Chương 85: Chút vui chút buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghĩ đến ngày về, hai người cảm thấy thời gian bao nhiêu cũng không đủ, mấy ngày nay hầu như đi khắp ngõ ngách Los Angeles, Chaeyoung sợ Lisa mệt nói cô nghỉ ngơi một lát, thế nhưng mỗi lần như thế cô cười nói không mệt, kiên trì dẫn nàng đi xem cảnh đẹp. Mỗi nơi đều lưu lại dấu chân ngọt ngào của hai người.

Nhìn mặt trời từ từ lặn, thời gian một ngày thực sự quá ngắn ngủi, bất tri bất giác đã đến ngày ấy. Biệt thự Manoban gia đặc biệt không có tiếng cười nói như thường ngày, còn lại một mảnh yên tĩnh.

Bởi vì Chaeyoung buổi chiều hẹn bác sĩ đi làm phẫu thuật cấy ghép, cho nên bọn họ để Lisa đi tập trị liệu mà Lisa bỗng dưng lại không chịu đi, bảo là muốn tranh thủ thời gian ở cùng Chaeyoung. Mắt thấy giờ hẹn đã gần kề, Manoban mẹ trực tiếp nói Mary cùng tài xế quăng cô lên xe tải đi, cửa xe chưa kịp đóng Lisa lảo đảo chân sau nhảy xuống đất.

Chaeyoung vội chạy đến đau lòng kiểm tra thân thể cho cô, thấy không bị thương mới yên tâm, nàng dùng ánh mắt trách cứ nhìn cô: "Biết chân mình như thế còn nhảy từ trên xe xuống, có biết hay không rất nguy hiểm, lớn rồi còn không suy nghĩ"

Bị nàng trách mắng Lisa cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Tôi không muốn đi bệnh viện mà! Tôi muốn ở cùng em"

"Phải khôi phục nhanh, Li nghe lời đi được không? Coi như là vì em, vì tương lai của chúng ta"

Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ cực lực của Chaeyoung Lisa mới ngoan ngoãn lên xe. Trên mặt rõ ràng không tình nguyện, cô quay cửa kính xe xuống nhìn người con gái mình yêu tha thiết không chớp mắt, mãi đến tận khi xe chạy xa, hình ảnh nhạt nhòa mới thu hồi ánh mắt.

Khi Lisa đi rồi, Manoban mẹ cùng Chaeyoung sau đó cũng lên xe đi bệnh viện, bên kia người quen đã an bài xong xuôi tất cả, bác sĩ trước tiên làm một vài kiểm tra cho Chaeyoung xác định tất cả không có vấn đề gì thì cho nàng kí tên vào bản đồng ý, sau đó Chaeyoung được đưa vào phòng cấy ghép.

Thường ngày vẫn là nàng làm giải phẫu cho người khác, bây giờ bản thân nằm trên bàn phẫu thuật, nhìn máy móc phía trên Chaeyoung cảm thấy căng thẳng, bên cạnh đó cũng đầy chờ mong. Trong lòng thành tâm cầu khẩn lần cấy ghép này phải thành công, nàng thật sự rất khát vọng có một đứa con, nghĩ như vậy nên chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lúc bác sĩ ra hiệu bắt đầu gây mê, sau đó y tá lấy trứng của Lisa hôm trước và tinh trùng của một người đàn ông Hàn Quốc mà Chaeyoung chọn lựa kết hợp trong ống nghiệm thành phôi thai giao cho bác sĩ cấy vào bên trong tử cung của nàng.

Giải phẫu rất nhanh kết thúc, bác sĩ kéo khẩu trang xuống cùng Manoban mẹ nói một số chuyện, sau đó căn dặn y tá đẩy Chaeyoung vào phòng bệnh, chờ khi hết thuốc mê là có thể đi.

Manoban mẹ vẫn săn sóc bên cạnh nàng, nhìn Chaeyoung nằm trên giường bệnh, bà nắm chặt tay nàng. Làm sao kể hết lòng biết ơn của bà dành cho con dâu, mặc dù biết lúc này nàng không nghe thấy, nhưng trong tự đáy lòng bà hết sức cảm kích việc làm của Chaeyoung

Chỉ chốc lát sau Chaeyoung tỉnh lại, nghe Manoban mẹ nói tất cả đều rất thuận lợi, nhưng muốn biết có thành công mang thai hay không thành công phải chờ sau cấy ghép khoảng 14 ngày thử máu kiểm tra mới có thể biết được.

Sau khi nghe xong Chaeyoung đứng dậy mặc áo khoác rồi cùng Manoban mẹ rời bệnh viện. Trên đường Lisa không ngừng gọi điện thoại lại đây nói là mình về nhà không thấy hai người đâu, còn tưởng hai người đã đi sân bay, làm cô gấp gáp không ra hơi.

Nghe đối phương ngữ khí lo lắng nàng nói gạt Lisa rằng mình và Manoban mẹ ra ngoài một vòng xem có cần mua gì thêm hay không. Sau khi cúp điện thoại rất nhanh cũng về đến nhà. Lisa vội vã ở cửa chờ, lúc gặp hai người về kích động gọi Mary đẩy mình ra đón.

Chaeyoung đi bên người cô tự nhiên đưa tay phải ra cầm tay Lisa cùng vào nhà, tuy rằng hai người nét mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng trong lúc này là bầu không khí thương cảm. Bởi thời gian cũng không còn nhiều lắm, thu thập một chút là phải ra sân bay, Lisa không nói một lời nắm tay Chaeyoung chậm chạp không chịu buông.

Nửa giờ sau đã thấy Mary thu dọn đồ hành lý cho Chaeyoung đi ra. Ngày đó rồi cũng đến, hai người nắm chặt tay nhau có chút run rẩy.

"Được rồi, Lisa Chaeyoung , chúng ta phải ra sân bay". Sau khi Manoban mẹ dặn dò tài xế đem hành lý lên xe mới nhắc nhở hai người.

Đang chuẩn bị cùng đi ra ngoài, Chaeyoung lúc này ngồi xuống nhìn vào đôi mắt Lisa nói rằng: "Li không cần đưa em ra sân bay"

"Tại sao?"

"Em sợ em không nỡ..."

Lisa cắn môi yên lặng nhìn nàng lắc đầu, Chaeyoung hai tay xoa mặt cô, cố định lại đầu mới nhìn rõ trên mặt Lisa đầy nước mắt. Bốn mắt nhìn nhau, nước mắt Chaeyoung lặng lẽ rơi rơi.

Nàng ôm chặt cô: "Li đừng buồn, chúng ta không phải đã nói với nhau rồi sao? Hai năm, chỉ cần hai năm là có thể vĩnh viễn cùng nhau, không phải sao? Chia tay là chờ ngày sum họp, đáp ứng em chăm sóc thật tốt chính mình, em hi vọng nhìn thấy Li mạnh khỏe, giống như trước đây tươi cười. Em không muốn Li ra sân bay đưa tiễn là vì không muốn nhìn thấy cảnh khổ sở này, chia tay ở đây được không?"

"Được" Lisa đồng ý với nàng.

Cuối cùng Chaeyoung kéo tay cô duỗi ra ngón út ngoéo tay: "Hai năm sau chúng ta tiếp tục yêu nhau, đây là ước định của chúng ta!"

Lisa khóc không thành tiếng hôn lên môi nàng nếm trải vị đắng vô tận, những người khác ở một bên thấy thế cũng không khỏi yên lặng rơi lệ, Manoban mẹ tiến lên nâng Chaeyoung dậy vỗ vỗ bờ vai của nàng: "Chaeyoung, không kịp, đi thôi, ta đưa con ra sân bay."

Hai người tay nắm chặt lúc này mới từ từ buông ra, Chaeyoung nhẫn tâm xoay người bước nhanh đi ra ngoài, Lisa nỗ lực đuổi theo nhưng chỉ nhìn được dáng lưng của nàng, cô khàn giọng gọi to: "Park Chaeyoung, tôi yêu em, hãy chờ tôi"

Chaeyoung dừng bước chân, nàng nghe được câu này cũng không có xoay người lại nhưng bờ vai của nàng dù trong bóng tối vẫn có thể nhìn thấy nó đang không ngừng run run, nàng che miệng lại không để cho mình phát ra âm thanh, trong lòng thầm nhủ: "Li, em cũng yêu Li, em sẽ chờ, sẽ chờ"

Có thể Lisa dường như cũng cảm nhận được nội tâm của nàng, cô vỗ về ngực của mình tự nói rằng mình nhất định phải nhanh trở lại bên cạnh nàng, sẽ không để nàng buồn khổ, vĩnh viễn che chở cho nàng để nàng sống một cuộc đời an vui.

Liền như vậy Chaeyoung cùng Manoban mẹ đi đến sân bay, lúc chia tay Manoban mẹ thật chặt ôm nàng: "Con dâu, con nhất định phải khỏe mạnh, có tin tức gì cứ việc nói cho ta, đừng một mình yên lặng chịu đựng."

"Ân, con biết rồi a di!"

"Đừng gọi ta là A Di, ta cũng đã coi con là người trong nhà, sau này hãy như Lisa gọi ta là mẹ đi."

"Mẹ..." Chaeyoung nhẹ giọng gọi bà.

Nghe tiếng gọi thân thiết, Manoban mẹ ngừng nước mắt đáp lời: "Thật tốt! Hi vọng không cần hai năm các con sẽ đoàn tụ, ta chờ đợi ngày đó mau đến, điều ta lo lắng chính là nếu như lần này không mang thai được thì mẹ con không biết sẽ làm khó dễ cái gì nữa đây?"

"Không sao, con trước sau kiên trì lập trường sẽ không phản bội Lisa, mẹ hãy yên tâm."

"Con ngoan, vậy khi nào còn là xét nghiệm máu bất luận tốt hay xấu đều phải nhớ nói cho ta biết kết quả"

Nói xong Manoban mẹ lại "dài dòng" dặn dò ít chuyện, nhìn thời gian đã điểm, chắc không nỡ nói lời cáo biệt, một thân một mình vào khu kiểm tra an ninh.

Manoban mẹ khi về đến nhà thấy Lisa không có trong phòng khách, bà đi tới phòng cô nhẹ mở cửa phòng, chỉ thấy bên trong đen kịt một màu, dựa vào ánh trăng có thể nhìn thấy chăn trên giường hơi nhô lên, bà thở dài đi ra ngoài, hết thảy đều thuận theo tự nhiên đi.

Nghe được tiếng đóng cửa, Lisa ngồi dậy ôm chặt chăn bông, mặt trên còn lưu lại hương vị Chaeyoung, nước mắt lại tùy ý nhỏ xuống. Khóc xong rồi, vì tương lai cô càng thêm nỗ lực để cho mình trở nên mạnh mẽ, không nên chán chường, tìm về một người mang tên Park Chaeyoung, tìm về tình yêu mà mình khắc khổ ghi tâm.

Hôm sau Lisa mỗi ngày bắt đầu ra sức làm trị liệu gấp đôi, những bệnh nhân khác đánh mất sự tự tin nhìn thấy cô như thế bỗng nhiên cảm thấy mình cũng phải nỗ lự như cô ấy, té ngã thì ngồi dậy, kiên trì không ngừng thì sẽ thấy hi vọng.

Mà Chaeyoung vừa về nước miễn không được bị mẹ nàng truy hỏi một trận, nhưng nàng tạm thời không nói rõ sự tình, Park mẫu thấy vậy nghĩ nàng có lẽ đã từ bỏ, vì thế lại cao hứng đi thu xếp mấy vụ ra mắt.

Sau hai tuần, trong bệnh viện Chaeyoung như thường ngày mang theo một tốp bác sĩ thực tập qua lại trên hành lang bệnh viện, mới vừa đi tới cửa phòng bệnh, đột nhiên nàng cảm giác một trận đầu váng mắt hoa, nàng đỡ lấy khuông cửa bưng ngực thở dốc.

"Bác sĩ Park chị không sao chứ?" Những bác sĩ thực tập căng thẳng dò hỏi.

"Tôi không có chuyện gì, mọi người đi vào trước dựa theo phương pháp của tôi truyền đạt kiểm tra cho bệnh nhân, tôi đi nghỉ ngơi một chút, có vấn đề gì mọi người CALL cho tôi!" Nói xong nàng vội vàng hướng nhà WC đi đến.

Đầu của nàng dị thường đau, tim đập nhanh, dạ dày còn cảm giác từng trận buồn nôn, muốn nôn lại nôn không được, lẽ nào là ngủ không đủ giấc. Nghĩ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Chaeyoung giơ tay nhìn thời gian biểu, gần đây bận bịu nhiều chuyện nên đã quên, chẳng lẽ đến hẹn rồi sao?

Nghĩ tới đây nàng gấp gáp đi chạy đến khoa sản làm kiểm tra. Khi thấy Chaeyoung đến, bác sĩ Won cảm thấy kỳ quái, nhưng khi nhìn báo cáo trên tên bác sĩ Won càng không tin nổi.

"Tiểu Won, tình huống làm sao, vẻ mặt của cô như thế là sao, đem ra cho tôi nhìn một chút."

"Bác sĩ Park y sĩ, chúc mừng cô, cô mang thai rồi! Nhưng mà cô không phải là chưa kết hôn sao? Làm sao mà..."

Nhìn phần báo cáo kia Chaeyoung kích động vạn phần, lại ngẩng đầu nhìn bác sĩ Won đang kinh ngạc cười nói: "Tiểu Won, bây giờ là thế kỉ nào, không kết hôn thì không thể mang thai sao?"

"Có thể có thể! Bất quá tôi rất hiếu kì cha của hài tử là ai đây, có thể có mị lực lớn như vậy mang băng sơn mỹ nhân của chúng ta hòa tan ra?" Bác sĩ Won nhiều chuyện hỏi.

"Bí mật"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net