Quyển 1 - Chương 56: Dạ Bạch Vi tìm đến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vậy mà bây giờ hắn lại được thả ra!!!

Dạ Bạch Vi trong lòng thấp thỏm bất an, nàng nghĩ đến việc sáng nay Thịnh Vân Triều không đến lắm mà tối hôm qua Tô Yến Hoa mới ra tù, sắc mặt bỗng nhiên trắng đi.

Cấp trên thở dài, bất đắc dĩ nói: “Đây là quyết định của bên trên, còn việc vì sao Tô Yến Hoa ra tù……” Cấp trên trầm mặc một chút, trầm giọng nói: “Người trong nhà hắn đã mang ra giấy chứng nhận bệnh tâm thần.”

Dạ Bạch Vi nắm chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm tới cực điểm, nàng cắn môi dưới, không nói một lời rời đi.

“Từ từ… Mau mau đem người ngăn nàng lại…” Lúc cấp trên sốt ruột đuổi theo ra, Dạ Bạch Vi đã chạy ra ngoài, cấp trên sợ Dạ Bạch Vi làm việc gì ngốc cấp vội vàng kêu người.

Nhưng đã muộn một bước……

Trước cửa chung cư.

Dạ Bạch Vi dùng sức gõ cửa, cũng may hàng xóm cách vách đều đã đi làm, mới không bị quấy rầy đến.

Trên đường đến đây, Dạ Bạch Vi đã gửi đi vô số tin nhắn, cũng gọi đến mấy chục cuộc điện thoại, nhưng không có một lời hồi đáp, Dạ Bạch Vi sợ Thịnh Vân Triều xảy ra chuyện.

‘ Răng rắc ’ một tiếng, cánh cửa bị mở ra từ bên trong, nam nhân anh tuấn soái khí trên người chỉ mặc một chiếc quần đen rộng thùng thình, nửa người trên hoàn toàn trần trụi, có thể thấy rõ tám khối cơ bụng cùng tuyến nhân ngư quyến rũ, nhưng thứ càng thu hút sự chú ý nhất chính là vết gặm cắn, cào cấu đỏ ửng rải rộng khắp cả người.

Cứ việc Dạ Bạch Vi chưa từng làm loại chuyện này, nhưng làm cảnh sát trong thời gian dài, loại sự tình này cũng đã thấy nhiều, tự nhiên biết những dấu vết này có ý nghĩa là gì!

Thấy Tô Yến Hoa vậy mà lại ở chỗ này, Dạ Bạch Vi tức giận đến hai mắt sung huyết, nàng nghiến răng nghiến lợi rống giận: “Anh vì sao lại ở chỗ này, bây giờ Vân Triều đang ở đâu!”

Nàng một quyền đấm qua đi, muốn mượn cơ hội Tô Yến Hoa né tránh vọt vào, lại bị Tô Yến Hoa dễ dàng tiếp được, lòng bàn tay dùng sức, Dạ Bạch Vi chỉ cảm thấy xương nơi ngón tay giống như sắp bị bóp nát, đau đớn khiến nàng thét chói tai.

Tô Yến Hoa hơi hơi híp mắt, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, đánh giá nữ cảnh sát luôn đeo bám bên cạnh Thịnh Vân Triều giống như đỉa đói không chịu đi……

Trong phòng, Thịnh Vân Triều đang hôn mê bị tiếng rống giận ngoài cửa đánh thức, đôi mắt khóc đến sưng đỏ khẽ run rẩy, thong thả mở ra, đôi con ngươi trong trẻo tựa lưu li vừa mới thanh tỉnh không khỏi có chút mờ mịt ngây thơ.

Một căn chung cư không gian cũng không phải rất lớn, cửa phòng khách cách cửa phòng ngủ cũng không xa, cửa phòng ngủ lại không đóng, có thể nghe rõ cuộc đối thoại bên ngoài.

Hắn cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết của Dạ Bạch Vi, cũng nghe ra được sát ý không chút nào che giấu trong giọng nói trầm thấp của Tô Yến Hoa.

Cho dù không tận mắt nhìn thấy, Thịnh Vân Triều cũng có thể đoán được tình hình bên ngoài.

Sáng sớm, lúc hắn vừa tỉnh lại trong lòng ngực Tô Yến Hoa, còn chưa kịp thanh tỉnh hoàn toàn, đã bị Tô Yến Hoa đè ở trên giường điên cuồng thao làm.

Sau đó, di động ting ting hai tiếng sáng lên, là tin nhắn Dạ Bạch Vi gửi tới, Tô Yến Hoa ở ngay trước mặt hắn mở điện thoại di động, một bên để hắn đọc tin nhắn một bên thao hắn đến rên rỉ không ngừng.

Hắn nghe được giọng nói giống như ma quỷ của Tô Yến Hoa, nhìn nam nhân giúp hắn đệ tin từ chức, muốn để hắn ngoan ngoãn xuất ngoại. Tối hôm qua hắn đã biết được bí mật của Tô Yến Hoa, Thịnh Vân Triều biết, Tô Yến Hoa có thể làm được!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy