Chương 3: Cảm ơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit + Beta: Hoa Hoa

Tạ Viễn đang liếm phía dưới của cậu.

"Đừng, bẩn."

Hứa Cảnh Niệm túm lấy tóc Tạ Viễn, cố gắng đẩy Tạ Viễn ra xa, nhưng cậu không thể phát huy được chút sức lực nào, cả người cậu mềm nhũn, mềm yếu vô lực dựa vào tường.

Xúc cảm nơi đầu lưỡi không giống với gậy thủ dâm, đầu lưỡi nóng bỏng linh hoạt liếm láp bên trong tiểu huyệt, chậc chậc, bắt chước tư thế cắm vào rút ra.

Hứa Cảnh Niệm chỉ dùng gậy thủ dâm, cậu chỉ là nhét thứ đó vào bên trong, bên trong liền bị lấp đầy sẽ không cảm thấy có bao nhiêu hư không.

Cậu cũng không tiện đi tới đi lui, thời điểm ở trong lớp học cũng không dám lộn xộn, Bởi vì khi cậu di chuyển, đồ vật bên trong cũng sẽ chuyển động theo, loại cảm giác đặc biệt kỳ quái kia khiến cậu cảm thấy không quen.

"Sao lại nhiều nước như vậy?"

Giọng nói đột ngột kéo Hứa Cảnh Niệm trở về hiện thực.

Nửa ngày sau mới phản ứng được Tạ Viễn muốn nói gì, Hứa Cảnh Niệm vì thẹn thùng mà phía dưới cũng kẹp chặt, đầu lưỡi bị thịt mềm ướt át quấn chặt lấy.

"Phát... Thời kỳ động dục mới như vậy. Thời điểm khác... Thời điểm khác a không phải như thế."

Tạ Viễn liếm càng lúc càng nhanh, cậu cảm giác lời mình muốn nói cũng sắp không thốt lên được.

"Ừ, sau này thử lại."

Để... Sau này?

Còn có sau này? Tạ Viễn có phải... Thích cậu đúng không?

Hứa Cảnh Niệm há miệng, không dám hỏi. Tạ Viễn mới biết cậu chưa được bao lâu, làm sao... Làm sao có thể thích cậu đây. Chỉ là nhìn thấy cơ thể này của cậu, cảm thấy kỳ quái mà thôi. Không buồn nôn... Không buồn nôn là tốt rồi.

Dưới lần tấn công cuối cùng của Tạ Viễn, một dòng nước nóng phun ra từ lỗ nhỏ.

Như là không thể khống chế không thể chặn lại được, phun đầy mặt Tạ Viễn.

"Ừm... Xin lỗi."

Cả người Hứa Cảnh Niệm nằm nhoài trên người Tạ Viễn, sau một lần cao trào không có chút sức lực nào. Cậu muốn lấy khăn giấy lau mặt cho Tạ Viễn, nhưng áo khoác đồng phục học sinh cậu đã cởi ra từ lâu, quần cũng rơi trên mặt đất.

"Rất ngọt."

Tạ Viễn nói xong thì kéo khóa quần của mình xuống, đặt Hứa Cảnh Niệm ngồi trên áo đồng phục.

Hứa Cảnh Niệm vẫn còn đang đỏ mặt, cậu lén lút liếc nhìn Tạ Viễn, có chút sợ hãi.

Quá lớn.

Vật kia thẳng đứng đối diện với cậu, nếu bị thứ này đâm vào, cơ thể của cậu sẽ bị chọc thủng đấy?

Tạ Viễn tự nhiên nhận thấy đôi mắt chớp chớp của Hứa Cảnh Niệm, bên trong còn có chút hoảng sợ. Tạ Viễn thấp giọng cười một tiếng, kéo Hứa Cảnh Niệm vào trong lòng.

"Đừng sợ, sẽ rất thoải mái."

Làm sao lại không sợ.

Cậu... Mua gậy thủ dâm đều là loại có kích thước nhỏ nhất, chỉ lo cơ thể mình bị làm hỏng.

Khuôn mặt Hứa Cảnh Niệm được chôn giữa cổ Tạ Viễn, một cái chân gác trên eo Tạ Viễn, Hứa Cảnh Niệm cảm giác có đồ vật đang thăm dò phía dưới của cậu.

Vật kia còn cứng hơn cả gậy thủ dâm, và nóng hơn cả đầu lưỡi.

Hứa Cảnh Niệm bởi vì sợ hãi mà ôm chặt lấy Tạ Viễn, "Có thể nhẹ chút được không? Đây là lần đầu tiên tớ bị làm như vậy, sợ đau."

Quá mềm mại, đây là lần đầu tiên.

Trong đôi mắt Tạ Viễn có ý cười, quy đầu ngập ngừng đánh vào xung quanh lỗ nhỏ, sau khi tìm tới khe hở, chầm chậm chen vào bên trong, thịt mềm gần đó bị ép sang một bên, dính chặt lấy vật cứng đang chen vào.

Hứa Cảnh Niệm nghẹn ngào một tiếng, cái mông của cậu dưới sự va chạm của Tạ Viễn phía trước run lên một cái, giọng nói của cậu cũng trở nên ngọt ngào, ở bên tai Tạ Viễn nhỏ giọng thở hổn hển.

Tạ Viễn vì quan tâm Hứa Cảnh Niệm mà chỉ mạnh mẽ làm ở chỗ nông, mà Hứa Cảnh Niệm đang trong kỳ động dục, nơi cạn của tiểu huyệt bị dương vật nóng bỏng bao vây lấy, lấp kín, nhưng thịt mềm bên trong không được chăm sóc đặc biệt ngứa ngáy, đâm làm ở chỗ nông chỉ khiến cơ thể cậu càng thêm hư không, cậu hi vọng bên trong cũng nhận được nóng bỏng như vậy.

"Có thể... Có thể đi vào trong không?"

Hứa Cảnh Niệm nói xong hai má đều ửng đỏ, đầu óc trống rỗng, không còn sót lại chút gì.

Cậu dường như không còn là chính mình nữa.

Sao có thể.... Sao có thể nói như vậy chứ?

Hứa Cảnh Niệm trong hoảng hốt hình như nghe thấy Tạ Viễn nói được, đầu óc thành đống hồ dán, tại sao... Tại sao vẫn đáp lại?

Ngay sau đó cậu cảm giác phía dưới của mình đau đớn như bị xé rách, Tạ Viễn dùng sức dập vào tận cùng bên trong.

"A."

Hứa Cảnh Niệm không nhịn được kêu lên, "Đau!"

Hai tay vỗ lưng Tạ Viễn, nhưng không có chút sức lực, như thể đang làm nũng.

"Sẽ rất thoải mái." Tạ Viễn nói xong thì tự mình di chuyển, nhưng động tác rất chậm, đưa tay xoa đầu Hứa Cảnh Niệm, nhẹ nhàng an ủi.

Một cái tay khác thì nắm cái mông trắng mịn của Hứa Cảnh Niệm, cả người không bị khống chế di chuyển qua lại, Hứa Cảnh niệm cảm giác mình sắp chết rồi.

Sau khi cảm nhận được thân thể Hứa Cảnh Niệm đã dần thích ứng, tần suất đâm vào của Tạ Viễn càng ngày càng nhanh, mỗi một lần đều thọc tới tận cùng bên trong, tiếng nước xì xì òng ọc trong không gian thu hẹp càng thêm rõ ràng. Đầu óc Hứa Cảnh Niệm vốn đang đông đặc cố gắng lấy hết tâm trí ra để suy nghĩ, nhỡ đâu có người đến thì phải làm sao bây giờ?

Hứa Cảnh Niệm có chút lo lắng, nhưng dưới thế tấn công của Tạ Viễn, cậu không thể suy nghĩ được gì nữa. Cảm giác đau đớn bị một loại cảm giác thoải mái thay thế, cảm giác kỳ lạ trong cơ thể khiến cậu không nhịn được cà cà gương mặt Tạ Viễn.

Tạ Viễn tựa như động viên hôn lên môi Hứa Cảnh Niệm, nước miếng trao đổi nhẹ nhàng mềm mại hoàn toàn khác với sự công kích ngày càng càn rỡ bên dưới.

Hứa Cảnh Niệm mò tới nơi giao hợp của bọn họ, đồ chơi kia nóng rực khiến Hứa Cảnh Niệm ngay lập tức rút tay về, "Cậu... Cậu nhẹ chút. Mau... A ~ Nhẹ chút ~"

"Được."

Tạ Viễn nói nhưng hành vi thực tế lại không hề phù hợp, anh nói xong thì càng mạnh mẽ đâm vào nơi sâu xa nhất, chịch Hứa Cảnh Niệm không thể ngậm miệng lại được.

Tại thời điểm Hứa Cảnh Niệm cực khoái Tạ Viễn nắm lấy không cho cậu xuất tinh, song tính mặc dù là tiểu huyệt động dục, nhưng Hứa Cảnh Niệm cũng là nam nhân. Hứa Cảnh Niệm cầu xin Tạ Viễn cho cậu phóng thích.

"Cho cậu bắn, sau khi bắn xong phải nói "Cảm ơn", biết không?" Tạ Viễn thì thầm bên tai Hứa Cảnh Niệm.

Đây là câu nói dài nhất của Tạ Viễn, Hứa Cảnh Niệm không biết Tạ Viễn đây là tình thú gì, sau khi bắn ra thì thành thật nói một câu cảm ơn.

Mềm mại dinh dính, lại mang theo chút tình dục câu nhân, Hứa Cảnh Niệm cảm giác được tinh dịch nóng bỏng cuồn cuộn liên tục bắn vào trong người mình. Cậu có chút sợ sệt, cậu là người song tính, có bộ phận nữ tính, vậy liệu cũng có tử cung của phụ nữ?

"Tạ Viễn, đừng... Tớ sợ mang thai."

Hứa Cảnh Niệm nói xong, phía dưới lại quấn chặt lấy đồ vật của Tạ Viễn, như là nửa phần không nỡ lòng để anh rút ra.

"Không sợ, tôi rửa sạch cho cậu."

"Sẽ sạch sao?"

Hứa Cảnh Niệm có chút lo lắng hỏi.

"Ừm."

Người song tính không có chức năng mang thai, Tạ Viễn không nói với Hứa Cảnh Niệm. Nhìn dáng vẻ đứa nhỏ ngốc lo lắng về việc mình mang thai thật đáng yêu.

Hứa Cảnh Niệm thở phào nhẹ nhõm, lại nằm trên người Tạ Viễn nghỉ ngơi.

Từ đó, ý nghĩa của lời cảm ơn đã thay đổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#1v1 #dammy