Chương 9: Sự cố ngày đầu đi học.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày đầu tiên đi học mà An lại gây ra chuyện cô không hề muốn một chút nào. 

An đến lớp, thả chiếc ba lô da bóng màu đen đan xen với trắng một cách phũ phàng, lấy headphone đeo vào tai, ôm cặp và ngủ. Huy đến bắt gặp một gương mặt thiên sứ đang ngủ. Lúc An ngủ, gương mặt thanh thản, bình yên khác hẳn với vẻ lạnh lùng đến đáng sợ khi thức. Huy ngồi xuống bỏ cặp ra động tác hết sức nhẹ nhàng như sợ An sẽ tỉnh dậy. Vô thức cậu nằm xuống và......ngắm An ngủ. Bỗng trống trường vang lên, Huy giật mình ngồi bật dậy, quay ra chỗ khác. Mặt mũi cậu giờ đang đỏ tía tai. Huy tự gõ đầu mình một cái đau điếng. Chính cậu cũng không hiểu mình đang làm gì nữa. Cái hành động đáng yêu của cậu làm cho cô bạn ngồi bàn bên không khỏi xốn xang. Sau tiếng trống, học sinh lũ lượt kéo nhau vào lớp. Huy tính gọi An dậy nhưng lại nghĩ còn 15 phút đầu giờ nên thôi. 

Một cô giáo người tây bước vào. Làn da trắng nõn, mái tóc nâu màu hạt dẻ búi cao, đôi mắt xanh trong như nước biển không ai khác đó là Samatha. Cô là giáo viên Tiếng Anh mới chuyển đến nhưng đã nổi tiếng là khắc nghiệt khi còn ở trường Lâm Khánh. Cả lớp mới đầu cũng hơi sợ vì dù học a1 nhưng họ cũng không phải mọt sách không biết đùa cợt. Nhưng sao cô Sam khác với tưởng tượng của họ quá! Cả lớp đứng lên chào cô, Sam mỉm cười dịu dàng, đôi mắt xanh dương như biết nói nhìn cả lớp một lượt rồi bảo mọi người ngồi xuống. 

Lúc cả lớp ngồi xuống cũng là lúc mắt Sam tia thấy một học sinh đang ôm cặp ngủ ngon lành.

Sam nổi giận, đặt cặp xuống bàn thật mạnh, giọng nói dõng dạc: 

- Em kia dậy cho tôi! 

Huy lay An dậy. Thực ra cậu đã làm như thế từ trước nhưng vô ích. Lúc cậu chuẩn bị dùng giọng nói "cua gái" của mình gọi An dậy thì Sam lại vào. Còn bây giờ cậu không thể nói to để gọi con người "nghìn năm thiếu ngủ" này được. Sam đi xuống. Thế là công sức lay nẫy giờ của Huy công cốc. 

Nhìn gương mặt thiên sứ đang ngủ, đôi môi phơn phớt màu hoa anh đào khẽ mím, Sam không dịu đi mà còn tá hỏa. Cô cố kìm giọng xuống, nhẹ nhàng nói: 

- Em kia dậy cho tôi! 

Không có động tĩnh. Không chịu nổi nữa, Sam đập mạnh tay xuống bàn, hét lên: 

- CÔ KIA CÓ DẬY KHÔNG THÌ BẢO?! 

Giờ cảm lớp mới thấy tin đồn quả không sai, ai nấy mặt mày tái mét. 

An giật bắn mình, ngồi phắt dậy. Bỗng mồ hôi túa ra đầy trên trán. Môi mấp máy gì đó không rõ tiếng. An nhìn về phía Sam lúc này còn chưa hết giận. An đứng dậy. Cả người cô giờ tỏa ra hàn khí, Huy nhìn An mà rùng mình. Đôi mắt bạc trở nên lạnh lẽo đến ớn sống lưng đang nhìn thẳng vào mắt xanh trong như nước biển của Sam. Nhìn vào đôi mắt ấy, Sam có cảm giác bị bao trùm bởi một màu đen không có lối thoát. Lửa trong cô đã bị băng của An dập tắt tự lúc nào. Cố giữ vẻ bình tĩnh trước ánh mắt của An, Sam nói giọng mất hẳn uy lực ban đầu: 

- Em đừng nhìn tôi. Giờ đã vào lớp rồi. Vào bài đi! Hôm nay buổi đầu nên tôi sẽ không phạt. 

- Trả đây! - An nói câu không vào chủ đề làm Sam ngơ ngác không hiểu nhưng cô lại thấy sợ. Giọng nói của An lạnh như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh núi Côn Lôn làm cô nổi da gà. 

- What? 

- Mẹ tôi đâu? Cả Dũng nữa? - An ra khỏi bàn, đứng đối mặt với Sam. 

- Tôi không biết em đang nói cái gì cả. 

- Tôi cho cô 3 giây, nếu cô không nói chỗ giấu họ đừng trách tôi. 

- Linh An! - Huy không hiểu chuyện gì nhưng cũng hiểu được chuyện bắt đầu trở nên nghiêm trọng. 

Sam bực mình: 

- Không nghe sao? Tôi đã nói với em là tôi không biết gì hết. Còn nữa ai cho em xưng tôi với tôi hả? 

An tiến lại gần Sam, túm lại cổ áo cô xách lên. Mắt An vẫn thế, không hề trợn lên dọa nạt nhưng lại rất đáng sợ. 

- HOÀNG LINH AN! Cậu đang làm gì thế? - Huy đứng lên gằn giọng. Hi vọng có thể giúp gì đó. 

Nghe có người gọi tên mình. An như bừng tỉnh. Ánh mắt lạnh lẽo không còn nữa thay vào đó là ánh mắt hoảng hốt. Cô giật mình đẩy Sam ra. Sam mặt mày tái xanh, chân tay bủn rủn đứng không vững. 

An chạy vụt ra ngoài. Huy nhìn bên khóe mắt An, giọt nước trong suốt như pha lê sắp hình thành. Sam đã sớm không thể chịu nổi, rơi vào trạng thái chết lâm sàng. Cả lớp nhốn nháo đỡ Sam xuống phòng y tế còn Huy cứ đứng như trời trồng nghĩ về An.

An chạy đi trong vô thức, cắm đầu cắm cổ chạy như muốn trốn tránh cái gì đó. An chạy khi trên mặt đã đầm đìa nước mắt. Cô không biết mình chạy đi đâu, giờ trong đầu cô là một đống hỗn độn. An khựng lại. Nơi này rất quen. Vạch kẻ trắng trên nền gạch trước vùng đất nâu sậm, cây lá um tùm, là khu rừng hôm nọ. An quệt nước mắt, đi thẳng vào rừng, chọn cái cây hôm trước. An ngồi bó gối, đôi vai nhỏ run lên. Tiếng khóc mà cô cố kìm nén lúc nãy đã thoát ra khỏi khuôn miệng xinh xắn đan xen với tiếng nấc. An gục xuống đầu gối, miệng luôn lẩm bẩm như người mê sảng: 

- Mẹ ơi, Dũng ơi! Đừng đi mà! Con nhớ hai người lắm! Ở lại với con đi! CON NHỚ HAI NGƯỜI! - Bỗng nhiên cô nói to gần như gào thét. Cô muốn làm gì đó để giải tỏa bức bối trong lòng. 

Tiếng khóc nhỏ dần. An dần đi vào giấc ngủ. Có lẽ giấc ngủ hiện giờ là giải pháp duy nhất với cô. 

Lại một lần nữa, chàng trai ngồi trên cành cây chứng kiến toàn bộ mà An lại không hề hay biết. Thấy An đã ngủ. Chàng trai tụt xuống thật nhẹ nhàng. Cậu ngồi xuống, ngắm nhìn khuôn mặt loang lổ nước mắt của An. Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hàng mi cong dài còn vương lệ. Ánh mắt nâu ẩn chứa nét buồn bã khó hiểu. Cậu nhìn xuống bảng tên sáng loáng phía dưới huy hiệu Đoàn in dập nổi dòng chữ màu đen "Hoàng Linh An". Trên môi cậu chợt nở một cười lộ ra hàm răng trắng sáng, thẳng đều: 

- Tôi sẽ nhớ kĩ cái tên này, Hoàng Linh An! - Rồi cậu đứng dậy, tay để vào trong túi quần, thong thả ra khỏi khu rừng. Trên môi còn phảng phất nụ cười. 

An tỉnh dậy. Cô nhanh chóng nhớ ra cuộc cãi vã với cô giáo trong lớp. Cô gõ vào đầu, thầm rủa bản thân. Rồi An nhớ lại hôm ở phòng hội đồng tuyệt nhiên không có người tây nào cả. Có lẽ là cô giáo mới. An thở dài, đứng dậy phủi quần áo, lau sạch nước mắt rồi ra khỏi khu rừng đi lên lớp. 

Trống vào tiết vang lên, An ngồi gặm nhấm tiết Văn nhàm chán được 15 phút thì không chịu nổi, lấy headphone gắn một bên tai rồi nằm gục xuống. Huy khẽ mỉm cười, cũng nằm xuống ngắm An. Cậu thật sự rất tò mò về cô gái này. Ngay từ lần đầu gặp, cậu đã thấy cô gái này thật lạ lùng và hôm nay càng lạ hơn: 

- Cậu ngắm đủ chưa? - Tiếng nói của An lạnh lùng nhưng trong trẻo làm Huy giật mình. 

- Cậu....cậu chưa ngủ sao? - Huy bối rối ngồi dậy. 

- Hỏi thừa! 

- Linh An! Tớ hỏi cậu cái này được không? 

- Nói! 

- Ừm....! Sao trong tiết vừa nãy cậu lại như thế với cô Samatha? 

- Samatha? Tên cô giáo đó à? Ừm...! Cái đó cậu không cần biết. Tôi nhắc cậu , khi tôi ngủ đừng đánh thức tôi bằng tiếng nói nếu không tôi không chắc hành động của tôi được như vừa rồi đâu. 

- Sao lại thế? 

- Đã nói cậu không cần biết mà! 

An vẫn nhắm mắt nên không nhìn thấy cái mặt ngẩn tò te của Huy. Cậu hiểu những gì An nói chỉ là không hiểu sao lại như vậy. Bệnh tâm lý sao? Nếu thế lần đầu cậu thấy có trường hợp như vậy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net