Chương 10 : Hạt giống của tôi cũng không dễ mượn như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Niệm đầu óc rối bời, bị người đàn ông hôn đến hô hấp rối loạn, chỉ cảm thấy hít thở không thông, cả người khô nóng.

Muốn phản kháng, hai tay lại bị ông gắt gao đè chặt, không thể động đậy.

Chu Nghiên Thâm quấn lấy cô hôn một hồi lâu, thẳng đến khi hôn khiến cô cả người xụi lơ, thở không ra hơi.

Tô Niệm bị buông ra, còn chưa kịp hít thở vài hơi đã bị người đàn ông chặn ngang ôm lên, hai chân tách lên khỏi mặt đất, cả người sợ hãi kêu lên một tiếng, hai tay cũng thuận thế mà ôm lấy cổ ông.

Động tác theo bản năng của cô dường như khiến người đàn ông rất thích thú, ông nghiêng người đè cô xuống ghế sô pha, cầm lấy bàn tay đang giãy giụa của cô ấn lên đệm sô pha trên đầu, đôi mắt đen thâm thuý kiên quyết khóa chặt cô.

"Còn muốn giãy giụa?" Thanh âm của ông khàn khàn, mang theo đặc thù của một người đàn ông trưởng thành, có thể mê hoặc người.

Tim Tô Niệm đập nhanh, nhìn khuôn mặt tuấn tú của ông, đầu óc trống rỗng.

"Tô Niệm, hạt giống của tôi không dễ mượn như vậy đâu." Vừa nói, tay ông cách một lớp quần áo nắm lấy bộ ngực mềm mại của cô: "Muốn mượn thì phải làm theo ý tôi!"

"Con chỉ cần ngoan ngoãn dạng hai chân ra bị tôi thao là được, cho con vào cửa chẳng qua là để mở ra cành lá cho nhà họ Chu chúng tôi, điều này còn làm không được, con còn nói với tôi con yêu Chu Trình?"

Tô Niệm cảm thấy uỷ khuất, tay bị người đàn ông ấn giữ bất lực nắm chặt thành quyền, sau đó nhẹ nhàng thả ra, trong lòng cô giãy dụa vài lần, chậm rãi nhấp mở khóe miệng, chọn cách im lặng.

Chu Nghiên Thâm cúi đầu hôn lên trán cô, buông tay cô ra, ôm lấy eo nhỏ của cô nói: "Ôm tôi!"

Cái nhìn giãy dụa hiện lên thoáng qua lông mày của Tô Niệm, cuối cùng vẫn là thuận theo vòng tay ôm lấy cổ ông.

Chu Nghiên Thâm nhấc eo cô lên để cô tách hai chân ngồi lên người mình.

Lần đầu tiên nhìn thấy cô, từ góc độ của một người ba, ông đã không hài lòng, cô gái nhỏ lớn lên trắng trẻo sạch sẽ, khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ xinh đẹp, có chút quá xuất chúng, điểm này hoàn toàn không hợp với yêu cầu về con dâu tương lai của ông.

Nhưng bây giờ, với tư cách là một người đàn ông, Tô Niệm đúng là có tư chất dụ người, mỗi khi khuôn mặt xinh đẹp đó lên đến cao trào, luôn có một chút mùi hương sinh động, còn có thân hình quyến rũ kia, một khi chạm vào liền sẽ bị nghiện.

Ví dụ như, cách cô nhìn chính mình bây giờ, luôn khiến ông muốn thao cô cho đến chết.

Tư thế này khiến Tô Niệm cảm thấy có hơi xấu hổ, có chút thân mật quá mức, hormone nam tính mạnh mẽ trên người người đàn ông xâm chiếm toàn bộ giác quan của cô, khiến cô muốn trốn tránh.

Chỉ là Chu Nghiên Thâm lại không cho cô cơ hội lùi bước, đầu ngón tay mang theo vết chai sạn xoa nắn đôi môi mềm mại non nớt như cánh hoa anh đào của cô, lướt qua từng luồng điện tê dại.

Môi bị người đàn ông cọ xát đến tê dại nóng rực, vừa định né tránh, bàn tay kia đã rời đi trước một bước, theo sau là nụ hôn có tính xâm lược của ông.

Tô Niệm buộc phải ngẩng mặt lên tiếp nhận nụ hôn cháy bỏng của người đàn ông.

Ông hôn rất sâu, đầu lưỡi quấn lấy môi cô mút không ngừng, bàn tay to dọc theo cặp đùi trần trụi của cô di chuyển lên trên một chút, lòng bàn tay thô ráp vuốt ve làn da mỏng manh của cô.

Tô Niệm không chịu nổi thở hổn hển, cơ thể mẫn cảm gần như biến thành một vũng nước dưới sự cọ xát của ông.

Bàn tay đang ôm cổ ông cũng không kiên nhẫn trượt xuống: "Ưm...ba ba..."

Chu Nghiên Thâm rời khỏi môi cô, hôn dọc theo chiếc cổ trắng ngần của cô, một tấc một tấc đi xuống, hô hấp nóng rực phả vào làn da trắng nõn mềm mại của cô.

Ngón tay cách một lớp quần lót mơn trớn khe hở đã sớm ướt át của cô, trượt tới thọc tới, lớp vải quần lót mỏng manh bị tay của người đàn ông đỉnh vào mấy phân, khi xâm nhập, ngón tay không ngừng cọ xát vào tiểu huyệt mẫn cảm của cô, ngứa đến không chịu được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net