casket fresh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Renjun nhìn ra ngoài cửa sổ, rầu rĩ nâng điếu thuốc lên môi.





"Những thứ đấy có thể giết chết em đấy," Giọng nói của Donghyuck vọng đến từ sau lưng. Renjun khịt mũi, không buồn quay lại cho đến khi Donghyuck ngồi xuống bên cạnh cậu. Đủ loại màu tóc và y phục quỷ quái chạy theo trào lưu của Panem nhiệt thành như người vợ đứng tuổi của anh không làm cậu bất ngờ nữa. Cậu ngạc nhiên bởi lẽ Donghyuck xuất hiện với mái tóc đen và quần jeans, trông bình thường hơn cả tất thảy những lần cậu nhìn anh trong những tháng năm qua.





"Dịp nào đây?" Renjun hỏi, đưa bàn tay cầm điếu thuốc lên, chạm một ngón tay vào mái tóc của Donghyuck. Khi cậu hích tay, tàn thuốc rơi xuống má Donghyuck nhưng anh không cử động. Renjun giữ nguyên tư thế thêm một lúc, rồi cậu thu tay lại khi thấy anh không phản ứng.





"Mỗi năm, trò chơi mỗi khác," Donghyuck giọng nhẹ tênh, lấy điếu thuốc từ tay Renjun, rít một hơi dài. "Anh cũng thế."





Renjun nhận lấy điếu thuốc từ tay người bên cạnh, miệng ngân nga. "Ta đều như thế," cậu đồng tình với vẻ châm biếm, ánh mắt dõi theo những tia sét loé qua màn mây, xé toạc bầu trời.





-





Điều không ai ngờ đến chính là một quận đăng quang Trò chơi hai năm liên tiếp mà không phải quận một hay quận hai.





Donghyuck là người đầu tiên được tuyển quân. Anh ngồi cạnh Renjun, tay cả hai đan chặt vào nhau, cách Donghyuck ấn móng tay vào lòng bàn tay cậu khiến Renjun nhận ra rằng anh biết tên mình sẽ được xướng lên. Donghyuck không đấm đá, không gào khóc, anh nhìn thẳng về phía trước, hướng mắt về thế giới như thể đang đọc một cuốn sách chán ngắt, bên cạnh anh, người đồng đội nữ quỵ ngã, không nén được tiếng sụt sịt.





"Có lời khuyên nào cho anh không?" là điều duy nhất Donghyuck nói vào khoảnh khắc trước khi tàu rời bến, ánh mắt ráo hoảnh. Anh lướt khắp mặt Renjun, như thể anh đang cố gắng ghi nhớ từng đặc điểm trên khuôn mặt cậu.





Renjun kiềm lại tất cả những lời nói tàn nhẫn cậu từng nghĩ đến, lờ đi những cảm xúc trào dâng lên trong lồng ngực, cậu chạm vào cằm của Donghyuck, cúp hai tay quanh má và kéo anh lại gần. Cậu nhìn thẳng vào mắt anh. "Đừng chết" Renjun thầm thì. "Anh có hiểu không?"





Donghyuck nhìn vào mắt cậu, mắt anh lấp lánh và ấm áp tựa như ánh mặt trời. "Ừ." là tất cả những gì Donghyuck nói, anh biến mất vào dòng người như thể một cơn gió đột ngột đã mang anh đi.





Donghyuck chinh phục mọi thần dân của Panem như thể đây là điều anh đã làm cả trăm ngàn lần. Anh mỉm cười, nụ cười chinh phục tất thảy, mắt sáng lấp lánh dưới ánh đèn sân khấu, mái tóc màu caramel mới nhuộm nổi bật không thể lẫn vào đâu. Anh bật cười khi MC bắt chuyện, một tay che miệng, vừa bí hiểm vừa phô bày. Renjun ngồi trước màn hình, hai chân kê sát lồng ngực, quan sát từng cử chỉ, từng nét nghiêng đầu, từng nụ cười của chàng trai trên màn ảnh. Tay Donghyuck đầy những vết cắt ngang dọc – khuyết điểm duy nhất không bị che khuất bởi sự giả tạo của Panem.





Renjun lo lắng quan sát diễn biến của trò chơi, răng nghiến chặt, cắn lưỡi đến mức toé máu. Donghyuck rất khá, anh lập liên minh với những ứng viên đáng gờm và chịu trách nhiệm mang vác vật dụng cho đội ba ngày liên tiếp. Sự khó chịu trong lòng Renjun chỉ xuất hiện khi cậu thấy cách những ứng viên khác nhìn Donghyuck như thể anh là một đối thủ dễ ăn, nghe những lời họ thầm thì sau lưng anh khi Donghyuck nhận được sự trợ giúp từ hết nhà tài trợ này đến nhà tài trợ khác.





Donghyuck lật ngược thế cờ vào ngày thứ tư của trò chơi. Anh lặng lẽ theo sau một ứng viên khác đi vòng quanh thành phố, không một tiếng động với sự chính xác tuyệt đối, trước khi ép đối phương sát tường và bẻ gãy cổ, không một động tác thừa, mạch máu trên cổ tay phập phồng theo từng nhịp thở. Tim Renjun như muốn nhảy ra ngoài, có gì đó nhói lên trong lồng ngực. Nỗi đau rõ rệt hơn khi Donghyuck hướng mắt về phía camera, mắt anh lạnh lẽo và chết chóc. Anh nháy mắt. Quyến rũ và nguy hiểm chết người.





Donghyuck chỉ mất hai ngày để giết chết tất cả những đồng minh, trận chiến cuối cùng với một trong hai ứng viên từ quận một khiến anh chịu nhiều thương tích - dao của hắn xuyên qua đùi Donghyuck. Anh không màng đến việc lấy con dao ra, chùng chân hướng về phía trước và đảo chiếc rìu hướng đến cổ đối thủ, vũ khí cắm sâu vào nơi đã nhắm đến khiến kẻ đối diện ngã về phía sau, gây nên tiếng "thụp" khi thân thể hắn ngã xuống. Renjun cắn môi đến khi bật máu.





Donghyuck chiến thắng trò chơi vào ngày cuối cùng của tuần thứ hai. Anh trú ẩn trong một toà nhà bỏ hoang ba ngày trước đó, chân chảy máu không ngừng, sắc mặt nhợt nhạt đi trông thấy, và nỗi đau trong lồng ngực Renjun cứ thế lớn dần lên. Anh nói anh hiểu mà Renjun thầm nghĩ. Donghyuck chưa bao giờ bội ước, dù đó là lời hứa xác lập bằng lời nói hay không. Anh đã hứa rằng anh sẽ không chết tại đây.





Cách Donghyuck thắng không thể nào Donghyuck hơn. Bi tráng và đồng cảm, xen vào đó là sự quyết liệt, như những gì anh thể hiện trên màn ảnh. Ứng viên cuối cùng là một cậu nhóc – người mà hết chín mươi phần trăm thời gian không xuất hiện trên camera bởi lẽ cậu rất khá trong việc ẩn nấp. Cậu ngốc nghếch đi tìm Donghyuck, tha thiết cầu xin anh giúp đỡ. Donghyuck ngẩng đầu nhìn cậu, máu chảy đầy sàn, tay run rẩy đặt trên vết thương hở.





Trong một khoảnh khắc, Renjun nghĩ Donghyuck sẽ nhượng bộ, rằng anh sẽ đổi mạng mình cho dáng hình yếu đuối trước mặt. Anh đã hứa. Renjun đau đớn nghĩ, và rồi Donghyuck nhìn thẳng vào camera, như thể anh đang nhìn vào mắt cậu. Anh đã hứa với em. Donghyuck quay về phía cậu nhóc và gật đầu, đưa tay ra hiệu nhờ cậu giúp anh đứng lên. Khoảnh khắc bàn tay em chìa ra, Donghyuck ôm lấy cơ thể nhỏ bé và thầm thì lời xin lỗi trước khi bẻ gãy cổ người trong lòng một cách gọn ghẽ. Tiếng đại bác vang lên.





-





Renjun là người tiếp theo được gọi tên. Tròn một năm sau, Renjun ngồi vào chiếc ghế kim loại mà Donghyuck đã từng, ánh nắng mặt trời thiêu đốt gáy cậu bỏng rát. Chỉ một điểm khác biệt duy nhất, lần này không có Donghyuck cạnh bên. Thay vào đó, anh đứng trên sân khấu, mỉm cười dịu dàng và đầu nghiêng sang bên. Renjun biết, và Donghyuck như đã hiểu từ thuở nào rằng Renjun là người được chọn, ngay cả trước khi cậu được điểm tên. Một sự thật dễ hiểu. Không nơi nào người này đi qua mà không in dấu chân kẻ còn lại.





Nụ cười của Donghyuck không hề tắt khi Renjun bước lên bục, không thay đổi khi mẹ và chị gái khóc nức nở và ôm lấy cậu, không suy chuyển trong suốt buổi gặp mặt với những ứng viên từ các quận khác, vẫn nở trên môi khi cả hai đã ở trong khoang tàu riêng của Renjun, anh ngồi cách xa một khoảng cách đáng kể so với giường ngủ.





"Cố vấn có lời khuyên gì không?" Renjun hỏi, cười nửa miệng.





Donghyuck quay lưng lại, ánh mắt anh lạnh lẽo và tàn nhẫn. Tim Renjun đập như trống trong lồng ngực, nhưng không phải vì sợ hãi. Cậu chưa từng e sợ Donghyuck. "Đừng chết."





Trò chơi lần này như thể một kiểu địa ngục sống khác. Năm ngoái trò chơi của Donghyuck được tổ chức tại một thành phố hoang, số toà nhà bị phá huỷ phân nửa chìm trong khói bụi mờ mịt. Năm nay Trò chơi của Renjun được tổ chức tại một đầm lầy. Nóng rát, ngứa ngáy, có những con bọ to bằng con sóc bay khắp nơi để lại những vết thương nhức nhối, chảy máu và chảy mủ.





Renjun không cuốn hút, cậu cũng không dễ mến, cho dù có cố gắng đến thế nào, cậu cũng không thể mỉm cười trước camera, không thể trở nên ngọt ngào và dễ bảo, không thể trở thành Donghyuck. Nhưng cậu có anh đứng về phía mình. Cậu nhận được sự trợ giúp, có lẽ không nhiều như Donghyuck năm ngoái, nhưng vẫn là giúp đỡ.





Đừng chết xuất hiện trên mảnh giấy bé được đính kèm với một tô thuốc mỡ lớn để giúp cậu chống chọi với vết bọ cắn.





Đừng chết đến cùng với thức ăn vào ngày thứ mười, khi Renjun đang kẹt trên cao, dưới chân là đầm lầy ngập quá nửa thân cây, bong bóng trên mặt nước nổ lốp bốp, khí ga độc lơ lửng trong không khí.





Đừng chết đến bên cậu với một con dao săn cỡ lớn một ngày trước ngày định mệnh – ngày Renjun hạ gục ba vật tế, trở thành một trong ba người cuối cùng sống sót.





Cậu không phải là Donghyuck. Cậu không thể giết người gọn ghẽ, giúp nạn nhân gánh chịu ít nỗi đau nhất có thể. Những nhát dao của Renjun sâu hoắm, hiểm độc, máu bắn tung toé khắp nơi, có một lần tay đối thủ đã đứt lìa trước khi cậu ném hắn vào miệng một cây bắt ruồi Venus khổng lồ. Cậu không phải là Donghyuck, nhưng cậu vẫn là kẻ đăng quang. Trận chiến cuối cùng của Renjun tàn nhẫn và tuyệt vọng biết bao. Ứng viên nữ cuối cùng bóp cổ Renjun và đè cậu xuống, không chút nương tình xuyên dao găm vào bụng cậu và vặn xoắn, nụ cười không hề tắt trên môi. Renjun thở hổn hển, miệng đầy máu và tất cả những gì cậu thấy được là bầu trời màu xanh lá. Đừng chết. Cậu nhổm dậy, xô đối thủ ngã khỏi người và chật vật đẩy cô ngã về phía dãy chấn song có mũi nhọn nhô ra trên mặt đất. Tiếng đại bác vang lên, Renjun ngã quỵ, môi be bét máu. Đừng chết.


Được thôi Renjun nghĩ. Em sẽ không chết.





-





Sau Trò chơi, cuộc sống không còn như trước. Renjun quay về quận bảy, chuyển đến sống tại Làng của Người Đăng Quang*, đối diện nhà Donghyuck. Cậu mất một tháng, một tháng triền miên ác mộng nối tiếp ác mộng, một tháng khi thức dậy và miệng đầy máu vì vô thức cắn lưỡi trong mơ, một tháng loạng choạng sang đường tìm Donghyuck chỉ để thấy anh thức dậy tự khi nào, ly rượu thứ hai trên bàn chờ người bầu bạn, một tháng trước khi cậu quyết định chuyển đến Capitol.





Donghyuck đi cùng cậu. Dĩ nhiên là Donghyuck đi cùng cậu. Họ chưa từng rời xa nhau hơn một ngày trong suốt mười tám năm cả hai sống trên đời, ngoại trừ thời gian tham gia Trò chơi. Anh và cậu tìm một căn hộ, từ trên nhìn xuống có thể thấy được cả thành phố trải dài trước mắt. Nơi họ sống gần trung tâm Capitol đến mức đáng sợ, tại đấy, họ bắt đầu cuộc sống mới với sự bình thản gần như bất khả đạt được.





Việc xa nhà không làm cuộc sống của Renjun dễ dàng hơn. Những cơn ác mộng và chứng ảo giác của cậu càng tệ hơn khi ở gần Capitol. Điều duy nhất Renjun bấu víu vào là Donghyuck. Khi cậu tỉnh giấc, anh đã ngồi bên cạnh, tấm chăn xộc xệch, trong tay anh là khăn giấy ngăn máu chảy ra từ miệng Renjun. Donghyuck là điều duy nhất dễ chịu, dẫu sự hiện diện của anh không là gì so với những thứ săn đuổi cậu hàng đêm. Mọi chuyện không khá hơn nhưng Renjun tìm được sự an ủi khi cậu biết người nằm cạnh không có ý định giết chết cậu. Mọi chuyện vẫn không khá hơn.





Donghyuck trấn an rằng cậu sẽ quen với điều đó.





"Em chỉ cần nhớ là em đã sống sót." Anh nói trong lúc đưa Renjun chai rượu, cả hai ngồi trên mái nhà của căn hộ ngắm sao vào một tối nọ. "Em đã sống sót khỏi Trò chơi và bây giờ em phải tiếp tục tồn tại giữa cuộc đời."





"Đấy là sống thật sự à?" Renjun hỏi, nuốt một ngụm đầy vodka. Màn đêm bao phủ làm cậu trở nên đa cảm lạ kì, cổ họng bị thiêu đốt bởi lượng cồn vừa nuốt xuống. "Tồn tại ấy?"





Donghyuck khịt mũi. "Không ai nói về việc sống cho trọn cuộc đời cả." Anh quay mặt về phía Renjun, ánh mắt thích thú nhưng lạnh lùng và chết chóc. "Dấu yêu à, anh và em đã chết kể từ giây phút tên ta được xướng lên." Anh nhấp một ngụm rượu. Renjun run rẩy trước tên gọi thân mật, đắm chìm vào cảm xúc dễ chịu lạnh lẽo trước khi phủi sạch như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Tình cảm là điều tối kỵ. Họ không còn là Donghyuck và Renjun của một, hai năm về trước. Renjun nào dám nhớ lại những đêm dài cậu cùng Donghyuck lén lút vào rừng, trèo cao đến mức không khí dường như loãng ra, trao nhau những nụ hôn bất tận đến khi hừng đông ló rạng. Giây phút Renjun ngã vào cái bẫy an toàn, cậu sẽ thua. Giây phút Renjun lộ ra yếu điểm, cậu sẽ chết. Và có lẽ Donghyuck là yếu điểm lớn nhất của Renjun.





Donghyuck quan sát cậu, ánh nhìn thấu hiểu và đột nhiên Renjun nghĩ rằng có lẽ anh đã từng trải qua những cảm xúc tương tự. Đã từng đi đến cùng một kết luận với cậu. Không mảy may ngạc nhiên. Họ giống nhau đến mức mà không con chữ nào có thể đặc tả được.





Renjun cụng chai như một dấu hiệu đồng tình trong thinh lặng. "Mừng vì chúng ta đã sống sót," khoé môi Renjun kéo lên. "Dấu yêu."





-





Donghyuck trở về khi màn đêm đã bao trùm thành phố, vết bầm trải dài trên cổ, mí mắt nặng trĩu và ánh nhìn u ám, anh trông cáu bẳn và mái tóc tím bù xù ám mùi khói thuốc.





"Anh tắm đi," Renjun nói, quay lưng tìm vài thứ có thể ăn được trong bếp. Cậu không hề vờ vịt dù chỉ một khoảnh khắc rằng cậu thật sự không có bất cứ ý niệm gì về việc Donghyuck đã làm trong suốt thời gian tham gia Trò chơi để nhận được tất thảy những sự trợ giúp đó. Những sự trợ giúp đến bên anh với hình hài của những chiếc dù bay tựa như những ơn huệ vàng son mà Donghyuck sẵn sàng đạt được bằng bất cứ giá nào. Anh thường xuyên xuất hiện với tư cách là người chủ trì các bữa tiệc và là ông bầu của các chương trình truyền hình, nở nụ cười rực rỡ mê hoặc toàn bộ các thần dân Capitol, thậm chí có sức ảnh hưởng hơn ba năm về trước. Dù những đêm tiệc tùng miên man mang trong mình sự ám muội và hiểm nguy, không ai trong số họ sẵn sàng mở lời nói về chúng.





"Chuyện gì xảy ra tối nay thế?" Renjun hỏi khi Donghyuck mệt mỏi quay trở lại, với chiếc áo ngủ rộng và mỏng đến mức Renjun có thể thấy từng vết bầm tím trên ngực anh, từng vết cắn đầy căm phẫn đến từ những người lạ mặt – những người không phải cậu. Renjun muốn phá tan một thứ gì đấy, bất cứ thứ gì.





"Hội nghiện thuốc," Donghyuck trả lời, giọng anh khàn đặc. Anh mỉm cười, nụ cười nguy hiểm thoắt ẩn thoắt hiện. "Họ muốn anh bày ra một vụ lớn."





Renjun biết hoàn cảnh của mình cũng không phải là loại đáng mong đợi gì, nhưng cậu mừng xiết bao rằng cậu không ở trong hoàn cảnh của Donghyuck. Dù vậy cậu vẫn muốn kết liễu tất cả những người từng đặt tay lên cơ thể anh.





"Công việc của em hôm nay thế nào?" Donghyuck hỏi, ngẩng mặt lên nhìn Renjun. "Có xuống tay với bất kì ai đặc biệt không, dấu yêu?"





Renjun là một sát thủ. Capitol đã lợi dụng khả năng vừa mới được phát hiện của Renjun trong đấu trường và cho cậu một công việc khi cậu yêu cầu. Renjun nhún vai, rót cho Donghyuck một ly rượu. Không phải rượu mạnh nhưng đó là chính xác những gì Donghyuck cần ngay tại khoảnh khắc này. "Không ai quan trọng," cậu nói, đợi Donghyuck uống cạn. Anh trông chín chắn hơn cách bất kì thiếu niên hai mươi mốt tuổi nào nên xử sự. "Vài người vợ nào đó đã biết quá nhiều. Đơn giản." Renjun đặt ly rượu xuống bồn rửa và tắt đèn, cậu vào phòng ngủ, biết rằng Donghyuck sẽ theo sau.





Họ không chạm vào nhau cho đến khi cả hai đã yên vị trên giường, mặt đối mặt, và dẫu tương tác duy nhất chỉ là cái chạm nhẹ giữa hai ngón tay út, chỉ từng đó là đủ để biết rằng người đối diện vẫn luôn kề bên. Donghyuck trông kiệt sức hơn thường ngày và Renjun mong mỏi được vuốt ve quầng thâm dưới mắt anh, mong mỏi được cúi đầu và hôn anh đến khi anh thở dốc vào khoảng cách ngắn ngủi giữa môi cậu và môi anh, để chuỗi sự kiện ngày hôm nay trôi vào quên lãng. Nhưng Renjun nào dám. Sự yếu đuối là liều thuốc khó cưỡng.





Thay vào đó, Renjun di bàn chân lại gần cho đến khi chúng lướt qua bắp chân của Donghyuck.





"Yêu dấu ơi," cậu thầm thì và mắt Donghyuck bật mở, anh nhìn cậu – trông đợi và quan sát, ánh mắt lạnh lẽo như thuở ban đầu. "Sống sót."





Donghyuck nhìn vào mắt cậu, rồi anh cười – nụ cười tế nhị đến mức gần như không thể nhìn ra, khoé môi của anh kéo lên rất nhẹ.  Tuy vậy, Renjun đã sống cả phần đời của mình dựa vào Donghyuck, đã sống sót chỉ để nghe anh cười khanh khách bên tai và đã ngấu nghiến đôi môi anh đến khi họ không thể phân biệt được cơ thể của ai cùng ai, Renjun biết anh thật sự đã mỉm cười bởi lẽ anh là vật thể duy nhất cậu hiểu rõ như lòng bàn tay mình.





"Sống sót," Donghyuck đồng tình và họ đã thiếp đi với ánh nhìn hướng về nhau trong bóng đêm bao phủ, lồng ngực lên xuống phập phồng theo cùng một nhịp thở, con tim sẻ chia cùng một nhịp đập.





-





Công việc của Renjun không khó khăn mấy. Mỗi sáng thức dậy cậu đều đặn kiểm tra bảng liên lạc và rời khỏi dường ngủ yên tĩnh nhất có thể để không đánh thức Donghyuck, dù cả hai đều biết anh sẽ tỉnh giấc khi nhịp thở của Renjun đổi thay. Giây phút Renjun khoác lên mình những dụng cụ cần thiết, cậu thoát ly thực tại. Cậu có cảm tưởng như đang ngắm nhìn chính mình thực hiện nhiệm vụ được giao, ánh nhìn hờ hững hiện hữu trên gương mặt khi bản thân xuống tay tra tấn, kết liễu hoặc làm đau mục tiêu. Đơn giản. Gọn gàng. Dễ dàng.





Trò chơi vẫn là thứ ám ảnh cậu hàng đêm, dẫu bao thời gian đã trôi qua. Mỗi năm khi Donghyuck và Renjun được gửi về quận của mình để cố gắng và thúc đẩy hai đứa trẻ tuyệt vọng đi đến chiến thắng chung cuộc, khát khao báo thù của cả hai như được nhân đôi. Khi thời điểm tổ chức Trò chơi gần kề, Donghyuck luôn ngủ với một con dao đặt dưới gối trong trường hợp Renjun cố gắng siết cổ anh trong mơ. Công việc của cậu không hề khó khăn. Trò chơi mới là thứ săn đuổi cậu.





-





Vào năm thứ tư cả hai làm cố vấn, họ đã nhìn thấy đứa trẻ đầu tiên có tiềm năng đăng quang Trò chơi. Jeno Lee thông minh và cứng cỏi. Cơ bắp trên tay em được trui rèn sau nhiều năm đốn gỗ, cảm tưởng như có thể xé nát một dáng hình.





Em đã chinh phục thần dân Panem, có lẽ không dễ dàng như Donghyuck đã từng – Renjun nghĩ không ai có thể làm được như anh – dẫu vậy, sức hút của Jeno quá đỗi chết chóc, và nụ cười của em còn là minh chứng rõ nét hơn. Donghyuck biến mất ba ngày liền sau khi Trò chơi tuyên bố khởi động và Renjun biết anh đang mưu tính điều gì. Cậu chỉ không hiểu ngọn nguồn lí do.





"Vì anh muốn cho thằng nhóc một cơ hội," Donghyuck nói, không hề nhăn mặt khi Renjun thoa thuốc mỡ lên những vết cắt trên hông, đôi môi anh sưng tấy đã bị dày vò bởi ai đó không phải cậu. "Anh muốn cho nó một cơ hội để sống sót."





"Đừng ôm lấy những hi vọng viển vông." Renjun cảnh báo.





Donghyuck cười. "Hi vọng?" Anh bật cười và làn da anh run rẩy dưới bàn tay của Renjun, da anh ấm nóng dẫu mắt anh vẫn toát lên vẻ lạnh lẽo thường ngày. "Yêu dấu ơi, là ai đã gieo vào đầu em suy nghĩ đó?"





Renjun im lặng thừa nhận, đặt túi cứu thương sang bên. Donghyuck biết rõ hơn ai hết rằng suy nghĩ thơ ngây đó sẽ chết yểu.





-





Jeno Lee đã là một trong bốn ứng viên cuối cùng sống sót trước khi em trút hơi thở giã từ cuộc đời bởi một thanh kiếm xuyên qua lồng ngực. Renjun và Donghyuck quan sát trong im lặng, đến khi thân thể em ngừng run rẩy và tiếng đại bác vang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net