CHƯƠNG 03: LẦN ĐẦU GẶP MẶT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 19 tuổi Dư Mẫn đang là sinh viên năm hai đại học. Khi tới kỳ nghỉ hè, cô đến thành phố C du lịch đồng thời dự tiệc sinh nhật của Tô Mạn.

Căn biệt thự rộng lớn của nhà họ Tô được bao quanh bởi bóng bay đủ loại màu sắc, treo dọc từ trần nhà theo các cây cột xuống đất.

Dư Mẫn lần đầu tiên nhìn thấy một bữa tiệc hoành tráng như vậy, không khỏi tò mò nhìn xung quanh, nhưng Tô Mạn đã nhanh chóng kéo cô sang một bên chỉ vào một nam sinh đứng cách đó không xa: "Đó chính là... người mà tớ đã nói với cậu."

Trong không khí tràn ngập vị ngọt của đồ ăn và rượu, tiếng mọi người cười nói vui vẻ dưới ánh đèn. Dư Mẫn nhìn theo hướng ánh mắt Tô Mạn, chỉ thấy một nam sinh cao lớn thẳng tắp đứng bên cửa sổ.

Mặt mày thâm thúy, mắt sâu hơi híp lại, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm rõ ràng và sắc nét. Đẹp trai thì có đẹp trai nhưng lại có cảm giác xa cách người sống chớ lại gần.

"Tưởng Thừa Trạch" Tô Mạn lặp lại tên của anh, nói: "Lúc anh ấy không nói chuyện thoạt nhìn có chút ...không dễ gần. Nhưng nếu thực sự tiếp xúc với anh ấy, cậu sẽ phát hiện ra anh ấy không hề như vậy."

Phải không? Dư Mẫn tự hỏi.

Trong không gian ồn ào có phần bí bách, cô nâng ly cocktail lên nhấp một ngụm. Mượn vị chua của chanh và cái lạnh của đá viên, Dư Mẫn bắt đầu nhớ lại những miêu tả về anh mà Tô Mạn đã viết trong thư, cố gắng kết hợp những điều đó với hình ảnh trước mắt.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể ghép thành một bức tranh hoàn chỉnh rõ ràng, nó không hề hợp lý và nhất quán với nhau.

Không phải là những câu chữ thay vào đó, một ván bài pocker mới là thứ giúp cô giải quyết được điều này - cái hiểu cơ bản về anh ấy.

Khi bữa tiệc đã kết thúc được gần một nửa, không biết là ai đã đưa ra ý tưởng chơi bài. Hầu hết mọi người trong bữa tiệc đã rời đi, chỉ còn lại tám hoặc chín người, vừa vặn cho một bàn Texas Hold'em.

Dư Mẫn không chơi Texas Hold'em, nhưng lúc nhỏ nhàn rỗi đã từng xem qua quyển 'Ghi chú thực tế về các chiến lược trong Texas Hold'em-bản nâng cao' trong tủ sách của ba mình, cô biết quy tắc và cũng biết bản chất của trò chơi này không phải may rủi mà là toán học xác suất, trò chơi tâm lý.

"Tớ không chơi, tớ xem mọi người chơi trước." Dư Mẫn nói với Tô Mạn rồi tránh sang một bên sắm vai nhân vật quan sát.

Tô Mạn không ép buộc, ván bài rất nhanh đã bắt đầu.

Tô Mạn chơi bài cũng giống như tính cách của cô ấy vậy, đã sớm xếp bài ngay từ vòng đầu tiên, như sợ mọi người không biết là bài cô ấy xấu vậy.

Nếu là Du Mẫn, với số tiền cược Small Blind và Big Bind của hai người phía trước thì cô sẽ Bet một số chip vào để thăm dò đường đi, nhưng Tô Mạn thì không làm vậy.

Người chơi ngồi bên cạnh Tô Mạn tốt hơn một chút, nhưng chỉ tốt hơn một chút mà thôi. Người đó biết một số bước phân tích nhưng vui buồn đều hiện hết lên trên mặt. Dư Mẫn quan sát qua 2 vòng chơi, dựa vào biểu cảm và hành động liền có thể đoán được gần đúng chất của các quân bài trong tay người đó.

Ngoài ý muốn, trên bàn lại toàn những người chơi có trình độ tương tự.

Hoặc là bo bo giữ mình, hoặc là có khả năng nhìn vào số chip mỗi lần cược phỏng đoán được át chủ bài, nhưng lại không đủ khả năng để lừa đảo. Hoặc là người cùi bắp nhưng thích ra vẻ, muốn thử vận may của mình bằng bất cứ lá bài nào.

Người biết chơi chút ít thì chỉ dừng ở mức trông lá vẽ hoa, đoán độ lớn bài của từng người chơi; nhưng Call (theo cược), Raise (thêm cược) hay tính tỷ lệ cược đều không làm được.

Sau khi nhìn xung quanh vài lần, Du Mẫn phát hiện duy chỉ có Tưởng Thừa Trạch là lợi hại.

Mặc kệ anh cầm quân bài gì, trên mặt luôn giữ biểu cảm như cũ, khiến người ta không đoán được lá bài của anh là tốt hay xấu. Không những vậy anh còn có thể quan sát ra được át chủ bài của những người khác, cũng tường tận từng đường đi nước bước. Ngay cả khi trong tay anh là một lá bài không lý tưởng, nhưng chỉ cần anh cảm thấy nó đúng liền dám heo đều đặn, không lộ ra lo lắng chột dạ, cũng không giả trương thanh thế hay dùng lời nói khiêu khích.

Rất nhanh, hầu hết các đồng chip trên bàn đều chất đống trước mặt anh.

"Hừ, còn nói mình không biết chơi?" Tô Mạn nhất thời ảm đạm, kinh ngạc đi tới gần Tưởng Thừa Trạch, liên tục chỉ vào đống chip trên bàn của anh, "Mấy ván liên tiếp đều thắng, vận may nhiều như vậy sao?"

Vào khoảnh khắc đó, Dư Mẫn đột nhiên có một loại cảm giác, có lẽ Tô Mạn và Tưởng Thừa Trạch không phù hợp. Tâm tư Tưởng Thừa Trạch quá sâu, mà đơn thuần như Tô Mạn, nếu anh muốn lừa cô ấy có lẽ chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là xong.

"Tớ có thể chơi hai ván được không?" Cuối cùng Dư Mẫn cũng ngồi xuống bên cạnh Tô Mạn.

Bất kỳ trò chơi nào liên quan đến vận may đều chỉ có hai kết quả đơn giản cho người mới, hoặc là may mắn, hoặc là khởi đầu tồi tệ. Ngày hôm đó, Dư Mẫn thuộc về vế trước, thắng ngay trong ván đầu tiên.

Sau khi đặt cược Small Bind và Big Blind, Dư Mẫn là người đi trước, cô lặng lẽ đẩy một phần ba số chip vào Pot.

Cô là một người mới, những người chơi phía sau thấy thế đều cổ vũ cô, ngay cả những người chơi cẩn thận cũng do dự một chút rồi lựa chọn thêm cược.

"Đặt cược đi, đặt cược đi."

Đến lượt Tưởng Thừa Trạch, mọi người liên tục thúc giục anh. Nhưng anh lại chỉ nhìn lướt qua lá bài, "Fold."

Bỏ bài.

Là bản thân để lộ ra sơ hở nào sao? Ván thứ nhất kết thúc, khi Dư Mẫn thu thập các con chip trên bàn, cô không nhịn được nghĩ lại. Cô chắc chắn rằng biểu cảm của bản thân không bán đứng mình, nếu không thì người chơi cẩn thận bên cạnh cũng sẽ không thêm cược.

Tưởng Thừa Trạch đã phán đoán như thế nào vậy.

Lá bài tẩy của anh rõ ràng không tồi.

Dư Mẫn không thể hiểu được.

Vậy cũng chỉ có thể lý giải là phép lịch sự của anh đối với người mới.

Trong mấy ván tiếp theo, mọi người có thắng có thua. Nhưng dù thắng hay thua, mỗi lần mở bài, tình huống đại khái giống như trong tính toán của Dư Mẫn. Những con chip trên bàn của cô có xu thế chất đống, dần dần lấy đà đuổi kịp được Tưởng Thừa Trạch.

Tưởng Thừa Trạch vẫn là vẻ mặt như cũ.

Dư Mẫn thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh. Cố gắng tìm kiếm từ trong đôi mắt nâu sẫm điềm tĩnh của anh một con người khác– người mà Tô Mạn đã mô tả.

Phong cách làm việc của anh, thói quen sở thích của anh, ngay cả phương thức và thái độ của anh đối với mọi thứ...Kể từ khi xuất hiện, anh đã trở thành thần tượng trong lòng Tô Mạn, nam thần.

Cô tự hỏi liệu anh có đủ khả năng gánh nổi kính ngưỡng và ái mộ đó không. Cô tự hỏi lời khen ngợi Tô Mạn dành cho anh có quá cao hay không. Cô cũng muốn biết liệu sự điềm tĩnh của anh có phải chỉ xuất hiện khi anh nắm chắc chiến thắng còn khi thua sẽ trở nên nóng nảy mất đi phong độ hay không.

Trong chuyện tình cảm của con người, việc quan tâm và tò mò về một người thực sự rất nguy hiểm, có thể dễ dàng phát triển thành điều gì đó sâu sắc hơn.

Chỉ là khi đó Dư Mẫn cũng không biết.

.....

Dư Mẫn vô cảm đẩy một nửa chồng chip trước mặt vào trong. Tưởng Thừa Trạch theo sát phía sau, đẩy toàn bộ ra, "All in."

Tô Mạn bên cạnh trợn to mắt. Những người khác cũng trở nên khẩn trương.

Tưởng Thừa Trạch không chút hoảng hốt, tung ra toàn bộ các con chip.

Tất cả động tác giống như một hòn đá ném vào mặt hồ phẳng lặng, gây ra những gợn sóng tầng tầng lớp lớp.

Mọi người háo hức quay đầu.

Dư Mẫn siết chặt hai lá bài trong tay, che chúng lại, nói, "Tôi thua rồi."

"Đùa à? Không phải chứ?"

Thế cục đã rõ, mọi người lúc này nghị luận sôi nổi. Hai người đứng xem gần nhất đồng thời há hốc mồm, bọn họ không ngờ tới cô lại chơi trò giấu bài.

Dư Mẫn không giải thích.

Hai lá bài tẩy của cô là 8 bích và 10 cơ, vòng đầu mở ra hai lá 8 và một lá Q, vốn dĩ bộ ba đã ổn rồi...

Khi thấy Tưởng Thừa Trạch chưa bỏ bài, cô lựa chọn đánh cược một phen, lá bài còn lại là một lá Q khác, cô có Full House, cơ hội thắng lớn hơn.

Nhưng vòng cược này, Tưởng Thừa Trạch vẫn không bỏ bài.

Mà cuối cùng sự thật đã chứng minh, may mắn của anh cao hơn cô một bậc, cũng tạo được một Full House, lớn hơn của cô.

Cho nên cô đã thua.

Mặc kệ ban nãy Dư Mẫn phô trương thanh thế như thế nào thì Tưởng Thừa Trạch cũng không bị mắc câu, anh dựa vào xác suất chiến thắng, lý trí lựa chọn chiến lược thích hợp nhất.

Đẳng cấp của anh cao hơn so với cô.

Bây giờ nhớ lại, Dư Mẫn chỉ cảm thấy cuộc hôn nhân của cô và Tưởng Thừa Trạch giống như ván bài All In kia vậy.

Khác biệt chính là, cô không có cách nào để rút khỏi cuộc chơi, cũng như không thể hoàn lại khoản cược mà cô đã đặt.

P/S: Mình không biết chơi xì tố nên khi edit chương này thực sự rất mông lung, cầu góp ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net