Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh đèn huỳnh quang, những bộ cánh sang trọng càn thêm phần cao quý. Nhiều bộ váy đính kim tuyến lấp lánh chói mắt. Cách đó một gian hàng có quần áo cho tuổi teen. An và Quân bước đến gian hàng đó. An không hay vào những chỗ kiểu này, huých nhẹ tay Quân hỏi:

- Rốt cục là anh thiếu mấy bộ quần áo mà lại đi mua đồ vào sáng sớm như thế này????

- Anh nói mua cho anh bao giờ??? - Quân vừa nói, tay lựa những chiếc áo mùa đông nữ

Lúc này An mới để ý loại áo mà Quân đang lựa, nhất thời ngẩn ra:

- Thế.......

- Thế thế cái gì? Em vào thử đi.

Quân vứt một lúc 2 cái sơ mi dài tay một trắng một đỏ cùng với chiếc áo khoác vải thô màu xám cho An. An bắt lấy rồi ném lại chiếc áo sơ mi đỏ cho Quân:

- Tôi ghét đỏ. - Rồi cô quay thẳng đến phòng thay đồ.

Có thể An không nhận ra nhưng Quân thấy hôm nay An đặc biệt "hiền" hơn mọi ngày. Thế nào nhỉ??? Ngoan đến mức chưa bắt bẻ hay cãi lại cậu câu nào. Quân cứ đứng và suy nghĩ cứ bay lung tung không xác định.

Khi An bước ra từ phòng thay đồ, Quân có phần đứng không vững. Không phải do "kinh dị" mà là choáng.

An mặc quần bò bó đen, chiếc áo khoác xám dài ngang đùi, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi trắng có viền đen bằng vải lụa. Màu áo làm tôn lên làn da trắng như ngọc. Tóc buộc cao mái bằng chéo làm ánh lên màu bạc lạnh lẽo của đôi mắt. Trông An giống như thiên thần Băng Quốc vậy. Lạnh lùng nhưng rất xinh đẹp.

Quân khi từ trên trời đáp đất liền khẽ ho khan một tiếng, quay đi để che gương mặt đã đỏ đến tai, nói:

- Lấy bộ đó đi. Tính tiền thôi!

An quay người vào phòng thay đồ rồi đi ra quầy thu, nơi Quân đang đứng chờ:

- Thanh toán cho tôi! - An nhẹ giọng nói rồi đặt thẻ tín dụng xuống bàn.

Quân cầm thẻ An lên rồi nói:

- Em cất đi! Tôi thanh toán.

- Đồ của tôi không cần anh mua.

- Anh tặng em nhân ngày chúng ta cùng trốn học. Với lại còn ý nghĩa nữa.

- Gì???

- Bí mật. - Quân ra vẻ thần bí, đặt ngón tay trỏ giữa làn môi gợi cảm, nháy mắt tinh nghịch.

Đây là lần đầu tiên, An để một người quen không lâu mua cho mình thứ gì đó.

Lúc quay sang tính tiền, An với Quân hết hồn khi nhìn cô thu ngân. Gương mặt hơi đỏ mơ màng nhìn Quân, khóe môi sắp hình thành một giọt nước. An phì cười ra xe trước. Nhìn nụ cười của An, tim Quân lỡ mất một nhịp.

Giải quyết xong bữa sáng. Quân đưa An đến một nơi mà trước giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới - Đó là cô nhi viện.

An hơi ngẩn người nhìn tấm biển in dòng chữ "Cô nhi viện Nụ cười" rồi quay sang nhìn Quân. Quân không nói gì, chỉ mỉm cười dịu dàng, nắm tay An bước vào trong. Nếu là trước đây, An nhất định sẽ vùng ra khỏi tay Quân rồi nói những lời khó nghe nhưng giờ đây cô lại không cưỡng nổi đôi bàn tay ấm áp ấy.

Bên trong, vắng vẻ không một bóng người nhưng rất ồn ào. Tiếng ồn đó phát ra từ nhà ăn. Có lẽ bây giờ lũ trẻ đang ăn sáng. An rút tay ra khỏi tay Quân. Cậu mỉm cười, đẩy cửa bước vào trong.

Nói nhà ăn nhốn nháo không sai nhưng dùng từ đúng nhất đó là chiến trường. Hồi còn ở Mỹ, trường cô học cũng vài lần đại chiến canteen. Cô luôn chuồn trước cho đỡ vạ lây nhưng cũng nhìn hiện trường sau cuộc đại chiến rồi. Còn bây giờ, nhà ăn còn thảm hại hơn đại chiến canteen nữa.

Quân cười dịu dàng, nói:

- Ô ô......mấy nhóc làm gì mà để nhà ăn thành ra thế này???

Nghe giọng nói quen thuộc từ ai đó, tiếng nhốn nháo dứt hẳn, thay vào đó là làn sóng âm thanh với tần số gấp 10 lần ban nãy:

- Á.......á.........anh Quân........anh Quân đến thăm chúng ta này.......á.....á.......

Lũ trẻ lao vào níu vai, bá cổ cậu. Quân không ngại bẩn mà giang tay ôm từng đứa. Cậu ôn tồn nói:

- Các em nghịch thế này không sợ các mẹ sẽ phạt sao?

- Không lo không lo. Có anh Quân ở đây thì trời có sập cũng không sợ. - Một đứa bé tinh nghịch nói

Quân khẽ ngắt mũi đứa bé đó rồi cười rạng rỡ.

Lúc này, lũ trẻ mới để ý đến người con gái đứng ngoài cửa nhìn vào một cách thích thú. Không ai bảo nhau, không nói không rằng, tất cả chạy bình bịch ra sảng chính, hít một hơi thật sâu, đồng thanh hét to:

- Anh Quân có bạn gái.........!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net