Oneshot 6: Mệt mỏi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trăng lên cao, không gian xung quanh căn nhà nhỏ nọ bao trùm bởi sắc đen trầm của màn đêm. Cả ngôi nhà chỉ còn duy nhất một căn phòng còn sáng đèn, đồng hồ đã điểm 12 rưỡi đêm. Đức Duy ngồi ở bàn làm việc trong phòng thu, một tay gõ nhẹ lên bàn, miệng cắn cắn cái bút tay kia đang cầm.

Cậu đã ngồi đây suốt gần 10 tiếng rồi, và cậu vẫn đang chật vật cho bài hát chuẩn bị ra mắt.

"Vẫn thiếu gì đó nhỉ..." Bàn tay đưa lên day day thái dương đau nhức.

Quang Anh của cậu bị cảm nhẹ, và sau khi uống vài liều thuốc cảm có chứa thành phần gây buồn ngủ thì anh đã say giấc rồi, nếu không chắc anh sẽ mắng cậu vì tội làm việc không để ý sức khỏe mất.

Có vẻ như anh khá mệt mỏi, nên sau khi uống thuốc xong chỉ mơ hồ tỉnh dậy một lần, dịu dàng nhìn Đức Duy rồi xoa xoa má cậu sau đó lại rơi vào giấc ngủ li bì. Anh đã làm việc quá sức trong nửa tháng trời, giấu đi tình trạng bệnh của mình để tới lúc Đức Duy phát hiện ra là lúc anh gục xuống ở cầu thang.

Cậu đã rất hoảng loạn, nhưng sau khi cho anh uống thuốc hạ sốt cùng vài viên thuốc cảm thì Quang Anh đã ngủ, hơi nóng hầm hập đã phần nào đỡ hơn, đôi mắt nhắm nghiền an giấc, hơi thở tuy còn hơi hỗn loạn nhưng cũng đã đều đặn hơn, không còn thở gấp hay ho liên tục như lúc cậu thấy anh nữa. Cậu ngồi cạnh giường, khẽ vuốt ve vài lọn tóc hơi xù của người thương, sau đó nhẹ đứng dậy, khép cửa và bước khỏi phòng, tiếp tục làm việc.

Nhưng Đức Duy cũng không cho Quang Anh biết sự mệt mỏi của cậu.

Thời gian gần đây Đức Duy bị thiếu ngủ rất nhiều, cậu bị mất tập trung và liên tục bị bí ý tưởng cho bài hát. Những áp lực, những lời giục giã, những câu hỏi dồn dập cùng những bình luận kinh khủng,.. mọi thứ như thể đang ập lên Đức Duy, khiến cho cậu dần kiệt sức.

Cậu đã nghĩ dù mình không ổn thì chí ít anh vẫn luôn được vui vẻ, khỏe mạnh và tích cực, nhưng lại không ngờ rằng anh cũng đã luôn che giấu cậu tình trạng thực sự của mình.

Anh không nói, vì sợ cậu đau lòng.

Anh không kể lể, vì sợ cậu lo lắng.

Anh không bày tỏ, vì sợ cậu cũng đang mệt mỏi như mình.

Anh gắng gượng, vì mong cậu có một cuộc sống thư thái hơn.

Nhưng điều anh không ngờ rằng, chính Đức Duy cũng đang che giấu anh như vậy, cũng đang tự mình gồng gánh những khó khăn áp lực tuổi trẻ, những mệt mỏi lo toan của cuộc sống, những sức nặng từ dư luận.. Chắc chắn nếu biết được, anh sẽ rất đau đớn, sẽ rất thương xót cho người hùng bé nhỏ của anh, rồi lại chẳng để ý tới bản thân nữa.

Nên cậu không nói gì hết.

Cậu không than thở, vì sợ anh phiền lòng.

Cậu không trách móc, vì sợ anh cảm thấy nặng nề.

Cậu không để ý tới bản thân, vì lo cho anh.

Cậu cố gắng, cũng vì mong người mình thương có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Nhưng gắng gượng lâu tới vậy, càng ngày Đức Duy càng cảm thấy khổ sở hơn, tâm trí như đi trên lớp băng mỏng, thần kinh căng chặt, cơ thể mệt nhoài. Bứt chặt mái tóc, vo viên những tờ giấy chi chít chữ, rồi lại liên tục uống cà phê để trở nên tỉnh táo. Mỗi ngày trôi qua đều là một cực hình, cứ liên tục viết rồi lại xóa, không một giây phút nghỉ ngơi.

Đức Duy nhoài ra ghế, thở dài, ném cây bút trong tay đi và nhắm mắt lại. Trong lúc những suy nghĩ riêng đang ập lên tâm trí cậu thì bỗng nhiên có một tiếng mở cửa xua tan tất cả.

'Cạch'

Đức Duy vội quay đầu ra, biết chắc chắn chỉ có thể là anh, vì trong nhà chỉ có hai người thì chẳng thể còn ai khác, và đúng như cậu nghĩ, mái tóc xù xù bồng bềnh của người thương cậu hiện ra trước mắt. Quang Anh đang đứng ở cửa, nửa người dựa vào tường, hơi thở có chút rối loạn cùng cơ thể ướt mồ hôi.

"Sao em chưa ngủ, rõ ràng lần trước anh đã...." Chưa nói hết câu anh đã nghe thấy giọng nói mang chút âm gấp gáp kia xen vào.

"Bé con, vào giường ngủ tiếp đi, anh chưa khỏi hẳn mà sao lại ra đây, còn không đi dép kìa." Đức Duy đứng dậy khỏi ghế, đỡ lấy anh rồi dìu anh ngồi xuống ghế.

Khi cả hai đã ngồi xuống, Đức Duy vòng tay ủ chặt người thương bé nhỏ vào sâu trong lồng ngực, để đầu anh dựa lên vai, lần đầu mũi giữa những sợi tơ bồng bềnh thơm ngát, lâu rồi mới được ôm anh như vậy, khẽ khàng cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh đã có chút nóng trở lại, cậu liền ôm anh ra ghế sofa, rồi đứng dậy chuẩn bị đi lấy thuốc.

Một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, níu lấy tay áo cậu.

"Bé con, em đi lấy thuốc một chút sẽ quay lại ngay mà." Đức Duy bất lực kéo lấy tay áo mình.

"Không, anh yêu cầu em ngồi xuống."

"Bé con à, anh chưa khỏi đâu đó."

"Cứ ngồi đi đã" Quang Anh dứt dứt tay áo Đức Duy, ép bằng được cậu phải ngồi xuống cạnh mình.

Nghe lời, cậu liền ngồi xuống, đưa bàn tay to lớn của mình ra năm lấy tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve, cúi đầu, giấu đi ánh mắt trìu mến mang theo chút tâm sự nặng nề. Lúc sau, Đức Duy ngẩng lên nhìn anh, đã hoàn toàn che giấu sự mệt mỏi đó mà thay vào bằng ánh mắt năng động thường ngày.

Nhưng điều đó chẳng thế giấu được Quang Anh.

"Nói đi, nói hết tất cả, những mệt mỏi, những áp lực phiền muộn của em, những khó khăn em đang trải qua, những đau đớn em phải chịu đựng. Nói hết ra, khóc cũng được, anh luôn ở đây với em mà"

Đức Duy ngỡ ngàng, lần đầu tiên cậu nhìn được một mặt nghiêm túc của người thương, như thể một người khác với anh bé hay nhõng nhẽo và dễ buồn rầu thường ngày.

"Em.." Ngập ngừng, không thốt nên lời.

Quang Anh vòng tay qua, ôm lấy vai Đức Duy, bàn tay vỗ lưng cậu nhè nhẹ.

"Không sao, cứ nói đi, đã thống nhất sẽ không được giấu nhau bất kì thứ gì rồi kia mà"

"Em mệt lắm, Quang Anh à, em thật sự rất mệt, em không muốn cố gắng nữa.." Giọng nói mang theo thanh âm run rẩy, những giọt nước mắt tràn ra, hai tay siết chặt lưng người thương, cơ thể run run.

Quang Anh choàng hai tay, siết chặt lấy người nhỏ hơn.

"Em thấy mệt lắm, thật sự rất mệt, em không còn ngủ sâu giấc được nữa, lúc nào cũng cảm thấy như thể đang đi trên núi băng vậy.."

"Ừm, có anh đây rồi"

"Gần đây đầu em đau lắm, cả cơ thể lúc nào cũng thấy mỏi nhừ"

Quang Anh cầm cánh tay em, nhẹ nhàng mát xa, bóp bóp vai em.

"Anh ơi, em phải làm sao bây giờ, em mệt lắm, lúc nào cũng có người phản đối chuyện của chúng ta, họ cứ chỉ trỏ, xuyên tạc chuyện về anh và em, đáng lẽ em có thể chịu đựng được, nhưng mọi chuyện ngày càng vượt xa tầm với.."

Quang Anh lần nữa ôm chặt lấy em, vùi mặt mình vào hõm cổ em, rơm rớm nước mắt.

"Miễn là em còn yêu anh, anh nhất định không bao giờ rời xa em"

Anh siết chặt vòng tay, nước mắt rơi liên tục, ướt hết vai áo người nhỏ hơn, cảm nhận thân hình cao lớn của em bao bọc lấy mình.

"Anh ơi, bao giờ chúng ta mới có thể được bình yên.."

"Miễn là còn bên nhau, ta sẽ có được bình yên, tuy không nhiều nhặn, nhưng ta sẽ luôn là chỗ dựa của nhau" Quang Anh nghẹn giọng.

"Chúng ta hãy đi du lịch, đi chơi cùng nhau, trở lại những tháng ngày yêu đương quên trời đất, được không.." Mái đầu trắng bạc xù lên do hóa chất vùi vào vai em người yêu, nức nở thành tiếng.

"Được, miễn là cùng với anh, em có thể đi tới cùng trời cuối đất."

Cứ thế, Đức Duy lần lượt kể hết mọi điều mình cảm thấy bấy lâu nay, không biết nói mất bao lâu, cậu cứ vậy từ từ ngủ mất, ngủ trong vòng tay êm ấm của người mình yêu. Quang Anh nhìn em trìu mến, lấy một chiếc mền đắp lên cho cả hai, rồi cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Một đêm ngủ ngon.

-

Sáng sớm hôm sau, Đức Duy đăng lên trang cá nhân một dòng trạng thái "Nghỉ ngơi nào" cùng tấm ảnh nắm tay anh người thương. Đồng thời, cậu cũng gửi cho phía producer và những người đang làm việc cùng cậu một tấm đơn nghỉ phép tạm thời.

Giờ đây, cậu và anh đang sẵn sàng cho một chuyến du lịch sang Pháp giảm căng thẳng, ngoài ra có lẽ cũng có thể lấy được cảm hứng sáng tác từ sự thơ mộng của đất nước Pháp đẹp đẽ.

Đức Duy quay vào nhà, nhìn ngó xung quanh tìm kiếm bé con của mình, nhiều lúc tự hỏi anh nhỏ con như vậy thì có nên đổi sang căn nhà khác nhỏ hơn không, chứ thật sự ngôi nhà này quá to, mỗi lần thấy buồn chán muốn tìm anh thơm thơm cũng phải chạy đi chạy lại khắp các phòng..

Thôi, suy nghĩ sau vậy, đi chơi nào!

Tay trong tay, vai kề vai, Đức Duy và Quang Anh ra khỏi nhà, bắt đầu một chuyến du lịch tận hưởng sau bao ngày căng thẳng vừa qua, nguyện ý sẽ ở bên nhau suốt đời, cầm tay đi trên con đường dài sắp tới.

Máy bay cất cánh, có hai người nào đó nằm ngủ bên cạnh nhau thật bình yên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net