Chương 5: Công việc mới, võ đường mới.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thứ năm, như đã hẹn, An đến công ty "VinaSmile". Thắng - người phụ trách của cô đưa cô hai kẹp văn bản dày cộp, cầm đến nhức cả tay: 

- Đây là hai dự án mà công ty sắp ra triển khai ở bên Anh. Em hãy cố gắng đến thứ năm tuần sau phải hoàn thành. Ok? 

An gật đầu không nói: 

- Không còn việc gì nữa. Em có thể về. - Thắng nhìn An nở một nụ cười xã giao. 

- Chào! 

Câu chào của An như thể nếu không phải người lớn tuổi hơn cô có lẽ còn chẳng buồn nói và nó làm Thắng có chút khó chịu. 

Ngày đầu tiên nhận việc cũng là ngày đầu An đi tập ở Hàn Thủy. 

Bước vào võ đường, An mới để ý phong cách nội thất ở đây. Là phòng tập nên đồ đạc không có nhiều chỉ có hai hàng ghế ngồi được ngăn cách bằng bình nước, góc phòng có treo một cái đồng hồ.Ngoài phòng tập thì còn phòng thay đồ và phòng dụng cụ. Trong phòng thay đồ có cả phòng tắm với tủ để đồ. Phòng dụng cụ cất những bộ giáp bảo vệ và dụng cụ tập luyện. Cơ sở vật chất khá tốt. Nhưng điều đặc biệt ở võ đường này đó là bên trong kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và Hàn Quốc pha lẫn hiện đại.

Nó tạo được cái riêng, không xấu chút nào. An tò mò muốn biết ai là người ra ý tưởng này. 


An vận võ phục trắng muốt, cổ và đai đen rất nổi bật, ở ức còn có logo của Teawondo, tóc buộc cao đuôi ngựa.Cô đứng trước mặt của hơn ba mươi người, hàng chục con mắt, lớn có, trẻ có, bằng tuổi có. Họ ngồi khoanh chân, hàng lối ngay ngắn chờ Phong giới thiệu: 

- Cả lớp, đây là Linh An, người mới của chúng ta nhưng cô ấy đã tập Taewondo và đạt đến cấp đai đen nhị đẳng rồi. 

Sau lời giới thiệu đó, cả lớp nhao nhao lên như kiến vỡ tổ. Những câu hỏi tới tấp bay đến như muốn xuyên thủng lỗ tai An.

Cô nhíu mày khó chịu: 

- Mọi người có thể bình tĩnh không? - Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, đôi mắt bạc ánh lên tia lạnh lẽo quét một lượt gương mặt từng người một. Mọi người lập tức im bặt, thậm chí có thể nghe thấy tiếng ruồi bay.

Phong kinh ngạc nhìn An - Tôi sẽ trả lời câu hỏi của từng người một. Mỗi người chỉ được hỏi một câu. Bắt đầu từ cậu. 

An chỉ vào cậu con trai trông bằng tuổi ngồi đầu hàng: 

- Cậu tập Teawondo mấy năm rồi? 

- 3. - An cũng ngồi xuống, đáp. 

- Chị bao nhiêu tuổi rồi? 

- 16. 
- Sao mắt em lại màu bạc thế? Em đeo kính áp tròng sao? 

- Cậu chọn một đi. Cậu hỏi tôi hai câu rồi. 

- Vậy thì Em đeo kính xác tròng hay sao mà mắt em lại màu bạc thế? - Tên con trai đó nhìn An nhe răng cười. 

An khẽ nhếch khóe môi, thầm khen tên này thông minh: 

- Không! Tôi là người lai. 

Cứ thế, dần dần An cũng trả lời hết các câu hỏi. Bốn năm nay, đây là lần đầu tiên trong một buổi An phải nói nhiều như thế. Điều đó là cô khó chịu. 

- Thầy đố cả lớp biết: Linh An là ai? - Phong nở một nụ cười tinh nghịch. 

Nghe xong câu hỏi, An giật mình nhìn Phong. Lẽ nào anh ta đã biết thân phận của cô? Không thể nào! Nhưng anh ta hỏi câu ấy là có ý gì?

An hồi hộp, tim bỗng chốc đập thùm thụp như muốn nhảy ra ngoài. Còn cả lớp ai cũng ngơ ngác trừ tên con trai "thông minh" ban nãy: 

- Hoàng Linh An - quán quân hạng cân hai năm liên tiếp trong giải Teawondo trẻ toàn quốc gần đây nhất, là tuyển thủ xuất sắc của Teawondo thế hệ mới. Đúng chưa anh Phong? 

An nghe hắn nói, sự ngạc nhiên hiện rõ mồn một rồi quay ra nhìn Phong đợi câu trả lời. Cả lớp thì mồm chữ A mắt chữ O cũng nhìn Phong. 

- Chuẩn rồi! Haha! Xem ra chú cũng am hiểu đấy Quang! 

Chỉ chờ có thế, An thở phào, nét mặt nhẹ nhõm. Võ đường tràn trong làn sóng âm thanh đợt hai. Lần này to hơn lần trước, như muốn vỡ đôi võ đường. An cuối cùng không chịu nổi nữa, quay sang Phong với vẻ gấp gáp: 

- Đến giờ tập chưa thế? 

- Qua lâu rồi. – Phong nhìn đồng hồ ở góc tường, thản nhiên đáp. 

- Sao còn chưa tập? - An cố gắng nói to hơn tiếng nói của hơn ba chục người gộp lại. 

- Vì hôm nay để chào đón thành viên mới, anh ấy cho mọi người cả buổi để làm quen. - Quang trả lời hộ. 

An chỉ biết cười khổ. Nhìn An như sắp chết đến nơi, cái vẻ lạnh lùng lúc ẩn lúc hiện, Quang liền nói với Phong "rủ lòng từ bi" mà cứu An rồi đưa ra sáng kiến nhỏ. Phong cười rồi gật đầu. Vỗ tay thật to, nói thật lớn. 

- Cả lớp trật tự! – Khi mọi người đã im lặng, Phong quay sang hỏi An - An, em có thể thi đấu cho cả lớp chiêm ngưỡng không? 

- Được thôi! - An như vớ được phao cứu sinh lúc gần chết đuối, gật đầu mà không suy nghĩ, nhưng lại lạnh lùng nói - Từ lần sau gọi tôi là Linh An. 

Phong gật đầu dù hơi khó hiểu. Quay ra bảo mấy người đem toàn bộ giáp bảo vệ ra và trải nệm đấu. 

An sẽ đấu bốn hiệp. Hai hiệp với Quang và hai hiệp với cô gái tên Ngọc. Mắt mọi người lập tức sáng lên đầy vẻ háo hức vì hai người này giỏi nhất ở đây. 

An đang chui vào giáp bảo vệ màu xanh. Thấy vậy, Quang nở nụ cười hiền lại gần giúp cô buộc giáp. An hơi bất ngờ nhưng không phản kháng vì không ai có thể tự buộc giáp cho mình cả. 
Khi Quang buộc xong, cậu quay lưng trước mặt An ý muốn cô buộc cho mình nhưng An lại làm lơ tiếp tục đeo giáp tay và giáp chân. Cậu lắc đầu cười khổ nhờ người khác. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net