Chương 1: Có được hệ thống âm thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ký túc xá tập thể của sở cảnh sát

Tống Trác Văn với thân hình cao gầy, vai rộng eo thon đang đứng trước cửa sổ ngẩn ngơ hướng ánh mắt ra bên ngoài, chìm vào trong suy nghĩ, thậm chí còn quên mất miếng bánh mì đang nhai dở trong miệng.

Đêm qua anh còn bị ngã, khi tỉnh lại thì đầu đau như búa bổ, như thể có để lại di chứng vậy. Một lát sau, đột nhiên anh phát hiện ra bản thân thế mà lại có thể nghe thấy được suy nghĩ của người khác. Quả thật anh bị dọa một phen hú vía, cứ tưởng mình bị ngã tới hư đầu rồi, nên sáng sớm đã đi tìm bác sĩ. Nhưng bác sĩ lại nói trên đầu anh ta chỉ hơi sưng một chút thôi.

Anh nói với bác sĩ rằng anh có thể nghe thấy được suy nghĩ của mọi người, bác sĩ nghi hoặc nhìn về phía anh, bác sĩ khuyên anh nên đến khoa thần kinh kiểm tra xem sao, có phải não bộ bị va chạm đến mức sang chấn rồi không.

Anh bèn đi tìm bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý cũng nói rằng anh không bị sao cả.

Cuối cùng anh cũng phải chấp nhận hiện thực rằng: bản thân sở hữu siêu năng lực có thể nghe thấy được suy nghĩ của người khác.

Anh cũng không còn bận tâm nữa, thầm nghĩ rằng chuyện này cũng đem lại khá nhiều lợi ích trong công tác bí mật của mình.

Tuy rằng trong đầu lúc nào cũng ầm ĩ, nhưng anh cảm thấy rất thú vị.

Một đồng nghiệp nghĩ: mình muốn được tan ca sớm, hôm nay là sinh nhật vợ mình, nếu về muộn, cô ấy sẽ giận mình mất. Cũng lâu rồi chưa thân mật với vợ, tối nay phải lãng mạn chút mới được.

Tống Trác Văn nghe được tâm tư của người kia, thì nhếch mép cười, tên này là một tên sợ vợ.

Một đồng nghiệp khác - Tiểu Giang: Mẹ tiên sư, công việc vặt vãnh này một tháng được có 2 cái đồng bạc, còn chẳng bõ nhét kẽ răng. Lát nữa mượn Tống Trác Văn một ít, tới Bách Lạc Môn chơi mới được.

Tống Trác Văn vừa nghe xong, không để cho đồng nghiệp Tiểu Giang kịp mở miệng, anh đã nhanh chân chạy ra ngoài mất.

Vừa chạy tới cửa, tiếng gọi từ hành lang truyền tới: Tống Trác Văn, thay ca thôi!

"Tới liền——"

Tống Trác Văn mặc đồng phục đi qua đi lại quanh mấy tiểu thương lái.

" Haiz, cuộc đời khốn khổ, buôn bán càng ngày càng khó khăn."

"Người phụ nữ Nhật Bản bên kia bán buôn sao lại tốt vậy nhỉ, một đám tay sai của Nhật!"

"Đám cảnh sát kia cũng đều là một đám tay sai của Nhật cả!"

Tống Trác Văn cảm nhận được ánh mắt giận dữ của chủ nhân mấy suy nghĩ này, anh chỉ bất lực cười, đi về phía trước vờ như không biết chuyện gì.

*

Tại ga tàu náo nhiệt, Tạ Nguyệt đang mai mê bán mấy mặt hàng thủ công nhỏ như búp bê vải. Cô gái này rất khéo tay, búp bê vải được làm rất đẹp mắt.

Một người phụ nữ trung niên dẫn theo đứa con gái nhỏ đến trước sạp hàng.

Đứa con gái nhỏ rất xinh xắn chỉ tay vào mấy con búp bê vải, nói: " Mẹ ơi, con muốn mua búp bê vải!"

Người phụ nữ trung niên mỉm cười: "Được thôi, chúng ta chọn hai con nhé." Hai mẹ con tỉ mỉ chọn lựa.

Tên trộm lén lén lút lút chầm chậm lại gần người phụ nữ trung niên, hắn khom lưng, mắt đảo tứ phía, chốc chốc lại nhìn trước ngó sau, quan sát tình hình xung quanh, trông có vẻ rất cảnh giác.

Hắn đứng ngay cạnh người phụ nữ trung niên, giả bộ đang chọn búp bê, trên mặt lộ ra nụ cười gian xảo。

Đột nhiên hắn lẳng lặng thò tay ra, dần dần cho tay vào trong túi xách của người phụ nữ trung niên, động tác vô cùng kín đáo, khiến người ta khó lòng phát hiện ra.

Ngay lúc hành động diễn ra suôn sẻ, thì gương mặt hắn lộ ra vẻ đắc ý lắm, hắn nhanh chóng giấu ví tiền vào trong người, sau đó thì vờ như không có chuyện gì hòa vào đám đông.

Người phụ nữ trung niên chọn xong giấy thủ công, định lấy tiền trong túi ra, thì đột nhiên gương mặt lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.

Bà ta trợn tròn mắt, há hốc miệng, hét lên thất thanh: " Ối giời ơi! Ví của tôi!"

Người phụ nữ ấy hoảng loạn lục lọi túi xách, tay không ngừng run rẩy, trên trán đã chảy ra những giọt mồ hôi. Bà ấy vừa lo lắng nhìn xung quanh, vừa lẩm bẩm: "Sao lại không thấy nhỉ? Ví tiền của mình sao lại không thấy đâu nữa?"
Cùng lúc đó, cơ thể của bà ấy cũng bắt đầu bất giác run bần bật, trông rất hoảng loạn và bất lực. Đó là tiền sinh hoạt phí của một tháng trời.

"Anh cảnh sát, ví tiền của tôi không thấy đâu nữa rồi. Huhuhu——" Người phụ nữ trung niên đột nhiên chộp lấy cánh tay của Tống Trác Văn.

"Chị này, chị cứ bình tĩnh. Để tôi tìm giúp chị."
Tống Trác Văn nín thở tập trung, đứng giữa đoàn người ồn ã ở ga tàu, anh cố gắng lọc ra những dòng suy nghĩ hỗn tạp, đột nhiên anh nghe thấy một âm thanh đến từ quán rượu trước mặt.

Tên trộm sờ ví tiền: "Số tiền hôm nay trộm được cũng được kha khá, đi uống hớp rượu trước đã"

Tên trộm bước vào quán rượu của hiệu buôn nhà họ Vương.

Tống Trác Văn lần theo chỉ dẫn của dòng suy nghĩ kia, phát hiện ra tên trộm đang có vẻ đắc ý trong quán rượu của hiệu buôn nhà họ Vương.

Tên trộm rút tiền từ trong ví ra: "Ông chủ Vương, cho tôi 2 đĩa thức ăn, một bình rượu."

Vào cái lúc tên trộm để tiền lên bàn, thì hắn thấy một tên mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện ở cửa.

......

"Mẹ kiếp, chẳng lẽ hắn biết mình trộm ví tiền của con đàn bà kia, nên theo mình tới tận đây ư?"

Tống Trác Văn nghe thấy dòng suy nghĩ từ trong góc quán truyền tới, ánh mắt dán chặt lên người tên trộm.

Ánh mắt của anh trở nên sắc bén, bước nhanh lại phía tên trộm, vừa đi vừa hét: " Đứng lại! Đừng hòng chạy!"

Tên trộm phát hiện ra sự xuất hiện của Tống Trác Văn, hoảng hốt định đứng dậy bỏ chạy, nhưng Tống Trác Văn nhanh chân bước lên trước, xông một bước lên trước, tóm chặt cánh tay của tên trộm, dùng lực vặn tay tên trộm ra sau lưng.

Tên trộm dãy dụa, hòng thoát khỏi khống chế của Tống Trác Văn, nhưng Tống Trác Văn kìm chặt hắn, đồng thời nghiêm nghị nói: "Anh không thoát được đâu! Mau giao ví tiền ra đây!"

Tống Trác Văn tìm thấy ví tiền trên người của tên trộm, sau đó cầm chắc trong tay, ánh mắt kiên định nhìn tên trộm, mang theo nụ cười chiến thắng, nói: "Lần này anh không thoát được đâu!"

Tên trộm sau khi bị Tống Trác Văn khống chế, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệch, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, hắn sợ hãi nhìn Tống Trác Văn, lắp bắp nói: "Anh...anh trai à, tha cho tôi đi mà, lần sau tôi sẽ không dám nữa!" Hắn vừa nói vừa chắp tay, cơ thể còn run rẩy.

Tống Trác Văn nhận ra hắn, nghĩ tới nhà hắn còn một bà mẹ già bị mù, liền thả hắn ra, lạnh lùng đe dọa: " Nếu còn có lần sau, tôi sẽ bắt anh vào tù đấy nhé."

"Cảm ơn anh!" Tên trộm chạy trối chết.

Sau đó, Tống Trác Văn tìm được người phụ nữ trung niên, rồi giao lại ví tiền cho bà ta.

Nhìn thấy ví tiền đã mất được tìm lại của mình, người phụ nữ trung niên vô cùng biết ơn Tống Trác Văn.

Bà ấy liền mua một con búp bê vải của Tạ Nguyệt tặng cho Tống Trác Văn: "Cậu trai, cảm ơn cậu nhé." Mắt người phụ nữ trung niên hơi đỏ.

"Chị à, không cần đâu." Tống Trác Văn từ chối.

"Chú ơi, sau này lớn lên, cháu cũng muốn trở thành cảnh sát." Đứa bé gái ngước lên nhìn Tống Trác Văn, mắt híp lại như vầng trăng khuyết.

Tống Trác Văn xoa đầu con bé: " Em gái nhỏ, nhớ học hành chăm chỉ, sau này phải trở thành một người tài giỏi hơn cảnh sát nhé."




"Vâng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC