Quán cà phê mèo (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần cuối năm, một năm làm việc sắp kết thúc.

Bởi vì tân niên vẫn còn công tác, hơn nữa lễ hội mùa xuân lại quá đông người, cho nên phân đội nhỏ còn có đại bộ phận thành viên đều lựa chọn ở Thượng Hải, sinh hoạt ở trung tâm, cùng nhau đón năm mới.

"Em đã nghĩ đến việc sẽ đi đâu chơi vào đêm giao thừa chưa?" Đới Manh dựa lưng vào tấm gương lớn trong phòng tập, áo sơ mi thấm một tầng mồ hôi mỏng.

Hứa Giai Kỳ nhìn Mạc Hàn "ném" áo khoác cho Đới Manh, nháy mắt liền không thấy đâu mà cúi đầu: "Đi chỗ nào?"

Phân đội nhỏ hiện giờ phát triển rất là tốt, hai năm trước tham gia chương trình thực tế tuyển chọn nhóm nhạc nữ, thành công debut nhóm nhạc hạn định, mang lại nhiệt độ không nhỏ cho Hứa Giai Kỳ, đã sớm không còn như lúc vừa mới xuất đạo, có thể để mặt mộc chạy ra phố lớn ngõ nhỏ mà không ai nhận ra, rắc rối đó, ùm, có thể lớn có thể nhỏ.

"Bờ sông Hoàng Phố, em trước đây không phải từng có ngoại vụ ở nơi này sao, tuy rằng nội thành không thể đốt pháo trúc, nhưng bất quá ở chỗ đó có thể nhìn thấy màn trình diễn pháo hoa đã được chính phủ phê duyệt mười mấy phút."

Mười mấy phút, thật đúng là trước sau như một dễ dàng thỏa mãn a.

"Nhưng người ở đó sẽ không phải rất nhiều sao?"

"Sẽ a," Đới Manh cười đến vô tâm vô phổi, "Trời đất tối sầm, đeo khẩu trang đội mũ, đêm giao thừa mọi người đều vội vàng, cũng không thể tưởng tượng được người đứng bên cạnh như vậy lại là đại minh tinh."

"Trời đất tối sầm sao?"

"Ách, không phải, cái này không quan trọng, em nếu như muốn, có thể dùng tối lửa tắt đèn cũng được."

Người này tuyệt đối là cố ý nói bậy nói bạ không chịu dùng đúng từ.

Hứa Giai Kỳ nhận lấy ly nước ấm do tiểu hậu bối đưa tới, nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Mạc Hàn người vừa mới ném áo khoác xong, lại đang đứng hướng dẫn vị trí cho tiểu hậu bối.

"Những lúc như vậy chị không phải nên quản chị ấy sao?"

"Không quản," Mạc Hàn cong cong đôi mắt hình lưỡi liềm, "Chị cũng muốn đi."

Cho nên kéo em tới làm bóng đèn sao?

"Trong nhóm cũng có không ít người nói sẽ đi, tất cả đều quen thuộc, nên đi lạc cũng không sao." Hiếm thấy Mạc Hàn ôn nhu như vậy, mang người đi tập luyện. "Cứ thoải mái đi, hiếm khi công ty không quan tâm tới."

Thật không nghĩ tới người có kinh tế ổn định, một đại tỷ tỷ có thể làm người khác yên tâm, một đại tiền bối luôn thận trọng, lại là người đi đầu làm loại chuyện lớn mật này.

Đi thì đi thôi, cần gì phải sợ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net