Quyển 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.

Lúc tỉnh lại, Chu Doãn Thịnh bị sặc dịch điều trị, vừa ho khan vừa chật vật bò ra khỏi khoang cảm ứng. Lần này, hắn hôn mê hai mươi bảy giờ đồng hồ, nhân viên y tế vẫn luôn túc trực bên cạnh hắn từng giây từng phút.

"Có tiến triển, nhưng vẫn cần vào thêm vài lần nữa." – Hắn nhanh chóng mặc quần áo, ngó lơ thống soái và mấy vị tướng tá đang lo lắng sốt ruột, đi thẳng đến phòng bệnh của Auer Yasay.

"Anh làm gì vậy?" – Jerome Yasay đang cúi người dò xét dụng cụ chữa bệnh trên người Auer, tựa hồ rất hứng thú với máy hô hấp, xem xét nghiên cứu rất lâu. Mặt Chu Doãn Thịnh sa sầm. Hắn bước vào phòng, kéo một chiếc ghế, ngồi xuống cạnh giường bệnh.

"Cậu là ai?" – Jerome hỏi lại.

"Anh không cần biết." – Chu Doãn Thịnh mở cửa phòng, gọi y tá vừa đi ngang qua lại – "Chuyển hộ em khoang cảm ứng qua phòng này với ạ."

Vì cấp trên đã sớm dặn họ phải thoả mãn hết thảy yêu cầu của vị "liệt sĩ" này, nên y tá cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng đề đạt lên trên, chuyển khoang cảm ứng sang phòng này, sau đó lắp đặt thiết bị theo dõi quanh phòng, phái nhân viên y tế luân phiên túc trực 24/24. Jerome bị biến cố này làm cho không kịp trở tay, bèn vờ tán gẫu vài câu bâng quơ với quân nhân phụ trách canh gác rồi vội vàng rời khỏi.

Chu Doãn Thịnh mượn cớ muốn nghỉ ngơi, xua hết mọi người ra ngoài, đoạn tháo khuyên đeo lên tai Auer Yasay. Hắn làm rất cẩn mật, theo dõi qua camera chỉ có thể trông thấy hắn sờ lên thái dương Auer, động tác tuy thân mật nhưng không có gì khác lạ. Điện não đồ phát ra tiếng tích tích, đồng thời ngón tay Auer cũng giật nhẹ. Đây là dấu hiệu não bộ hồi phục. Chu Doãn Thịnh lấy lại khuyên tai, vẫy tay với máy theo dõi – "Chuẩn bị một chút, tôi muốn vào U-internet lần nữa."

"Nhanh vậy ạ? Cậu mới nghỉ ngơi có một tiếng." – Bác sĩ cau mày xem đồng hồ.

"Tất cả mọi người đều đang chịu khổ, cháu không có quyền nghỉ ngơi. Bắt đầu đi ạ."

Lời nói hiên ngang lẫm liệt của thiếu niên khiến các chuyên gia hết sức cảm động, nhìn hắn lại nằm vào khoang cảm ứng mà vành mắt ửng đỏ.

Do cơ sở dữ liệu của Nữ Hoàng xảy ra hiện tượng dữ liệu thoái lui và hỗn loạn, Chu Doãn Thịnh cũng không biết mình sẽ đến thế giới nào, nên hắn trữ lại một ít năng lượng trong 008 để phòng lúc nguy cấp. Còn chưa mở mắt, xoang mũi đã thoang thoảng mùi long diên hương, bên cạnh còn có người đang phe phẩy quạt cho hắn.

"Hoàng thượng, người thức giấc rồi? Vậy thì dậy dùng bữa thôi." – Thấy làn mi hắn rung nhẹ, một giọng nói dịu dàng yểu điệu vang lên.

Hoàng thượng? Chu Doãn Thịnh nhanh chóng nhớ lại những kiếp mình từng làm vua, căn cứ vào giọng nữ quen thuộc này để sửa sang lại ký ức về thế giới này. Hay lắm, kiếp trước làm rùa đen rụt đầu suốt bảy, tám năm, kiếp này rốt cuộc có thể đòi nợ rồi. Hắn mở đôi mắt đen láy nhìn về phía người phụ nữ đang quỳ gối bên giường, quả nhiên trông thấy một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, điên đảo chúng sinh.

Đây là phi tần mà hắn yêu thương nhất, không, nói đúng hơn là đứa con số mệnh mà ý thức của thế giới này và hệ thống phản diện yêu thương nhất – Triệu Bích Huyên. Trông gương mặt trẻ măng và bộ trang phục lộng lẫy trên người cô ả thì hiện nay chắc hẳn là năm đầu tiên ả được sắc phong làm Quý phi, cũng chính là năm ả mười sáu tuổi. Mười sáu tuổi, ở hiện đại mới chỉ là một đứa trẻ choai choai, nhưng ở nơi này, ả cũng đã vào cung được ba năm. Năm đầu tiên, bởi vì không muốn nhận sủng hạnh, khiến hoàng đế tức giận, ả bị biếm vào lãnh cung; năm thứ hai tự phản tỉnh trong lãnh cung; năm thứ ba vùng dậy phản kích, dựa vào gương mặt diễm lệ tuyệt trần và tính cách dịu dàng yểu điệu đắc sủng, đồng thời sinh hạ cho hoàng đế một nhị hoàng tử.

Chu Doãn Thịnh chính là người nắm quyền cao nhất nước Đại Tề này, phu quân của Triệu Bích Huyên. Hắn là gay, chỉ thích trai cơ bắp không thích gái bánh bèo, nghĩ cũng biết không thể nào thật lòng yêu thương Triệu Bích Huyên được. Nhưng của đáng tội, hệ thống phản diện cứ liên tục giao cho hắn nhiệm vụ sủng ái Triệu Bích Huyên, bắt lần ngoại lệ cất nhắc thân phận của cô ả hết lần này đến lần khác. Sau khi thuận lợi sinh hạ nhị hoàng tử, cô ả đã vươn đến vị trí nhất phẩm Quý phi, được ban phong hào Tuệ Di, cai quản hậu cung, có thể nói là nhân vật trên đỉnh kim tự tháp tại thời điểm cố Hoàng hậu đã khuất, vị trí Hoàng hậu vẫn trống hiện nay.

Không biết bao nhiêu phi tần trong hậu cung hận cô ả thấu xương, nhưng đều vì Chu Doãn Thịnh che chở mà không thể động đến cô ả mảy may.

"Dọn bữa." – Chu Doãn Thịnh xuống giường mặc quần áo. Thân thể này tên là Tề Dịch Ninh, năm nay hai mươi bảy tuổi. Nhìn gương đồng, có thể thấy ngoại hình của người này quả thực tuyệt mỹ vô song, hơn nữa vì tập võ từ nhỏ mà sở hữu một thân hình dẻo dai, khoẻ khoắn, từ cơ ngực, cơ bụng đến V-cut đều không thiếu thứ nào. Từ nhỏ hắn đã được Tiên đế xưng là mỹ nhân đệ nhất Đại Tề, vô cùng thương yêu hắn, thậm chí gửi nuôi hắn ở chỗ Hoàng hậu – cũng chính là Thái hậu hiện nay để nâng cao thân phận hắn. Thân thể này được Chu Doãn Thịnh tiếp quản vào ba năm trước, khi Triệu Bích Huyên bắt đầu vào cung. Xem trang phục lộng lẫy cùng tẩm cung tráng lệ của Triệu Bích Huyên, có vẻ nhiệm vụ được hắn hoàn thành đâu ra đấy.

Chu Doãn Thịnh giơ tay để Triệu Bích Huyên thắt đai lưng cho mình, bình thản hỏi – "Thành nhi đâu?"

"Thằng bé vừa uống sữa, đang ngủ rồi ạ. Nếu Hoàng thượng muốn gặp thì để ta bảo bà vú bế qua đây." – Triệu Bích Huyên căn bản không định đánh thức con mình, nói vậy chẳng qua chỉ là thuận miệng mà thôi. Nếu là trước kia, Tề Dịch Ninh đặc biệt dung túng, chiều chuộng hai mẹ con ả, chắc chắn sẽ xua tay từ chối. Nhưng hôm nay, hắn lại gật đầu, nói – "Mang qua đây đi."

Ánh mắt Triệu Bích Huyên hơi loé lên, lập tức phái cung nữ đến thiên điện. Một lúc sau, một bà vú bế đứa trẻ đang khóc oa oa vào, vừa bước qua bậc cửa đã lập tức quỳ xuống thỉnh tội, nói mình sơ ý đánh thức tiểu hoàng tử.

"Không sao, đưa trẫm bế một chút." – Chu Doãn Thịnh bế nhị hoàng tử chưa đầy một tuổi vào lòng, nhẹ nhàng vuốt vẻ gương mặt đỏ ửng của đứa trẻ. Mặt mày đứa trẻ này giống hắn năm, sáu phần, sau khi lớn lên nhất định cũng sẽ là một lang quân (*) hào hoa phong nhã, nhưng dòng máu chảy trong cơ thể này lại là của một người khác.

(*) Từ dùng để gọi người đàn ông trẻ đẹp, tài hoa thời cổ đại.

Đúng vậy, đứa trẻ này không phải con của Chu Doãn Thịnh. Nếu không phải bất cẩn dính bầu trong thời gian ở lãnh cung, một kẻ thanh cao, ngạo mạn như Triệu Bích Huyên sao có thể hạ mình đi quyến rũ hắn? Cha ruột của nhị hoàng tử không phải ai khác, mà chính là em trai cùng cha khác mẹ của Chu Doãn Thịnh, con ruột của Thái hậu – Cung Thân vương Tề Cẩn Du. Nếu không phải khi Tiên đế băng hà, Tề Cẩn Du mới vừa tròn hai tuổi, ngôi báu này chưa chắc đã đến lượt Tề Dịch Ninh. Hắn tuy được Thái hậu nhận nuôi, nhưng mẹ ruột chỉ là một phi tần ngũ phẩm nho nhỏ, hơn nữa đã qua đời vì khó sinh, nhà mẹ đẻ lại không nổi bật, thân phận không cao quý gì cho cam.

Vì hắn từ nhỏ đã thân với Thái hậu, dễ khống chế, Thái hậu mới liên thủ với ngoại thích là phủ Tĩnh Quốc công đưa hắn lên ngôi hoàng đế. Nhưng Tề Dịch Ninh cũng không phải dạng vừa, mới lên ngôi ba năm đã thoát khỏi sự khống chế của phe Thái hậu, trở thành chủ nhân thực thụ nước Đại Tề. Có địa vị và quyền lợi rồi thì phải thêm mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt nữa mới xem như hoàn mỹ, thế nên Chu Doãn Thịnh đến, đưa Tề Dịch Ninh chạy như điên trên con đường "yêu mỹ nhân không màng giang sơn" ngu l*n dưới sự điều khiển của hệ thống, đến khi bị Cung Thân vương chém đầu mới biết mình làm rùa đen rút đầu suốt nửa đời người.

Tuy sự yêu thương dành cho Triệu Bích Huyên chỉ là do bị hệ thống uy hiếp, nhưng có gã đàn ông nào chịu nổi sự nhục nhã này? Lần này trở về, Chu Doãn Thịnh nhất định sẽ tác thành cho đôi gian phu dâm phụ này. Trong lòng hiện lên vô vàn suy nghĩ u tối, động tác vuốt ve đứa trẻ của hắn lại càng dịu dàng.

Triệu Bích Huyên cười nhìn "hai cha con", như thể hạnh phúc lắm.

Chương 2.

Tề Dịch Ninh chẳng những sở hữu một ngoại hình tuấn tú hào hoa, mà ngay cả sở thích cũng vô cùng phong nhã. Hắn thường ngày thích ngâm thơ vẽ tranh, đạp thanh ngắm cảnh, xử lý chính sự xong thường tìm vài phi tần xinh đẹp giải trí, là một người rất biết hưởng thụ. Đặc biệt là sau khi đàn áp ngoại thích bên Thái hậu, hắn bắt đầu thả lỏng, sai người chiêu nạp mỹ nữ khắp thiên hạ đưa về đế đô, lấp đầy hậu cung vốn trống rỗng của mình. Triệu Bích Huyên chính là bị gia tộc đưa vào trong hoàn cảnh như vậy, sau đó Chu Doãn Thịnh cũng đến, trở thành tảng đá kê chân lớn nhất trong công cuộc độc chiếm thánh sủng suốt hai triều đại của cô ả.

Xét thấy ả là đứa con số mệnh của thế giới này, Tề Dịch Ninh trước kia phong lưu phóng đãng bao nhiêu thì sau khi gặp ả càng si tình chung thuỷ bấy nhiêu. Hắn chẳng những giải tán hậu cung, độc sủng một mình cô ả, mà còn lập nhị hoàng tử làm thái tử từ khi đứa trẻ vừa tròn một tuổi, cưng chiều đôi mẹ con này không để đâu cho hết.

Mỗi lần bị hệ thống phản diện ép hạ một thánh chỉ thăng tước, tim Chu Doãn Thịnh đều muốn rỉ máu. Khi ấy, hắn đã luân hồi hơn mười lần, dần dần biết nhìn xa trông rộng, bản lĩnh phán đoán nhân tâm cũng được tu luyện đến nhuần nhuyễn. Cho dù Triệu Bích Huyên có tỏ ra dịu dàng, chu đáo đến nhường nào, hắn cũng có thể lập tức nhìn thấu sự lạnh lùng và oán hận nơi đáy mắt cô ả. Hắn vốn không thích nữ, đã vậy đối phương còn không coi hắn ra gì, trăm bề lá mặt lá trái trước mặt hắn, đùa giỡn hắn như một tên ngốc.

Trời biết có bao nhiêu lần hắn muốn đá bay con mụ này, quát một tiếng "lôi ra ngoài", nhưng đều bị câu "xoá bỏ" của hệ thống chặn đứng. Vì vậy, hắn chỉ có thể đóng giả một kẻ si tình, diễn suốt bảy, tám năm. Hắn nhìn thấu thứ tình cảm giả tạo của Triệu Bích Huyên, nhìn thấu dã tâm của Cung Thân vương và An Thân vương, cũng thấy rõ sự đấu đá trong triều đình, chỉ duy thân phận của nhị hoàng tử là hắn không lường được. Mãi đến tận lúc chết, hắn mới biết đứa trẻ này không phải là con hắn.

Hắn xưa nay vốn thích trẻ con, nhị hoàng tử lại trắng trẻo đáng yêu, ngoan ngoãn biết điều. Hắn từng thực sự yêu thương đứa trẻ này, để rồi khi biết chân tướng, hắn thiếu điều hộc máu. Lúc bị Tề Cẩn Du chém đầu, hắn còn nghĩ tml này mà làm vua thì vấn đề thân phận của Triệu Bích Huyên và nhị hoàng tử phải giải quyết thế nào? Dù sao thế nhân đều biết đôi mẹ con kia là phi tần và hoàng tử mà Tề Dịch Ninh sủng ái nhất.

Nhưng nếu đã là đứa con số mệnh, ý thức của thế giới ắt sẽ tự bổ khuyết bug về thân phận hai người, không đến lượt hắn lo chuyện bao đồng. Kiếp trước lo chuyện bao đồng, kiếp này trở về, hắn cũng thực sự muốn giúp ba người nhà này đoàn tụ.

Nhẫn nhịn mà chơi với nhị hoàng tử một hồi, Chu Doãn Thịnh phất tay – "Dùng bữa đi."

Triệu Bích Huyên vội vàng sai bà vú bế con đi, tất bật gắp đồ ăn cho Chu Doãn Thịnh. Dùng bữa tối xong, Triệu Bích Huyên quả nhiên lại viện cớ thân thể không thoải mái để đuổi Chu Doãn Thịnh đi. Ả không muốn gần gũi với hắn, càng không muốn hắn gần gũi với người khác, vì vậy ngày nào cũng sai người đưa tin mời hắn đến, rồi lại vắt hết óc nghĩ cách trốn tránh việc thị tẩm.

Trong hậu cung này, ả đã sớm trở thành cái gai trong mắt mọi người. Nếu Chu Doãn Thịnh bị phi tần khác hấp dẫn, ả sẽ rơi vào tình thế vô cùng nguy hiểm.

Nếu là người đàn ông khác, nhất định đã sớm không chịu nổi hành động châm lửa không chịu dập này của cô ả. Nhưng Chu Doãn Thịnh là gay, chỉ ước sao có thể phắn lẹ, liền dặn dò ả chú ý nghỉ ngơi rồi ung dung rời khỏi. Ra đến cửa cung, hắn ngẩng đầu nhìn tấm hoành treo trên xà nhà, trên bảng là ba chữ rồng bay phượng múa thiếp vàng rất to – Cung Phượng Nghi.

Một quý phi nhất phẩm có tư cách gì ở trong cung Phượng Nghi? Chu Doãn Thịnh cười gằn một tiếng, chậm rãi dạo bước về cung Càn Thanh. Hắn lật qua chồng tấu chương chất đống trên bàn ngự, xem như biết mình trở lại khoảng thời gian nào, không khỏi toát vẻ phiền muộn.

Trước đó đã nói, vì bị hệ thống phản diện uy hiếp, hắn đặc biệt sủng ái Triệu Bích Huyên, từ đó cũng bắt đầu trọng dụng người nhà cô ả. Ả vốn là thứ nữ trong phủ Văn Viễn Hầu. Đây là dòng tộc võ tướng, tổ tiên từng góp nhiều công lao trong việc lập nên Đại Tề. Đến thời bình, quốc thái dân an, đế vương lại thi hành sách lược trọng văn khinh võ, gia tộc cũng dần dần suy bại. Nhưng mấy năm gần đây, vài bộ lạc man di xung quanh Đại Tề đang có xu thế liên hợp, nhiều lần xâm phạm biên cảnh Đại Tề vào hai mùa hạ – thu. Chính là tại lúc này, Chu Doãn Thịnh nhận được nhiệm vụ thứ hai của hệ thống, trọng dụng phủ Văn Viễn Hầu.

Vì vậy, hắn bổ nhậm đích trưởng tử của Văn Viễn Hầu – Triệu Huyền làm Chinh Tây tướng quân, thống lãnh hàng triệu binh lính đánh đuổi giặc Thát. Triệu Huyền là kỳ tài điều binh khiển tướng, hắn vừa đến biên quan, tin chiến thắng đã liên tiếp truyền về. Dưới sự áp bức của hệ thống, Chu Doãn Thịnh cũng liên tiếp thăng phẩm cấp cho hắn. Ngày nhị hoàng tử ra đời, hắn rốt cuộc dẹp yên man di, đại thắng trở về, đồng thời mạ cho cháu trai tầng hào quang "phúc tinh giáng trần". Chu Doãn Thịnh "hết sức vui mừng", không đợi hắn trở về đã hạ thánh chỉ, sắc phong hắn làm Ngu Quốc công kiêm Trấn Quốc đại tướng quân, có thể xem như quan võ nhất phẩm hiếm hoi ở nước Đại Tề trọng văn khinh võ; hơn nữa trong tay còn nắm giữ đại quân hơn triệu binh sĩ, đủ để khống chế vận mệnh một quốc gia.

Chu Doãn Thịnh mở cuộn tấu chương trên cùng, vừa hay chính là tấu chương do Triệu Huyền viết. Quả nhiên là nét chữ nết người, từ bút pháp cuồng thảo phóng khoáng cứng cáp này của Triệu Huyền, không khó để đoán ra hắn là một nhân vật kiệt xuất nhường nào. Tiếc rằng người này đã sớm cấu kết với Cung Thân vương, là cánh tay đắc lực nhất trong thành công tranh giành ngai vị của Cung Thân vương, cũng là một trong những kẻ địch hàng đầu của Chu Doãn Thịnh.

Trong tấu chương, hắn nói rõ đại quân Tây Chinh đã đến nơi dừng chân ngoài đế đô, chỉ chờ Hoàng thượng mở cửa thành duyệt quân.

"Chậm mất một bước." – Ném tấu chương xuống, Chu Doãn Thịnh lắc đầu than thầm. Hình thế thế lực của phủ Văn Viễn Hầu đã hình thành, muốn xử Cung Thân vương thì trước hết phải diệt trừ phủ Văn Viễn Hầu. Nhưng hàng triệu binh lính trong tay Triệu Huyền cũng không phải chuyện đùa, hắn phải từ từ hành động, nếu không ắt sẽ bị cắn ngược. Hậu cung còn một Thái hậu tối ngày tìm cách sai sử phủ Tĩnh Quốc công quấy rối trên triều đình, cũng không thể không đề phòng. Giá mà đến sớm một, hai năm thì tốt, hắn chỉ cần quơ ngón tay là có thể dìm chết Triệu Bích Huyên và bè lũ Cung Thân vương.

"Hoàng thượng, đêm đã khuya, người nên nghỉ ngơi một chút đi ạ, mai còn phải tiếp kiến các tướng sĩ nữa." – Một giọng nói êm ái nhẹ nhàng thoảng qua tai, Chu Doãn Thịnh quay đầu xem, tức thì cười híp mắt. Phân tranh trải khắp từ triều đình đến hậu cung, ngay cả người bên cạnh mình cũng không an toàn trăm phần trăm. Vị đại thái giám Lục Hoà trung thành, tận tâm này chẳng phải cũng là gian tế mà Thái hậu và Cung Thân vương xếp vào cạnh hắn hay sao? Chẳng qua do người này được họ đưa qua tay Tiên đế, Tề Dịch Ninh trước kia mới không đề phòng chút nào.

Chu Doãn Thịnh chưa từng tín nhiệm Lục Hoà, nhưng cũng hoàn toàn không đề phòng lão ta. Hắn tự biết mình sớm muộn gì cũng bị diệt, đề phòng hay không cũng chẳng có tác dụng gì. Vì thế khi An Thân vương mưu phản, thấy Lục Hoà dẫn An Thân vương đến tróc nã mình, hắn không ngạc nhiên chút nào. Đầu tiên là An thân vương mưu phản, sau đó là Cung Thân vương cần vương, đồng thời diệt trừ hai kình địch lớn mà không để lại tiếng xấu nào, không biết cung thân vương và thái hậu đã phải tốn bao nhiêu năm để giăng mắc cái bẫy này.

Nực cười ở chỗ Cung Thân vương còn tố khổ rằng tất cả những gì y làm đều là bất đắc dĩ, nếu không phải Chu Doãn Thịnh cướp đoạt người y yêu, còn liên tiếp nghi ngờ y, ám sát y thì y cũng sẽ không bước lên con đường thí huynh soán vị này, đều tại hắn ép y, nói đoạn vừa rớt nước mắt vừa chém đầu thằng anh mình.

Phút giây đầu lìa khỏi cổ, Chu Doãn Thịnh chỉ muốn gào một câu: Bố mày cũng bị ép! Đường đường là vua một nước, hắn việc gì phải đi liều mạng với một đứa em trai kém mình chín tuổi? Cho dù em trai trưởng thành cũng căn bản không thể làm dao động ngôi vị hoàng đế của hắn. Sở dĩ hắn ám sát Cung Thân vương hết lần này đến lần khác chẳng qua là vì hoàn thành nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra. Không đối chọi với nam nữ chính thì còn mặt mũi nào làm nhân vật phản diện?

Từng chuyện trong quá khứ hiện lên trước mắt, Chu Doãn Thịnh xua tay nói – "Hầu trẫm thay quần áo." – Hắn quả thực nên nghỉ ngơi sớm một chút, bởi vì rất có thể ngày mai hắn sẽ gặp được chồng mình trên triều đình. Hắn đại khái đã đoán được thân phận của người nọ, cõi lòng tràn ngập chờ mong.

Hôm sau, các công thần phấn chấn đứng trên triều tiếp nhận phong thưởng. Chu Doãn Thịnh quả nhiên cảm nhận được sự tồn tại của chồng mình giữa đám người này. Nhưng khi xem kỹ từng người, ánh mắt hắn không khỏi tối sầm.

Sao lại là tên đó? Trong lòng hắn dậy sóng, nhưng ngoài mặt không biểu hiện chút nào, ban thưởng cho tất cả những công thần xứng đáng.

Những chiến sĩ vượt bao phong trần quỳ xuống tạ ơn, đôi mắt toát vẻ vui mừng trông thấy. Chỉ có một tiểu tướng diện mạo hàm hậu mấp máy miệng muốn nói gì đó, cứ vò đầu bứt tai, luýnh qua luýnh quýnh.

Trông thấy cảnh tượng quen thuộc, Chu Doãn Thịnh cười tít mắt, hỏi tiểu tướng nọ – "Ái khanh có điều gì muốn nói chăng?"

"Vi thần cả gan... xin hoàng thượng ban cho vi thần một phần thưởng khác." – Tiểu tướng nọ chắp tay quỳ xuống đất, gò má trắng bệch, hiển nhiên là rất căng thẳng.

"Ồ, ngươi có gì không hài lòng với phần thưởng trẫm ban?" – Chu Doãn Thịnh biết rõ nguyên nhân, nhưng rất muốn trêu chọc cậu ta một chút.

"Vi thần không dám! Xin hoàng thượng nghe vi thần giải thích." – Gương mặt tái nhợt của tiểu tướng nọ nhanh chóng đỏ bừng, bờ môi run rẩy, vội vàng nói. Thì ra cậu ta không phải là bất mãn, mà là muốn dùng bổng lộc đổi lấy một tước vị Cáo mệnh cho người mẹ đã mất của mình. Cậu ta vốn là thứ tử trong phủ Võ Xương Hầu, mẹ cậu ta tuy xinh đẹp nhưng thân phận lại thấp kém, thường bị chính thất tra tấn, đã quá vãng do ốm bệnh năm cậu ta mười một tuổi. Trước lúc mẹ mình lâm chung, cậu ta thề nhất định sẽ kiếm cho mẹ một tước danh Cáo mệnh, để bà có thể ngẩng cao đầu dưới hoàng tuyền.

Đương nhiên, những nội tình này là về sau Chu Doãn Thịnh dần thân với tiểu tướng này mới biết.

Xin tước vị Cáo mệnh cho người mẹ đã qua đời, đây có thể coi là điều mà mỗi người dân nước Đại Tề vốn coi trọng chữ hiếu ca tụng. Chu Doãn Thịnh vung tay ân chuẩn, còn khen tiểu tướng nọ không dứt lời. Còn chuyện Võ Xương Hầu và phu nhân bị con trai vuốt mặt không nể mũi, Chu Doãn Thịnh biểu thị trẫm trăm công nghìn việc, không rảnh bận tâm, muốn danh Cáo mệnh thì đi mà bảo đích tử nhà các người kiếm.

Thấy thời gian không còn sớm, hắn phất tay tuyên bố bãi triều, chỉ giữ lại Triệu Huyền cùng tiểu tướng nọ.

"Gần đây sức khoẻ Bích Huyên không được tốt cho lắm, có lẽ là vì quá nhớ nhà. Mấy hôm trước trẫm vừa mời Chiêu Hầu phu nhân vào cung thăm nàng ấy, ngươi cũng đi thăm đi. Lúc ngươi chinh chiến ở Tây Bắc, Bích Huyên ngày nào cũng tụng kinh cầu phúc cho ngươi. Nàng ấy thực sự rất quan tâm đến ngươi." – Chu Doãn Thịnh phất tay, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm người đàn ông đặc biệt cao lớn, khôi ngô trước mặt không chớp mắt.

Hắn hoàn toàn không ngờ Triệu Huyền lại chính là người yêu hắn. Kiếp trước, hắn chỉ từng gặp Triệu Huyền hai lần, một là lúc hắn xuất chinh đi Tây Bắc, hai là khi hắn khải hoàn về triều, sau đó lại vội vàng đi biên quan, chưa từng về kinh thành lần nào. Mãi đến khi An Thân vương mưu phản, Cung Thân vương cần vương, hắn mới điều binh gấp rút tiếp viện, giành được đế đô chỉ trong một đêm, thiêu huỷ cả nửa kinh thành. Dù biết Triệu Huyền kiếp trước và kiếp này không phải là cùng một người,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net