CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ bọn phản động lại dám lộng hành như vậy. Vừa có một nhà xưởng nữa bị đốt trụi và đám gia nhân thì trốn biệt. Hiện tượng này đã xảy ra gần mấy tháng nhưng đến giờ nữ hoàng mới nhúng tay vào. Dù đã gọi người lập tức san phẳng nơi bị nghi là chỗ ẩn náu của bon chúng nhưng không bắt được đứa nào cả. Nữ hoàng đã âm thầm chuẩn bị vào cuộc, không một dấu vết nào của phản động được công bố ra bên ngoài. Nàng ta nhất quyết sẽ không để bất cứ ai có quyền làm càn ngay dưới mắt mình, dù bọn chúng có là ai đi nữa.

     Joseph ngồi thưởng thức trà chiều, thông thả mân mê miệng tách nhỏ trước khi đưa lên uống. “ Tai mắt “ à ? Dù sao việc này cũng không quá khó, vả lại, hắn cũng đang giúp gia đình việc kinh doanh, phải đi rất nhiều nơi nên có thể lợi dụng được. Nữ hoàng đúng là biết lựa chọn quân cờ. Bàn cờ trắng đen chiếm đa số lãnh thổ là quân của nàng, đừng để quân bên kia có lợi thế hơn là được. Trên bàn cờ này Joseph là một con xe, chỉ cần làm tốt nghiệm vụ thám thính và bảo vệ bản thân, đừng suy nghĩ đến những chuyện không liên quan đến mình... Đang suy nghĩ nghiêm túc thì Joseph bỗng dưng sặc trà. Cái thứ gì thế này ? Nhạt như vậy mà cũng đưa cho hắn uống được. Khẽ nhìn lên bàn, không có thêm viên đường nào cả. Người ta nói thưởng thức trà là phải thưởng thức cái vị thanh nhạt và nhẹ nhàng của nó. Nhưng hắn cứ thích uống ngọt đấy, thì sao nào ? Người đứng sau nãy giờ vẫn quan sát nhất cử nhất động của hắn nhưng không nói gì cả, vậy chắc chắn là cậu ta cố tình. Joseph đặt tách trà xuống, mất nhã hứng rồi thì khó mà lấy lại. Hắn không nói gì đứng phắt dậy, không thèm nhìn người kia lấy một cái. Tối nay hắn lại phải tham dự bữa tiệc nhàm chán nào đó nên không thể chơi bời quá lâu được. Aesop đợi hắn đi khuất rồi mới cầm tách trà lên ngửi thử. Ặc, thứ này đúng là vẫn quá ngọt so với cậu.

.

.

.

     Lần tiếp theo sau rất nhiều lần Joseph ra ngoài mà không có Aesop nhưng vẫn có chút không quen. Dạo gần đây hắn bận rất nhiều việc, mà cậu thì cũng chẳng thể lẽo đẽo theo hắn tối ngày được.

     Joseph đeo chiếc mặt nạ màu xanh lam có đính đá quý vào. Hôm nay hắn mặc bộ lễ phục trông vô cùng lệch tông với màu tóc – màu đen. Hắn cứ nghĩ ăn mặc như đưa đám thế này sẽ giúp hắn tránh mặt mấy tên thô lỗ háo sắc nhưng không, bộ trang phục màu đen càng tôn lên nước da trắng hồng mềm mại. Hơn thế, vạt áo ngoài của nó hơi ngắn và được thiết kế khác với kiểu dáng đang thịnh hành nên phần bắp đùi sau lớp quần âu bó càng trở nên gợi cảm hơn.

     Ngay khi vừa bước xuống khỏi xe ngựa, Joseph đã phải đối mặt với gã khó ưa mà hắn ghét nhất – Bá tước Matthew Zelle, quý ngài chủ trì bữa tiệc. Gã ta là một người đàn ông trung niên đã có vợ nhưng vẫn luôn lăm le đến những Omega trẻ đẹp khác. Một số chấp nhận làm vợ bé của gã vì số tài sản kếch sù mà gã sở hữu. Một số khác, như Joseph, vô cùng khó chịu với thái độ thô lỗ kia đến sởn da gà. Lạy chúa thưa quý ngài, tôi xứng tuổi con gái ngài đấy!! Mọi chuyện vốn dĩ sẽ vô cùng êm đẹp cho tới khi gã lao về phía hắn như chó gặp chủ và đưa bàn tay to phè bèn bẹt chìa ra trước mặt hắn. Nếu cầm lấy tay Matthew và để gã hôn lên, Joseph sẽ thành đối tượng tiếp theo mà Angela Zelle đánh ghen hội đồng. Nếu để im cho gã một vố quê biết mặt, có thể chuyến làm ăn hôm nay đi bàn bạc sẽ hóa công cốc. Hắn quyết định không lựa chọn gì cả mà chỉ...bắt tay đáp lễ gã. Xong, tốt, như hai người đàn ông cùng nhau bàn chuyện công việc. Mặt Matthew đơ ra như ăn phải cám được trộn tỉ mỉ với bánh kem còn quý bà Angela thì mỉm cười hài lòng. Tất nhiên là hài lòng rồi, kẻ thù của kẻ thù thì là đồng minh mà.

     Bữa tiệc hôm nay khoa trương đến mức không cần thiết. Qúa nhiều bánh ngọt và rượu, ai ai cũng cười phớ lớ một cách giả tạo với đối tác mà không để ý rằng mình đang bị thất thố như thế nào. Rất nhiều người lăm le đến cạnh hắn để gạ chuyện và mời mọc. Mọi người ít nhiều đều chú ý đến cơ thể gọn gàng nhưng căng mọng của Joseph, ai cũng biết tiểu thiếu gia nhà Desaulnier là một đóa hoa hồng, chỉ là chưa bao giờ hắn phô ra những ưu điểm đầy sức hút như vậy. Joseph đưa ly rượu vang sánh đỏ lên lấy lệ, hắn không có ý định uống mà cũng không uống được. Nhờ lớp mặt nạ tinh sảo mà không ai biết hắn nghĩ gì, chứ cái vẻ mặt khó ở này mà lộ ra thì sẽ mang tiếng ba đời mất.

     Ở phía góc phòng, tiểu thư Margaretha Zelle vận bộ trang phục lộng lẫy mà cô dùng trong những ngày tuyệt vời nhất của sự nghiệp đi đến và chào hỏi Joseph. Mặc dù hai người đã biết nhau khá lâu nhưng vì các thủ tục phức tạp trong giới quý tộc, việc hành sử khách khí với nhau là chuyện bình thường. Nói sao nhỉ, Joseph phải nhận xét một cách thẳng thắng rằng hôm nay Margaretha rất đẹp. Bộ đồ cô mặc không quá hở hang cũng không quá kín đáo, tạo cảm giác vô cùng hài hòa. Cô đến xin lỗi về thái độ của cha cô và đưa cho hắn một bức thư. Vậy hóa ra tin đồn lại là thật, gần 1 tháng nữa Margartha sẽ làm lễ cưới với con trai cả của công tước Moreau Garrick. Là một nữ vũ công nổi tiếng, chắc chắn cô không khó để chọn cho mình một người chồng nguyện sẵn sàng hy sinh và đi theo cô cả một đời. Joseph thấy ghen tị với cô, vì cô là một Beta, vì cô có quyền tự do, vì cô không bị áp đặt định kiến trong cái xã hội hoạt động theo cách luôn dìm người đang có gắng xuống. Trong giới quý tộc, các cặp hôn nhân thậm chí có thể kết hôn với người mình không biết mặt. Trường hợp của Marga có thể nói là vô cùng hiếm gặp, hai người họ cùng là Beta, và thật sự yêu nhau.

     Chào Margaretha một cách lịch sự nhất, Joseph bây giờ chỉ muốn chuồn về thật nhanh chứ không phải ở đây thưởng thức bữa tiệc nữa. Hắn tựa lưng vào bức tường gần như được phủ kín bởi những khung tranh mạ vàng và khẽ thở dài. 11 năm, 11 năm để cố gắng chứng tỏ mình đã trưởng thành. Hắn cố gắng vượt lên cả những gì mình vốn được thừa hưởng, cố gắng có điểm số cao nhất, cố gắng có học vấn xuất sắc nhất, nhưng nó vẫn không thể phủ nhận một thứ - Joseph Desaulnier chỉ là một Omega. Vậy nên có lẽ mọi nỗ lực học hành cho ngành y của hắn sẽ thành công cốc hết, vì hắn còn phải làm cho trọn vẹn phận một đứa con ngoan...

     Cũng trong bữa tiệc này, Joseph gặp lại rất nhiều người mà hắn cứ ngỡ sẽ chẳng còn cơ hội tiếp theo nữa. Họ đều là những đối tác làm ăn lâu đời với cha hắn, một số còn có thể coi là bạn tri kỷ. Sau một hồi nói chuyện thì hắn cũng nắm thóp được tim đen của gần như tất cả bọn họ. Những quý ngài đây đều bày tỏ một ý nguyện rất rõ ràng, “ những đứa con lớn của tôi cũng đã đến tuổi kết hôn rồi, mà tôi chỉ ưng mỗi công tử Joseph Desaulnier thôi, cậu ta nên biết việc được đính ước với con của tôi là may mắn như thế nào”.  Làm ơn, nếu đây không phải vì việc quan trọng thì hắn sẵn sàng tống hết chỗ bánh quy trên bàn tiệc vào miệng các ngài đây thay cho câu trả lời đấy. Tại sao bọn họ lại mặt dày đến thế nhỉ, hắn rõ ràng có nói hôm nay không khỏe mà vẫn bắt hắn phải ghép cặp khiêu vũ với con trai mình. Joseph không thích chạm vào người lạ hay bất cứ hành động thân mật nào khác nhưng vì công cuộc quan trọng hôm nay, đành cắn răng chịu vậy.

     Sau màn khiêu vũ đầy mệt mỏi, với những cái ôm và những cái liếc mắt đầy tinh ý, hắn đã quá quen rồi.

     Lần cuối hắn được nhìn thấy một ánh mắt thật sự chân thành là của ai ấy nhỉ ? À đúng rồi, của Claude và Aesop, còn một người nữa nhưng hắn không thể nhớ ra nổi. Chỉ rõ hai người gặp nhau khi hắn còn khá nhỏ, người đó rất hiền và còn cao hơn cả Claude dù cả hai đều là Alpha. Theo như sau này Joseph biết, người đó đã theo mẹ sang đất nước láng giềng vì cha mẹ ly hôn...

     Ban công hành lang buổi tối là nơi thoáng đãng nhất. Ánh trăng chiếu rọi xuống gương mặt nhìn nghiêng của hắn, Joseph cởi mặt nạ ra, để lộ hàng mi dài che khuất đôi đồng tử xanh như Saphire. Hắn khẽ nhìn ly rượu trong tay, lắc nhẹ vài cái rồi đổ hết xuống mảnh vườn đằng sau. Đột nhiên có tiếng động lớn đến bất ngờ làm hắn giật mình, hoảng hốt làm rơi cả chiếc ly rỗng xuống đất. Tiếng đổ vỡ góp phần với tiếng la hét của mấy quý cô đang tỏ ra yểu điệu càng làm không khí thêm hỗn loạn. Joseph cố gắng nhìn xuống vườn, bây giờ là hơn 12 giờ đêm và mọi nỗ lực của hắn đều chẳng có tác dụng. Mùi khét như thịt nướng sộc vào mũi Joseph. Ho sặc sụa một lúc là đủ thời gian để định hình mọi thứ, có người phóng hỏa!

     Joseph khó khăn cúi xuống, hắn vốn có bệnh về hô hấp và thể chất khá yếu, giờ mà chạy vào trong thì có khi tình huống còn tệ hơn nữa. Có quý tộc cấp cao ở đây mà không ngờ lại cả gan phóng hỏa, bọn phản động càng ngày càng không coi nữ hoàng ra gì. Không còn cách nào khác, Joseph chèo ra khỏi lan can. Hắn hoàn toàn có khả năng nhảy xuống từ tầng 2 mà không gãy chân, cùng lắm là chật khớp một tẹo. Vứt chiếc mặt nạ sang một bên, Joseph hít hơi sâu lấy sức...

     Tuy nhiên một cánh tay đã nhanh nhẹn ôm lấy eo hắn. Joseph mất đà ngã thẳng vào lòng người kia, bị vác như bao tải chạy thẳng quay lại sảnh chính.

“ Này anh làm cái gì vậy hả !! ”

     Người kia không nói gì mà chỉ tập trung chạy, phải công nhận sức lực y rất tốt. Đừng hỏi hắn tại sao không giãy, muốn ngã vỡ mặt thì cứ giãy đi. Khói và mùi khét làm hắn khó thở, đã vậy tên này đã cao còn vác hắn như thế, này anh gì ơi, anh để tôi tự đi được không !!! Y đưa hắn vào một căn phòng ở cuối hành lang, vừa được thả xuống Joseph đã ho sặc sụa, mệt đến mức không đứng dậy nổi, do khí độc làm cay mắt mà nước mắt cứ thế tuôn xuống, trông như có vài phần ủy khuất. Hắn vừa định ngẩng mặt lên định hình đã thấy gương mặt cỡ đại của nữ hoàng. Nàng đưa hai tay vuốt má Joseph, lo lắng hỏi.

“ Joseph, em có sao không ?”

    Hắn giật mình định cúi xuống hành lễ thì lại bị Marie bóp má bắt nhìn lên, trong tình huống này thì một là trả lời hai là ăn vả mà vẫn phải trả lời, hắn lắp bắp.

“ Thần...em không sao...”

     Marie thở nhẹ vuốt tóc Joseph, không sao là tốt rồi, nhìn hai người lúc này chẳng khác nào mẹ con. Vera ở đằng sau khẽ cười, vậy ra đây là điểm yếu thứ hai của nữ hoàng sao...

      Được một lúc thì Joseph bắt đầu định thần được hơn chút, hắn nắm lấy tay nữ hoàng, vậy là nàng đã đoán trước được nước đi này của bọn phản loạn, bữa tiệc này chỉ là mồi nhử nhưng nàng lại không biết cả Joseph cũng được mời đến. Hắn thì thầm vào tai Marie. Hắn tin điều này sẽ chứng minh nghi ngờ của cả hắn cả nàng...

_______

Tobecountined...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net