Quyển 1 - Chương 39: Thời gian quay ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước dâm dính nhớp theo kẽ mông chảy xuống ống quần, cơ thể hắn cứng ngắc cúi đầu, sợ người xung quanh phát hiện ra điều bất thường.

Đường đường là cảnh sát, thế nhưng lại bị gậy mát xa chơi đến phun nước trước công chúng, không có gì chuyện gì đáng hổ thẹn hơn được nữa.

Các cảnh sát xung quanh thấp giọng nói chuyện với nhau, ánh mắt đều chăm chú vào cậu, làm Thịnh Vân Triều giờ phút này như ngồi trên đống lửa, đứng trên đống than, sợ hãi không thôi.

Tô Yến Hoa ngồi xổm xuống, cùng hắn mặt đối mặt, cười nhẹ ôn nhu dò hỏi: “Sướng không cục cưng? Sao lại dâm như vậy chứ, bị nhiều người nhìn như vậy cũng có thể phun nước được.”

Thịnh Vân Triều lúc này con đang đắm chìm trong dư vị cao trào nói không lên lời, bàn tay run rẩy buông thõng trên mặt đất, Thịnh Vân Triều cắn chặt môi dưới, hai cánh môi cơ hồ bị cắn đến bật máu, hắn mới nhịn lại được tiếng rên rỉ dâm đãng đang kẹt trong yết hầu.

Dạ Bạch Vi lo lắng muốn xông lên, lại bị Mạnh Ích Châu ở một bên dùng sức giữ chặt, nòng súng của đám bảo tiêu Tô Yến Hoa vẫn đang chĩa về phía bọn họ, nếu bọn họ dám có dị động, đám người đó sẽ lập tức nổ súng!

Thịnh Vân Triều chậm rãi ngẩng đầu, đôi con ngươi xinh đẹp trong trẻo tựa lưu li bị nước mắt che kín, ướt dầm dề đáng thương nhìn Tô Yến Hoa, dáng vẻ xa cách lạnh nhạt đã bị vẻ nhu nhược đáng thương thay thế. Nhưng Tô Yến Hoa biết rất rõ, đây chỉ là vỏ ngoài mà thôi.

Bà xã dâm đãng của hắn, giống như tảng băng lạnh lẽo vĩnh viễn không thể bị mặt trời hòa tan, mà tảng băng thì không có trái tim.

“Tô Yến Hoa.” Thịnh Vân Triều dồn dập thở dốc, hai cánh môi khép mở gọi tên Tô Yến Hoa, ánh mắt đáng thương nhìn hắn, một tay để trên đất, tay còn lại ôm chặt bụng nhỏ, đè nén khoái cảm truyền đến từ huyệt dâm mẫn cảm, dáng vẻ yếu đuối đáng thương như đứa trẻ bị bắt nạt cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa.

“Bảo bối có việc gì sao?” Tô Yến Hoa có chút kinh hỉ, đây là lần đầu tiên hắn được nghe Thịnh Vân Triều gọi tên mình.

Hàng lông mi mảnh dài của Thịnh Vân Triều khẽ run rẩy, tay đột nhiên xẹt qua cổ của Tô Yến Hoa, động tác nhanh chuẩn lại tàn nhẫn, dòng máu đỏ tươi chói mắt theo động mạch bị cắt đột nhiên bắn ra, mấy giọt máu bắn lên khuôn mặt xinh đẹp yêu kiều của mỹ nhân cảnh sát, hắn lúc này giống như ác quỷ dẫm lên hàng vạn sinh linh bước ra từ địa ngục, ánh mắt lạnh nhạt vô tình nhìn về phía người đàn ông.

Đám cảnh sát và bảo tiêu xung quanh còn chưa kịp phản ứng với hành động của hắn đã bị Tô Yến Hoa ngã xuống làm cho bất ngờ đến há hốc mồm.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, Tô Yến Hoa vốn đang ngồi xổm trước mặt hắn, chậm rãi ngã xuống, Thịnh Vân Triều nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng bất ngờ vào lúc này, thời gian phảng phất dừng lại, biểu tình đám người xung quanh vẫn giữ nguyên vẻ kinh ngạc, tiếp theo, một trận trời đất đảo lộn, Thịnh Vân Triều phát hiện thời gian đang bị quay ngược, đợi đến lúc mọi thứ bình thường trở lại, hắn đang đứng yên ở phía sau Tô Yến Hoa, lưỡi dao cầm trong tay đang đặt trên cổ hắn.

“Sao có thể như vậy?” Thịnh Vân Triều giật mình thấp giọng lẩm bẩm, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mặt.

“Buông súng xuống.” Bị lưỡi dao đè lên cổ Tô Yến Hoa giương giọng nói, đám bảo tiêu đang chĩa súng về phía Thịnh Vân Triều nghe thế không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng vẫn như cũ nghe lời thu súng lại.

Cảnh sát đang vây quanh bọn họ cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng xông đến đem đám người chế trụ, Dạ Bạch Vi kích động chạy tới.

“Vân Triều, thật tốt quá, cậu không sao chứ?”

Thịnh Vân Triều có chút mờ mịt, Tô Yến Hoa bị chế trụ hạ giọng, nói bên tai hắn, từng câu từng chữ, chậm rãi rõ ràng: “Bà xã, tôi sẽ quay về tìm em, sẽ quang minh chính đại có được em”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy