Chap 6: Hành động

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9h tối...
Màn đêm buông xuống một màu đen kịt, không gian im lặng đến nghẹt thở, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích. Có ba mươi học viên đang lén lút làm việc, đôi khi có tiếng thét lên khe khẽ của bọn con gái khi có bóng đen nào đó lướt qua. Anh Thư cố lấy lại bình tĩnh, nhỏ giục các bạn:

''Khẩn trương lên còn về ngủ, lát nữa bọn lớp Toán đến thì mất công toi.''

Dù rất sợ nhưng không đứa nào dám cãi lại. Làm việc, làm việc. Chúng nó đang làm việc. Nhưng từ đằng xa, trên cành cây phượng đã tròn năm thập kỷ, có một bóng người lơ lửng, hai con mắt chảy dài những dòng máu đỏ. Bảo Ngọc thét lên kinh hãi, nhỏ thả chậu kiểng xuống sàn vỡ tan tành:

''Ma, có ma, có ma tụi bây ơi!''

Hai mươi chín đứa giật mình quay lại, Anh Thư run bắn lên, nhưng nhỏ vẫn cố gắng bình tĩnh:

''Bảo Ngọc, mày ăn nói bậy bạ gì thế, ma đâu mà ma, làm gì có ma trên đời này, ha ha, mày tưởng tượng ra vậy thôi, tụi bây đừng nghe nó nói nhảm.''

Nhỏ cố nở một nụ cười gượng gạo. Bấy giờ cả lớp đã bắt đầu run sợ, tụi nó vẫn làm việc nhưng tiến độ chậm chạp hơn hẳn. Lại một bóng trắng nữa thoáng qua, đầu tóc rũ rượi, hai mắt long lên sòng sọc, toàn thân phất phơ nhẹ như một làn gió, chỉ nhìn thấy nó trong tích tắc nhưng cũng đủ khiến cho Đạt Khoa kêu lên một câu rồi ngất xỉu:

''Ôi, con ma màu trắng, ma nữ tha cho ta, đừng tìm ta!!!''

Thấy Khoa xỉu, đám con gái ôm nhau khóc thút thít, Anh Thư không còn đủ bình tĩnh nữa, chính nó cũng đang run lên cầm cập. Rồi một tiếng hú vang lên nghe ảo não vô cùng, tiếp theo là tiếng khóc của những linh hồn chết oan uổng. Rồi hàng loạt bóng trắng xuất hiện bay giữa không trung. Không còn dũng khí đứng lại nữa, ba mươi đứa thi nhau chạy ngay lập tức, miệng không ngừng thét lên dữ dội, tiếng kêu xé toạc không gian yên tĩnh của học viện.

Nấp sau cái gốc to đùng của cây phượng già, hai mươi tám nam thanh nữ tú của lớp Toán đang đứng cười ngặt nghẽo. Mấy đứa con trai hạ những con ma xuống. Ma có thân được làm từ cành hoa hồng, mặc áo sơ mi trắng và khuôn mặt kinh sợ được tụi con gái vẽ bằng những tấm bìa. Do cái tính nhát như cáy của lớp Anh cộng với trời tối nên mới nhìn gà hóa cuốc đó thôi. Cả lớp đồng loạt quay sang gật gù, nhìn nhỏ lớp trưởng không khỏi bái phục, đúng là diệu kế, dọa ma lớp Anh quả là một việc làm thú vị.

''Cát Anh đúng là số một nha, cậu không hổ danh lớp trưởng của bọn tớ.''

Cát Anh mỉm cười nhìn các bạn, nhỏ nháy mắt tinh nghịch:

''Không phải khen, còn bây giờ về ngủ thôi, sáng mai còn có việc phải làm nữa mà.''

Tất cả thu dọn đồ đạc trở về ký túc xá ngủ ngon lành. Trong khi đó ba mươi học viên của lớp Anh trằn trọc mãi, cuối cùng cũng phải thức trắng đêm.

Do buổi tối bày mưu tính kế nhiều quá nên sáng hôm nay lớp Toán đi học muộn hơn thường lệ, nhưng cũng không quá muộn để chứng kiến một cảnh tượng vô cùng thú vị. Trước cửa lớp học hàng xóm, thay vì diện mạo lộng lẫy với bóng bay và những cành hoa tươi thắm thì bây giờ hoàn toàn là một đống đổ nát, sàn nhà toàn đất với cát, bóng bay rớt tùm lum. Ngọc Vi đứng nán lại trước cửa lớp, nhỏ nguýt một cái dài cả cây số. Anh Thư tức tối vô cùng nhưng chẳng biết nói gì hơn, chẳng lẽ lại nói cái lý do ngốc xít lúc tối à, chắc chắn lớp Toán sẽ cười cho lớp Anh một trận ra trò. Bảo Ngọc đứng ra giữa hành lang, đánh ánh mắt dịu dàng nhìn Ngọc Vi:

''Vi à, cậu không thấy lớp mình đang làm trực nhật sao, cậu không phải xem xét kỹ thế đâu.''

Mắt Ngọc Vi lơ đễnh liếc đâu đó, nhỏ thật sự đã chán ngấy cái bản mặt giả tạo ấy của Bảo Ngọc rồi. Sau một hồi dò xét, miệng nhỏ cười tươi khoe hàng răng trắng sáng của mình:

''Mình cũng không có ý gì đâu, chỉ tại các bạn làm bẩn sang hành lang lớp mình, nên mình muốn nói cho các bạn biết mà quét dọn cho nó tử tế thôi mà.''

''Hạ Ngọc Vi, cậu đừng tưởng chúng tôi không nói mà làm tới nhá, tôi nói cho cậu biết, bọn tôi không quét cậu làm được gì?''

Anh Thư bừng bừng nổi giận, hai hàm răng nghiến chặt, mắt nhìn Ngọc Vi đầy thách thức. Vi hơi cười, miệng thổi sáo vi vu:

''Cái này hỏi thầy giám thị à nha! Tớ không biết đâu, chà, lớp học đứng đầu học viện phá phách gây mất vệ sinh chung quanh, cái tội này lớn lắm đây.''

Anh Thư cười khẩy, tự tin ngay cả trong cách nhìn:

''Để coi thầy giám thị sẽ tin một lớp trưởng ngoan ngoãn hay một học viên trong lớp vô phép tắc nhất trường.''

''Cậu...''

Ngọc Vi kìm nén cơn giận, người ta có thể nói lớp nhỏ quậy hay sao cũng được nhưng riêng cụm từ ''vô phép tắc'' là tuyệt đối không bao giờ được nhắc tới. Vi hít thở sâu, đang định đáp trả thì có bàn tay ai đó nhẹ nhàng vỗ lên vai:

''Thầy giám thị không tin, nhưng tôi e là các học viên mới sẽ nghi ngờ đấy.''

Cát Anh thay bạn trả lời, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đủ sức công phá tinh thần Anh Thư. Thư quay người bước đi, nuốt trôi cơn giận vào lòng, giọng gằn từng chữ một:

''Được rồi! Tôi sẽ bảo lớp dọn. Các cậu vào lớp đi nếu không rác hất vào mặt ráng chịu.''

''Cậu dám...''

Ngọc Vi gồng mình, Cát Anh vội cầm lấy bàn tay bạn kéo nhẹ vào trong lớp:

''Kệ bọn họ đi, sắp vào tiết rồi mà.''

Mặc dù đang còn rất bực tức nhưng Thư vẫn thúc giục tiến độ,bởi vì hai tiết đầu tiên ba học viên mới sẽ vào lớp học.

End chap

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net