắn cho tôi hỏi có nhận được hoa không, tôi không có trả lời"

"Không phải chứ đại bác sĩ, cô như vậy rất không lễ phép nha!"

"Tôi chính là người như vậy"

"..."

Rất nhanh đến nơi Chaeyoung ở, Lisa nói một tiếng tạm biệt liền về nhà. Dọc theo đường đi cô miên man suy tư rốt cuộc bác sĩ Park là dạng người nào, lúc lạnh lùng như một khối băng, tới gần sẽ bị đông cứng mà chết, cũng không biết Lee Won Gi coi trọng nàng ấy ở điểm nào.

Thế nhưng hôm nay nàng ấy làm ra động tác ám muội với mình nha, nghĩ đi nghĩ lại cô đưa tay chạm vào nơi người ta vuốt ve qua, tựa hồ nhiệt độ lạnh lẽo từ đôi tay của nàng còn động lại trên gương mặt cô. Lisa lắc đầu nhắc nhở chính mình vẫn là không nên suy nghĩ bậy bạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net