Quyển 1 - Chương 7: Bị giam cầm/ tỉnh lại(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Căn phòng sang trọng và tối tăm, trên sàn được trải thảm dày đỏ tươi, ở chính giữa là một chiếc giường lớn theo phong cách châu Âu, rèm giường màu hoa oải hương, khung giường được làm bằng vàng.

Trên chiếc giường mềm mại trũng sâu xuống, một người thanh niên xinh đẹp trắng nõn đang lặng lẽ nằm đó.

Hàng lông mi dài của mỹ nhân trên giường khẽ run rẩy, giống như muốn tỉnh dậy nhưng lại không thể mở mắt ra.

Một lúc sau người mới từ từ mở mắt ra, đôi con ngươi lưu li nhàn nhạt không có chút hoang mang hay sợ hãi nào nào, vô cùng bình tĩnh.

Thanh niên đưa mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh, trong căn phòng xa lạ không một bóng người, hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tấm rèm dày nặng che mất ánh sáng bên ngoài, khiến toàn bộ không gian trong phòng vô cùng tối tăm.

Lúc người thanh niên cử động tay chân định đứng dậy thì lại nghe thấy tiếng xích sắt va chạm, lúc này y mới nhận ra cổ tay và mắt cá chân của mình đã bị khóa lại, cả người nằm thành hình chữ đại (大), đôi chân thon dài bị ép tách ra, tư thế môn hộ rộng mở, dâm đãng vô cùng.

Đầu bên kia của sợi dây xích nối với cột giường, độ dài sợi dây vừa đúng, khiến hắn chỉ có thể nằm trên giường không thể nhúc nhích, sợi dây xích theo cử động của hắn mà va vào nhau, tạo ra âm thanh thanh thúy, nghe rất êm tai, nhưng đối với Thịnh Vân Triều mà nói thì lại vô cùng nhục nhã, bởi vì hắn cảm giác được mình đang không mặc quần áo!!!

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, tay nắm cửa bị vặn ra kéo theo tiếng vang lách cách, Thịnh Vân Triều theo bản năng nhắm mắt lại, một lần nữa lâm vào bóng đêm.

Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra, chiếc đèn chùm pha lê trên trần cũng được bật lên, căn phòng tăm tối cũng được chiếu sáng.

Cả người thanh niên đều được chăn gấm bao phủ, từ xa chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen cùng nửa gương mặt tinh xảo.

Thịnh Vân Triều nhạy bén cảm nhận được người đứng ở cửa đang đánh giá mình, hắn tận lực làm hô hấp của mình vững vàng hơn chút, thân thể thả lỏng lại.

Tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, Thịnh Vân Triều nghe thấy tiếng bước chân càng lúc càng lớn, hắn nhịn không được suy đoán, liệu người này có phải hung thủ của án giết người liên hoàn gần đây hay không?

Không đúng… Nếu vậy..… Vì sao hoàn cảnh xung quanh lại tốt như vậy?

Đang lúc hắn đang suy nghĩ miên man, tiếng bước chân đã dừng lại bên mép giường, ánh mắt hắn càng lúc càng mãnh liệt, cảm giác nóng bỏng giống như sắp tụ lại thành thực thể, khiến Thịnh Vân Triều cảm thấy vô cùng khó chịu.

Chăn bỗng nhiên bị xốc lên, thân thể trần trụi bại lộ trong không khí, hô hấp Thịnh Vân Triều theo bản năng đình trệ một chút.

Tô Yến Hoa đứng bên mép giường, ánh mắt sâu thẳm từng tấc từng tấc tuần tra trên cơ thể tuyết trắng của Thịnh Vân Triều.

Da thịt trắng noãn tựa như ngọc dương chi, xiềng xích màu vàng trói chặt cổ tay và hai mắt cá chân, trông đặc biệt dâm đãng câu nhân.

Tô Yến Hoa ngửi được mùi hương nhàn nhạt mát mẻ, hắn nhạy bén phát hiện ra, trong nháy mắt hắn xốc chăn lên cơ thể của người thanh niên đang hôn mê trên giường đã cứng lại một chút.

Tô Yến Hoa cười khẽ một tiếng, trong con ngươi đen nhánh như mực lóe lên một cái, giống như sói đói nhìn chằm chằm Thịnh Vân Triều, tiếng nói trầm thấp từ tính: “Nếu đã tỉnh rồi tại sao không mở mắt ra thế, cảnh sát Thịnh?”

Thanh âm quen thuộc vang lên bên tai, Thịnh Vân Triều vẫn như cũ làm bộ hôn mê, nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn.

Là Tô Yến Hoa!

Tô Yến Hoa không nói chuyện nữa, ngón tay thon dài lạnh lẽo vuốt ve gương mặt của thanh niên.

Từ lông mày đến sống mũi rồi dừng lại trên đôi môi hồng nhạt tựa cánh hoa, hắn lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi yêu kiều, đôi môi hồng phấn bị hắn cọ xát thành một màu đỏ tươi mê người, cầu xin người khác thưởng thức.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy