title of your story

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cao thượng,hèn nhát

Mưa!những hạt mưa đầu hè bắt đầu xuất hiện trên thành phố Hà Nội. Nó rất thích ngồi ngắm mưa khi ở một mình. Nhưng có vẻ như hôm nay tâm trạng của nó không được tốt cho lắm, ánh mắt nó nhìn xa xăm không định hướng, không giống với vẻ mắt thích thú mọi lần chút nào.

Tiếng chuông điện thoại kêu khiến nó bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ.

-Alo…

-Hân à tối nay rảnh không?(đầu dây bên kia là một giọng nam)

-Uhm có, nhưng sao?                                                             

-Đi mua quà cùng tớ.

- Uhm thế mấy giờ cậu qua?

-Khoảng 7 rưỡi tám giờ nhé

-Uhm bye

-bye

Nó nhìn đồng hồ và thấy đã 7h tối, nó chạy xuống nhà kiếm cái gì đó ăn, hôm nay ba mẹ không có nhà nên nó cũng chẳng muốn nấu cơm.

7h45’

Nam và nó cùng nhau ghé qua mấy cửa hàng và shop gần nhà nó để mua quà

-Nam mua quà cho ai thế-nó hỏi.

-À cho một người bạn

-Bạn gái hay trai vậy?

-Con gái.

Nó ngặc nhiên quay sang nhìn Nam, Nam vốn là người rất ít tiếp xúc với con gái, trong số bạn của Nam thì có mình nó là con gái. Vậy mà bây giờ Nam nói mua quà cho con gái khiến nó cảm thấy rất kì lạ chẳng nhẽ Nam có bạn gái mà lại dấu nó. Nó với Nam chơi thân với nhau từ nhỏ, Nam chưa từng dấu nó chuyện gì hết, vậy mà giờ có bạn gái mà Nam không thèm nói cho nó biết.Nó cảm thấy hơi khó chịu và cũng có phần giận Nam.

-Nam huơ huơ tay trước mặt nó hỏi: Hân sao thế, sao mặt khó coi vậy.

-à không có gì, mà sao có bạn gái Nam không cho tớ biết, có còn coi tớ là bạn không vậy, nó vờ giận dỗi quay mặt chỗ khác.

-Ờ thì tại tớ muốn cho cậu bất ngờ mà hihihi…

-Cậu còn cười được à, mà bất ngờ gì chứ.

-Thì tớ định hôm nào đó sẽ giới thiệu cô ấy với cậu một cách đàng hoàng nên không kể cho cậu nghe về cô ấy nhưng vì bí quá không biết chọn quà gì nên đành phải cho cậu biết trước

-Thì ra là vậy thế thì hôm nào giới thiệu tớ với cô ấy gặp mặt nhé… chắc cô gái này phải đặc biệt lắm thì mới lọt vào mắt xanh của Nam nhà ta chứ nhỉ.

-Thôi đừng có mà chọc tớ, thôi đi mua quà không muộn bây giờ.

-ừk

Hân hỏi Nam về sở thích của cô gái đó, màu sắc rồi cô gái ấy có thích cặp tóc, nước hoa,… để còn dễ chọn quà.

Nam là một người con trai khá hoàn hảo, cậu ta học rất giỏi, đứng đầu các môn như toán, lí, hóa,.. tất cả những môn liên quan đến con số, hoàn toàn ngược lại với nó, nó thích văn, ….những môn liên quan đến cảm xúc hơn là những con số và công thức lằng nhằng. gia đình cậu cũng thuộc loại khá giả, cậu rất đẹp trai, tuy không phải đẹp theo kiểu mấy công tử nhà giàu, cậu đẹp theo một cách năng động, trẻ trung và bụi bặm. Cậu được rất nhiều con gái yêu mến và ngưỡng mộ, cậu chơi bóng rổ rất giỏi và sở hữu một chiều cao khá lí tưởng, 1m80. Mỗi lần nói chuyện với cậu nó thường phải ngước lên, tuy nó cao 1m 71 nhưng đứng với cậu thì quả thật nó vẫn thấp hơn cậu nhiều. Vậy mà chả hiểu sao nó lại có thể chơi được với cậu từ nhỏ trong khi có thể nói nó và cậu hoàn toàn trái ngược nhau, những thứ cậu thích thì nó ghét, những thứ nó thích thì cậu ghét. Nam thì hoàn hảo như vậy còn nó thì lại rất bình thường chả có gì nổi trội.

-Hân, tí hết giờ tớ chờ cậu ở quán bà Na nhé. –nam nói với nó trước khi lên lớp.

-Uhm

Nam học ban A còn nó thì học ban D, tuy học cùng buổi nhưng nó và Nam luôn đi về hai phía khác nhau, Từ cổng trường vào lớp nó ở bên phải còn lớp cảu Nam bên trái.

Hết giờ nó phóng xe ngay ra quán bà Na, đã thấy Nam ngồi đó với một cô gái, thoáng qua thôi nhưng nó cũng đã đoán được đó là bạn gái của cậu.

-hi, mình đến hơi trễ sorry nha.

-Không có gì tụi mình cũng vừa mới đến

Tụi mình, câu nói đó của Nam sao làm nó khó chịu đến thế, nó cũng không hiểu tại sao lại như vậy.

-Đây là – nó chỉ cô gái ngồi đối diện Nam, mặc dù nó đã ngờ ngợ từ lúc vừa đến, với từ “tụi mình” của Nam lúc nãy thì càng khẳng định rằng cô gái kia chính là người con gái cậu nói tối đó. Nhưng nó vẫn hỏi vì nó muốn chính cậu nói ra .

-À đây là Hà Linh, bạn gái mình.Còn đây là Hân, bạn thân nối khố của anh.

-Chào chị- cô gái có mái óc màu hạt dẻ được uốn xoăn bồng bềnh làm tôn lên khuôn mặt trái xoan hết sức dễ thương lên tiếng chào nó.

-Chào bạn, mình là Hân, rất vui được làm quen.

- Không cần khách khí như thế đâu, Hà Linh kém cậu những hai tuổi đó, cứ xưng chị em cho thân mật -Nam nói rồi nhường ghế cho nó rồi sang ngồi kế Hà Linh.

Tụi nó ngồi nói chuyện với nhau đến 2h thì nó nói có việc nên về trước.

Ngồi học bài mà nó không thể nào tập trung được, nó cứ nghĩ về Nam, nghĩ về cô gái đó. Nó suy nghĩ gì đó rồi tự đập vào đầu mình.

Chỉ còn 1 tháng nữa là tụi nó bước vào kì thi tốt nghiệp, vậy là kì thi đại học đang cận kề với tụi nó, bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời đang thử thách tụi nó. Cả Nam và nó đều bù đầu với hàng loạt bài tập, mắt nó giờ đây chả khác gì mắt gấu trúc và không biết nó đã uống mấy chục hộp cà phê nữa, nó vốn là con sâu ngủ vậy mà giờ nó chỉ được ngủ có 4h đồng hồ, không uống cà phê chắc nó không mở nổi mắt mất.

Vậy là kì thi tốt nghiệp đã kết thúc, nó làm bài cũng khá ổn, nó quá mệt mỏi với hai tuần qua nên thi xong là nó về nhà và đánh một giấc ngon lành.

Sau buổi gặp mặt ở quán bà Na hôm đó nó và nam không hề gặp mặt nhau và cũng chả liên lạc gì với nhau. Đi học thì cũng mỗi đứa đi một giờ.

Hôm nay nó gặp cậu ở canteen trường nhưng cậu chỉ đi lướt qua nó mà không thèm hỏi nó lấy một lời, ngay cả câu chào nhau cũng không có. Nó cảm thấy rất hụt hẫng, chưa bao giờ nó có cảm giác này, Nam luôn là người đầu tiên hỏi nó sau mỗi kì thi, vậy mà lần này người đầu tiên chả phải cậu mà là con bạn ngồi cùng bàn. Điều đó đã khiến nó buồn rồi, hôm nay cậu lướt qua nó mà không chào hỏi lấy một lời, nó có cảm giác như cậu và nó hoàn toàn là hai người xa lạ. Giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống làm nhòe dòng chữ trong cuốn nhật kí, nó buồn và có cái gì đó khiến tim nó nhói đau, đau lắm, nó muốn òa khóc nhưng có cái gì đó nghẹn lại ở cổ khiến nó không thể khóc thành tiêng, khóc mà cũng khó khăn vậy sao (nó thầm nghĩ) những tưởng khóc thì có thể giải tỏa được nhưng lúc này sao khóc lại khó khăn đến vậy.

Sáng hôm sau mắt nó xưng húp, nó dùng kem che khuyết điểm nhưng cũng chả bớt đi chút nào. Nó mệt nhọc đạp xe đến trường, quả thật nhìn nó lúc này chẳng còn tí sức sống nào cả, tóc thì rối bời, hai mắt thâm cuồng, mặt mũi thì xanh xao.

Nó thấy Nam cùng Hà Linh tay trong tay đi đến canteen, nó nép vào phòng bảo vệ, nó không muốn chạm mặt họ, đó có phải lí do không hay nó sợ làm trái tim mình tổn thương đây. Dù lí do nào đi chăng nữa thì nó cảm thấy tránh mặt là tốt nhất.

Nó uể oải bước lên lớp.

-Chị Hân

-Nó quay đầu lại thì thấy Nam và cô bạn gái, ông trời đúng là thích làm khó nó

-Hi! Hai người đi đâu đây

-Tớ đưa Linh lên lớp mà sao nhìn mặt cậu xanh xao thế, cậu ốm à-Nam lo lắng hỏi nó.

-À không mình không sao chỉ là hôm qua học muộn quá ý mà, giờ nó thấy câu hỏi lúc nãy của mình thật vô duyên.

-Cậu đừng có mà học muộn quá phải chú ý đến sức khỏe một chút

-Thôi mình lên lớp trước nhé hôm nay lớp mình có bài kiểm tra đầu giờ.

Chưa đợi Nam chả lời nó đã chạy biến lên lớp.

Nó ngồi học mà chả tập trung được tí nào, lúc nãy nói chuyện nó không nhìn thẳng Nam, nó cố nhìn đi chỗ khác, không hiểu sao nhưng giờ nó sợ phải đối mặt với cậu, nó rất muốn đánh mắng và xả hết nỗi tức giận và uất ức suốt 3 tuần qua nhưng khi thấy cậu tay trong tay bên người con gái khác nó không làm được mà nó chỉ thấy con tim nhức nhối, đau thắt. Nó nhận ra rằng Nam không còn là cậu bé ngày xưa luôn bên cạnh nó lúc nó vui cũng như khi nó buồn, cậu không còn là cậu bé hay chọc nó khóc rồi lại dỗ dành nó, không còn ai đi cùng trên con đường tới trường, Nam giờ đã không còn là của riêng nó nữa. Nó ghét khi phải chia sẻ cậu với người khác, nó không muốn vậy. Nhưng nó có tư cách gì mà giữ Nam bên mình chứ, nó cũng chỉ là một người bạn như bao người bạn khác của cậu mà thôi.

- Đúng , mình không có gì phải buồn cả, Nam cũng chỉ là bạn và mãi mãi là bạn, không có gì thay đổi, chẳng qua mình quen có cậu ấy luôn ở bên cạnh, giờ cậu ấy thờ ơ khiến mình giận mà thôi.-nó tự nhủ với chính mình.

Nhưng lí trí luôn không thể nào thắng được trái tim. Nó tự dặn lòng sẽ không bận tâm, không nghĩ đến Nam nữa nhưng mỗi khi nhìn thấy cậu bên người con gái khác thì tim nó lại nhói đau, nỗi đau đó nó không thể nào diễn tả được, nó như hàng ngàn mũi kim đâm sâu vào tim khiến nó ngẹt thở, đau…đau…rất đau… đó như thể là nỗi đau khi mất đi một thứ gì đó rất quý giá.

*Có những thứ khi mất đi rồi chúng ta mới nhận ra là nó quan trọng đến nhường nào, trước kia, ta không để tâm vì nó luôn hiện diện trước mặt nên ta thấy đó là chuyện bình thường để rồi đến khi nó vụt xa khỏi tầm tay ta mới luyến tiếc thì tất cả đã là quá muộn.

Nó mất Nam và điêù đó thật phũ phàng, nó đã nghĩ cậu chỉ là một người bạn, một người bạn rất thân với nó, nó đã coi cậu là tri kỉ, nhưng rồi đến khi cậu thờ ơ, lạnh nhạt và không còn quan tâm không còn bên cạnh nó nữa  thì nó mới nhận ra cậu quan trọng với nó như thế nào. Nó nhận ra cậu không chỉ là bạn, không chỉ là tri kỉ mà cậu chính là người nó yêu. Cậu là người khiến con tim nó nhói đau, cậu đã cho nó biết cảm giác thế nào là yêu một người, thế nào là hi sinh vì người mình yêu và thật sự vui khi thấy người mình yêu hạnh phúc là thế nào. Nó quyết định buông tay, không níu kéo cậu, nó muốn cậu được hạnh phúc cho dù điều đó làm con tim nó tổn thương biết nhường nào. Nó là một đứa cao thượng ư? Hay nó là một đứa hèn nhát? Cao thượng khi sẵn sàng buông tay người mình yêu, sẽ chúc phúc người mình yêu hạnh phúc trong khi con tim đang rỉ máu..Hén nhát ? Đúng! Nó thật hèn khi không dám đối diện với tình yêu, khi cố tỏ ra mình là người cao thượng đẻ rồi chính sự cao thượng đó khiến con tim mình tổn thương ghê gớm. Nhìn bề ngoài thì đúng là nó cao thượng thật đấy, nhưng thực chất nó lại là một đứa hèn nhát, hèn nhát với chính mình.

Nó thực sự không biết là nó có vui vẻ được không khi buông tay Nam ra, và nó sẽ mất cậu mãi mãi nhưng có lẽ tình yêu nó dành cho cậu chưa đủ lớn để có thể níu kéo cậu. Liệu buông tay cậu nó có thật sự thoải mái không? Nhưng nó chọn cách tự làm mình đâu khổ còn hơn khiến cả ba phải khó xử. Nếu nó thổ lộ tình cảm với Nam thì nó sẽ có được câu trả lời: một là Nam chấp nhận hai là cậu từ chối. Và nó sợ rằng cậu sẽ từ chối, và khi đó nó không biết phải chấp nhận sự thật đó ra sao và có lẽ tình bạn giữa nó và cậu cũng trở nên xa cách, nó sợ điều đó nên quyết định buông tay. Nó thà để trái tim hoài nghi còn hơn là làm nó và cậu ngày càng xa nhau, ít nhất không nói cho Nam biết tình cảm của mình thì nó và cậu vẫn còn là bạn và nó không muốn mất luôn cả tình bạn đó.

Nó lao đầu vào học để quên đi cậu, nó đã suy nghĩ rất kĩ và quyết định dù có đỗ đại học hay không thì nó vẫn đi du học. Đi du học? Từ trước tới nay nó luôn coi những người đi du học là những người không có thực lực và đi để tránh khỏi những lời dị nghị xung quanh là không thi đỗ đại học nên đi du học nhưng giờ thì sao nó lại đang chọn con đường mà nó từng rất khinh bỉ và coi thường đó đấy thôi. Nó cười chua xót, nó thấy mình bây giờ thật thảm hại, chọn con đường mà mình từng rất khinh bỉ. Du học chỉ là cái cớ, nó ra đi để trốn tránh, để quên đi người con trai đó, người đã làm trái tim nó đau khổ và tổn thương biết chừng nào. Trốn tránh liệu có phải là cách giải quyết tốt nhất không? Có lẽ với hoàn cảnh hiện giờ thì đó là cách để nó giải thoát cho con tim mình.

Nó đăng kí vào trường du lịch và ngoại thương, nó làm bài khá tốt và nó nghĩ mình sẽ đỗ vào du lịch nhưng nó không đợi đến lúc nhận kết quả thi mà nó quyết định đặt vé sang Anh vào tuần sau,

Ba mẹ nói sẽ gửi nó cho một người bạn của mẹ nó bên đó nhưng nó không đồng ý, nó muốn tự lập, nó muốn tự trải nghiệm cuộc sống nơi đất khách.

Đã một tháng nay nó không gặp Nam và nó quyết  định tối sẽ hẹn gặp Nam, nó muốn chào tạm biệt cậu trước khi đi và….

-Alo Nam hả

-UkNam đây

-Dạo này có người yêu nên tít mít quá đấy, quên luôn bạn bè rồi.

- Đâu có tại…( Nam bỏ lửng câu )  à mà Hân gọi tó có gì không?

-À tối nay Nam rảnh không Nam đi chà chanh với Hân nhé, lâu lắm tụi mình không chém gió rồi nhỉ?

-Uk

-Vậy hẹn gặp Nam 7 rưỡi nhé! Bye

-Uk. Bye

Trà chanh nhà thờ - một địa điểm khá quen thuộc của teen Hà thành, ở đây có thể vừa ngắm cảnh đường phố qua lại tấp nập vừa là nơi các bạn trẻ tìm đến để xả stress, để chém gió,….

Nơi đây tấp nập khiến nó và Nam không cảm thấy chống chếnh nữa, cả hai đều rất thích nơi này, nơi đây cho nó và cậu cảm giác sôi động, khung cảnh vốn có của phố cổ Hà Nội. Mỗi người ở đây đều có không gian riêng, không ai quan tâm và xen vào riêng tư của người khác, nó thích nơi đây hơn là những quán café sang trọng, Khu phố này có sự bình dị đan xen với mạch sống sôi động tạo nên một nét đặc sắc riêng mà chỉ nơi đây mới có.

- Nam làm bài tốt không?

- Uhm cũng ổn còn hân ?

- Khá tốt.

Nam và Linh dạo này thế nào rồi? (khó khăn lắm nó mới mở lời được, nó có cảm giác nó và Nam giờ rất kiệm lời).

-a'..ờ… mình…mình… ( Nam ấp a ấp úng)

-Cậu và Linh sao rồi sao ấp úng vậy?

-uhm…. mình và cô ấy…chia tay rồi.! ( Nam trả lời một cách khó khăn và dường như có cái gì đó nghèn nghẹn ở cổ)

-Nó hết sức ngạc nhiên mà không phải nói là ngỡ ngàng trước lời nói vừa rồi của Nam, nó chững lại vài giây rồi hỏi cậu: Lí do là gì vậy? ( một câu hỏi khá ngắn gọn)

-Không hợp nhau

-Chỉ vậy thôi sao

-ưk

Tự dưng nó không muốn hỏi cậu thêm gì nữa nó cứ có cảm giác lâng lâng, nó dường như không tin vào tai mình nữa, chuyện của Nam khiến nó quá bất ngờ. Và nó cũng không hiểu tại sao lại dừng câu chuyện nhạt thếch như vậy, nó vốn định hỏi cậu rất nhiều nhưng giờ nó muốn im lặng, không muốn nói gì lúc này hết. Nó đã nghĩ rằng cậu đang rất hạnh phúc cơ, nhưng câu nói của cậu sao làm nó đau đến thế. Lựa chọn đi du học cảu nó liệu có là sai lầm?

-À mà Hân gọi mình ra có gì không ( Nam ngước lên nhìn nó với cặp đồng tử đỏ ngầu)

-À…. Uhm… không có gì chỉ là,…. Chỉ là ..lâu không gặp hẹn cậu ra đây để hỏi thăm tí thôi, bạn bè lâu không gặp rồi mà.

- Nam không nói gì chỉ nhìn ra khoảng không vô định.

- Cả hai lại chìm trong im lặng, tụi nó nhìn dòng người qua lại và mỗi đứa theo đuổi một suy nghĩ riêng, không gian về đêm yên bình và lạnh lẽo đến lạ thường, vì không gian lạnh lẽo hay lòng người lạnh lẽo đây.

Nó đã an ủi và động viên Nam trong suốt quãng thời gian cậu thất tình. Nam đã gầy dộc hẳn đi, cậu không còn nhanh nhẹn và năng động như lúc trước, Nam đã thay đổi hoàn toàn từ sau khi chia tay với Hà Linh. Nam nói Hà Linh bắt cá hai tay và đã lừa dối cậu, cô ấy chủ động nói lời chia tay ngay khi bị cậu bắt gặp ở khách sạn cùng với một người đàn ông khác. Nam nói với nó rằng cậu sẽ không bao giờ tin vào con gái, cậu hận phụ nữ. Lúc này đây nó rất sợ sẽ mất đi tình bạn của tụi nó bấy lâu nay, nó sợ , rất sợ, nó đã không dám nói ra tình cảm của mình để gìn giữ tình bạn này vậy mà giờ đây, liệu cậu có vì hận người con gái đó mà ghét luôn cả nó không( nó thầm nghĩ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ngocpube