Chap 5: Thử thách hai và tuần lễ đầy thức ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm hôm sau, tại căn phòng nhỏ cao ngất trong tòa lâu đài:
- Hả - Syaoran hỏi lại.
- Thử thách tiếp theo của anh là nấu đồ ăn cho tôi trong vòng một tuần - Sakura trả lời - Bắt đầu từ hôm nay.
- Thật hả trời?!

~~~~~~ Thử thách hai: Bắt đầu ~~~~~~

Ngày 1.

- Hazzzz... Vậy tôi đi đây - Syaoran thở dài.
- Anh đi đâu cơ? Anh không được phép bỏ giữa chừng đâu đấy.
- Bỏ giữa chừng? Cô nghĩ tôi bỏ cuộc dễ vậy sao? Với lại ý tôi là tôi đi mua thức ăn để nấu cơ mà - Syaoran giải thích với vẻ mặt khó hiểu.
- Vậy à... - Không hiểu sao nhưng trông Sakura như vừa mới trút được một cái gì đó nặng nề ra khỏi người.
- Thế cô có muốn đi vào thị trấn nữa không?
Mắt Sakura bỗng như có một tia sáng lóe lên, nhưng rồi lại vụt tắt ngay lập tức.
- Thôi khỏi. Tôi không đi nữa đâu - Sakura nói, mặt cô hơi cúi xuống.
- Vậy tôi đi đây - Syaoran vừa nói vừa hướng chân về phía cánh cửa phòng - Khi nào nấu xong tôi sẽ mang bữa trưa lên cho cô.
- Ừm - Giọng Sakura có lẫn một chút nuối tiếc.

Syaoran bước chân vào căn bếp rộng:
- Eriol, cậu có phiền đi mua đồ với tớ không? - Syaoran cất tiếng hỏi khi thấy Eriol.
- Được thôi - Eriol tươi cười - Dù gì thì tớ cũng tính đi mua vài thứ ở thị trấn.
- Vậy thì may quá. Mà Daidouji và Meilin đâu rồi?
- Họ cũng đi mua đồ để làm bữa trưa rồi.

- Vậy sao... - Syaoran nghĩ ngợi một lúc.

- Giờ chúng ta đi luôn chứ, Li? - Eriol lên tiếng gọi.

- À, ừ - Syaoran trả lời khi đang nghĩ về chuyện gì đó không rõ.

9h30' sáng, sau khi đi mua đồ về:

- Hôm nay đi chợ chán thật đấy, Tomoyo - Meilin than thở với cô bạn đi chung - Mải chọn cái đống đồ cổ nên giờ chả có đồ ngon mà mua nữa.

- Cũng may là mua đủ rồi chứ không thiếu thì phiền lắm - Tomoyo an ủi.

- Công nhận luôn đó. Mà hình như hôm nay tên công tử kia bắt đầu thử thách thứ hai đúng không?

- Nhắc mới nhớ đó.

- Không biết anh ta sẽ làm gì đây? - Meilin tỏ vẻ tò mò - Có bữa Sakura bị ốm đến cả tháng trời nhờ ơn cái bữa ăn "ngon lành" của một anh công tử nào đó rồi nên cứ đến đoạn này là mình lại lo muốn chết luôn - Meilin hai tay chống hông, ra vẻ bực tức.
- Mình nghĩ là sẽ không sao đâu - Tomoyo tươi cười.
- Sao cậu biết? - Meilin ngạc nhiên hỏi.
- Mình có linh cảm là vậy thôi.
- Cậu có vẻ tin tưởng anh chàng lần này nhỉ, Tomoyo - Cô nói, có phần hơi trách móc.
- Có thể nói là vậy - Tomoyo mỉm cười nhìn cô bạn.
- Mà cậu có nghe thấy mùi gì không, Tomoyo?
- Mình cũng thấy vậy. Càng về gần phòng bếp của lâu đài mùi càng rõ thì phải.
Hai người nhìn nhau rồi chạy nhanh về phòng bếp. Cánh cửa mở ra, cùng lúc mùi hương thi nhau xộc vào mũi hai cô bạn.
- Đây là....
- Cà ri! - Meilin tiếp lời Tomoyo.
- A, hai cậu đi về rồi sao? - Syaoran chào hỏi trong lúc đang chuẩn bị một nồi cà ri to đùng cho bữa trưa.
- Ừ. Mà cậu đang nấu cà ri sao? - Tomoyo hỏi.
- Tớ đang làm cà ri bò. Không biết có được không nữa đây.
- Này Eriol. Cậu không giúp cậu ta đấy chứ? - Meilin quay qua Eriol đang ngồi ở bàn cắt tỉa mấy bông hoa từ cà rốt.
- Không hề. Người đề nghị làm món này là Li. Và cậu ấy đã đạo diễn món đó từ đầu đến cuối.
- Đùa hả trời?! - Meilin thốt lên một cách bất ngờ.
- Không ngờ Li lại nấu ăn được đấy - Tomoyo thán phục.
-Tớ không hay nấu nên không biết chắc là nó có ngon hay không - Syaoran khiêm tốn đáp.
- Vậy cho tôi nếm thử một chút coi - Meilin chỉ tay về chiếc nồi.
- Chờ tôi một chút - Syaoran liền với tay lấy một chiếc bát nhỏ, múc một ít cà ri ra đó và đưa cho Meilin.
Meilin nhận chiếc bát, đưa nó lên miệng và húp thử.

- NGON KINH KHỦNG!!!! - Sakura thốt lên to tướng khi nếm thử một thìa cơm cà ri đầu tiên.
Tiếng của cô làm tất cả đều giật nảy mình. Meilin mở lời trước:
- Cậu hét to vừa thôi, Sakura - Mặt cô có vẻ hơi cáu kỉnh - Nhưng mà cũng không trách cậu được. Đến tớ còn thấy nó ngon kinh khủng luôn thì phải hiểu rồi.
- Phải công nhận là trình độ nấu ăn của cậu kinh dị thật, đến mức Sakura-chan phải hét ầm lên như vậy thì phải là đỉnh của đỉnh luôn - Tomoyo nhận xét.
- Cà ri ăn rất vừa miệng, nước sóng sánh, thịt và rau củ cũng được thái rất đều - Eriol hùa theo cô bạn.
- Mấy cậu khen quá rồi - Syaoran đáp lại những lời khen dành cho cậu.
- Thật đấy! Nó ngon đến bất ngờ luôn.
- Muốn được thưởng thức lại ghê.
- .....
Ba người họ mải mê chuyện trò mà không hề để ý đến Sakura cho đến khi cô đứng cạnh Syaoran và bất ngờ vỗ vai cậu làm cậu giật nảy mình lên:
- Cô làm cái gì vậy?! - Syaoran kêu toáng lên.
- Tôi muốn ăn thêm - Sakura nói một cách điền tĩnh và dùng hai tay đưa cho Syaoran cái đĩa cơm đã hết nhẵn của mình.
- Cô ăn vậy chưa no nữa sao?
- Chả bõ dính răng - Thêm một câu trả lời tỉnh rụi.
- Haizzzz... - Syaoran thở dài thườn thượt.

- Vậy để tụi này xuống bếp lấy thêm cho nhé - Tomoyo đề nghị.
- Phiền cậu lấy nhiều nhiều cho con quái vật này nhé, Daidouji - Syaoran châm chọc Sakura.
- Anh nói cái gì cơ? Tôi không nghe rõ - Sakura gằn giọng.
- Chết cậu rồi Li - Eriol lo lắng.
- Sakura mà nổi giận lên thì có khi lâu đài cũng tanh bành khói lửa luôn đấy - Meilin đe dọa.
- Mau xin lỗi Sakura-chan đi Li - Tomoyo cũng thấp thỏm không kém.
- Quái vật thì không gọi là quái vật chứ gọi là gì - Syaoran bào chữa.
- Anh đùa tôi đấy à? - Sakura tức giận gầm gừ.
- Không, không hề.
- ........
Hai người họ tiếp tục cãi nhau ầm ĩ trước sự sửng sốt của ba người bạn vì chưa ai có thể làm Sakura tức giận đến vậy mà không hề đụng tay đụng chân phá hoại cái lâu đài này.
Cuộc chiến diễn ra cả gần 1 tiếng đồng hồ thì hai bên mới làm hòa nhờ sự can thiệp của những người ngoài cuộc.

Ngày 2.

- Yahoo! Tụi này lên dùng bữa chung cho vui đây - Meilin hào hứng nói trong khi tay đang bưng cả một đống thức ăn đủ cho cả 6 người.
- Tụi tớ lên ăn chung với cậu được không Sakura-chan? - Tomoyo hỏi cô bạn.
- Được - Sakura khẽ gật đầu - 4 người mà sao lắm thức ăn thế?
- Tại sao lại 4 ? - Eriol hỏi - 5 Chứ!
- Ai nữa mà 5?
- Tôi nữa chứ sao! - Syaoran bực dọc lên tiếng.
- Tôi quên mất là có anh nữa đấy.
- Sao cô lại quên được?
- Ai biết. Sao anh lại hỏi tôi?
- Tôi không biết thì tôi hỏi cô chứ sao.
-...
- Hai người này ồn ào thật đấy! - Meilin nhìn cảnh tượng đó và nhận xét.
- Công nhận - Hai khán giả còn lại đồng tình.

Ngày 3.

- Sakura ơi, hôm nay đổi địa điểm được không? - Tomoyo đề xuất.
- Đi đâu à?
- Xuống vườn sau lâu đài thôi, không xa đâu.
- Làm gì vậy? Ăn trên đây không được sao?
- Cậu cứ xuống đi, có cái này đẹp lắm!
- Mấy cậu cứ xuống đi, tớ không xuống đâu.
- Sao vậy?
- Tớ không muốn xuống. Chỉ vậy thôi.
- Thế sao... Vậy mình đi xuống đây.
- Ừm.

Mười phút sau.
- Ê cô công chúa lười.
- Cái gì? - Sakura nổi cáu.
- Cả bọn đang chờ cô ở dưới đấy. Cô nên di chuyển đôi chân của cô đi thì hơn.
- Tôi không thích.
- Mệt cô quá. Vậy thì tôi bế cô quẳng xuống đó là được chứ gì!
- Anh dám không?
- Có chứ.
- ....
- Vậy giờ cô tự xuống hay để tôi quẳng cô xuống đây?
- Tôi tự xuống.

Đến vườn.
- Oa... - Sakura khẽ reo lên.
- Sakura-chan, Li! Ở đây này! - Tomoyo gọi.
- Cậu thấy cây hoa anh đào này thế nào? - Meilin hỏi.
- Đẹp thật đấy.
- Thế mấy bữa sau cứ ra đây ăn trưa nhé - Eriol nói.
- Cũng được thôi.
- Thấy không? Cô mà không xuống đây thì bỏ lỡ hết mùa hoa rồi - Syaoran đắc ý.
- Không cần đến anh.
- Không có tôi thì cô còn lâu mới được ngắm hoa đấy nhá.
-.....
- Hai bọn họ lại tiếp tục rồi nhỉ?
- Ừm.

Ngày 4 và 5.

Cô công chúa đã phải nằm im trên gường để dưỡng bệnh.
- Cuối cùng cũng thấy cô ấy ốm đấy - Syaoran ra vẻ vui sướng lắm.
- Cậu vừa phải thôi chứ Li - Tomoyo nói - Ít nhất cậu cũng phải lo cho cô ấy chứ.
- Tớ phải bất ngờ mới đúng chứ. Có đời nào mà quái vật lại ốm đâu.
- Thiệt tình. Tui phải bó tay hai người luôn đó - Meilin tỏ vẻ ngán ngẩn - Suốt ngày cãi nhau như chó với mèo ấy.
- Mà thôi. Tớ nghĩ mình nên đi ra ngoài để Sakura nghỉ ngơi - Eriol nói.
- Ừm.

Sakura đã ngủ một mạch trong vòng hai ngày trời và tỉnh dậy trong trạng thái mơ ngủ hết chỗ nói.
- À rế?
-

Cậu tỉnh rồi sao? - Tomoyo mừng rỡ hỏi thăm.
- Ừm. Tớ ngủ trong bao lâu rồi?
- Mới có hai ngày thôi cô nương ơi - Meilin mỉm cười trả lời.
- Vậy à... Xin lỗi vì để mọi người lo lắng nhé.
- Tụi này thì không phải lo, lo cho cái người nằm ở bên kia kìa - Meilin vừa nói vừa chỉ tay qua bên kia chiếc gường. Sakura cũng đưa mặt theo hướng tay của cô bạn và phát hiện ra cái anh chàng ồn ào mọi hôm đang nằm ngủ ngon lành, hai tay kê đầu ngay bên cạnh cô. Cô tròn mắt lên nhìn vì ngạc nhiên. Eriol giải thích:
- Cả hai ngày qua cậu ấy đã rất cố gắng để chăm sóc cậu đấy, Sakura. Ban đầu, cậu ấy nói cứ như kiểu chả quan tâm, nhưng rồi chính cậu ta lại là người sốt sắng nhất cả bọn.
- Tớ biết rồi - Sakura chỉ tay xuống đất - Nhìn thấy cái chậu nước đây là biết.
Căn phòng bỗng chìm trong im lặng một lúc cho đến khi Tomoyo đề nghị:
- Để tụi tớ xuống múc cho cậu tô cháo nhé! Hai ngày trời không bỏ gì vào bụng chắc bụng cũng rỗng không rồi nhỉ?
- Ừm - Mắt Sakura vẫn không rời Syaoran.
- Vậy tí tụi tớ lên tiếp nhé.
Cửa phòng đóng lại thật khẽ. Sakura nhìn Syaoran một lúc rồi chuyển sang một ánh nhìn dịu dàng chưa từng thấy và thì thầm:
- Coi như tôi nợ anh. Phiền anh quá rồi nhỉ? - Miệng cô bất giác mỉm cười, chỉ trong tíc tắc thôi.

Ngày 6.

Meilin đang ở dưới bếp nấu đồ ăn. Từ sáng đến giờ cô vẫn có cảm giác như có ai đang theo dõi mình. Cô cố gắng nhìn ra cửa phòng bếp mấy lần rồi nhưng cũng không phát hiện ra được.
- Cậu làm gì vậy? - Một giọng nhẹ nhàng vang lên đích thị là của Tomoyo.
- Tất nhiên là đang.... - Meilin tính quay qua trả lời nhưng không thấy cô bạn đâu nên dừng lại và đi thử ra cửa thì nghe thấy thêm một giọng nói ấp úng của ai đó.
- A... Thì... À... Ờ....
- Ai vậy? - Meilin nhìn Tomoyo hỏi.
- A... - Một cái giọng quen thuộc vang lên.
- SAKURA! Cậu làm gì ở đây vậy? Còn tự nguyện ra khỏi phòng nữa chứ?!
- A... Thì... Tại... Tớ.... muốn tập.... nấu ăn..... nên là..... -Cô nàng ngượng chín mặt.
- Nếu thế thì cứ bảo tớ dậy cho, việc gì phải ngại - Tomoyo nhìn cô bạn an ủi.
- Vậy có nghĩa là nãy giờ cậu đứng đây chỉ vì muốn học cách nấu ăn thôi sao? - Meilin hỏi.
- Ư... Ừm - Sakura miễn cưỡng chấp nhận.
- Sao tự dưng bữa nay nổi hứng vậy?
- Tại 2 hôm trước tớ bị ốm, mọi người đã giúp tớ rồi, cho nên...
- Cậu muốn trả ơn đúng không?
- Đại loại là vậy....
- Được rồi. Cứ để đó đi rồi hai tụi tớ sẽ giúp cậu hết mình mà đúng không, Tomoyo?
- Tất nhiên rồi - Tomoyo vui vẻ nhận lời.

Sau 2h đồng hồ mày mò dưới bếp, đĩa cơm nắm của Sakura đã được cả nhóm đánh giá rất cao. Nhờ vậy, Sakura cũng bớt áy náy vì đã làm phiền mọi người, đặc biệt là cái cậu ồn ào kia.
Cuối bữa tiệc cảm ơn dưới gốc cây anh đào, Tomoyo đã nói nhỏ với Syaoran một thông báo rất quan trọng với cả cậu, và cả Sakura nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net