Quán cà phê mèo (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Di động rung lên một tiếng "Đinh ——".

Đã sớm cài đặt chế độ không làm phiền, chỉ có tin nhắn của người đặc biệt quan tâm mới rung và có nhạc chuông.

Hứa Giai Kỳ trong tiềm thức cảm thấy đó là người mà trong suốt hai năm qua nàng không gặp, cuống quýt từ trong chăn bông thò người ra, duỗi tay lấy di động trên đầu giường, thẳng cho đến khi nhìn thấy trên màn hình không phải người kia, mới nhớ đến mình còn có một người đặc biệt quan tâm khác.

"Ama, chị chưa ngủ sao?"

Hứa Giai Kỳ liếc nhìn thời gian trên màn hình, một chút nữa là rạng sáng, tiểu hài tử này, lại không hảo hảo nghỉ ngơi.

Quá lười để đánh chữ, nhưng lại lo lắng Từ Tử Hiên có chuyện gì quan trọng nên đơn giản là gọi điện thoại qua.

"Ama?" Điện thoại thực nhanh được nhận.

"Lạc Lạc," Hứa Giai Kỳ trả lời, "Như thế nào còn chưa ngủ?"

"Chị không phải cũng chưa ngủ sao."

"Ân, bởi vì ngày hôm qua......"

"Kỷ niệm tròn 10 năm của Ngải Tư Thỏ sao, em nhớ rõ." Từ Tử Hiên trả lời, thời điểm rạng sáng trạng thái tinh thần hết sức cao, tốc độ nói chuyện cũng rất nhanh: "Ama chị đã nhìn đến bài chuyển tiếp trên weibo của em chưa?"

Đầu dây bên kia bật loa ngoài, có thể nghe rõ tiếng nhạc bên ngoài, Hứa Giai Kỳ cũng bật loa ngoài, nên bấm nhỏ âm lượng lại, Từ Tử Hiên treo bài viết kia ở đầu trang, là weibo chính thức của một trò chơi.

Hứa Giai Kỳ lúc này mới nhớ ra, đó là hành trình của tháng sau, tham gia hoạt động offline của game bắn súng này, phía chính phủ còn mời một số nhóm minh tinh, nhóm người dẫn chương trình, mới vừa rồi cái kia tag Lạc Diêu Haruka, là người cuối cùng trong số khách mời được công khai, nằm trong nhóm COS.

Từ Tử Hiên ước tính thời gian nàng xem weibo, đúng lúc mở miệng: " Thật lâu không có cùng các chị xuất hiện trước mặt công chúng, có chút chờ mong a."

Hứa Giai Kỳ nhớ lại khoảng thời gian khi các nàng còn ở trong nhóm, cùng nhau lên công diễn, cùng nhau đi ngoại vụ, cùng nhau ở trên sân khấu nói MC "Cha con" hai người đều giống như những con chó lớn ngốc nghếch, sẽ tươi cười một cách ngốc nghếch, sẽ cùng mọi người ôm nhau. Tiểu hài tử sẽ lặp đi lặp lại một câu "Aba" cùng "Ama", cũng sẽ uỷ khuất ba ba mà kêu "Em nghĩ em không còn nhà nữa rồi."

Sông Seine là một con sông sâu không thấy đáy, khắp nơi là rạn san hô và đá ngầm, nàng cảm thấy thật may mắn vì bản thân đã bơi ở con sông này 8 năm, có thể thuận lợi tốt nghiệp lên bờ, nhưng ở rất nhiều thời điểm, vẫn sẽ nhớ về những ngày cùng mọi người sánh bước bên nhau.

Nàng rời weibo, hình nền di động là ảnh sân khấu lớn năm đó của S đội, tấm dưới cùng là kỳ tích màu xanh.

"Chị cũng thực chờ mong ..............." Hứa Giai Kỳ nắm chặt di động, thấp giọng nói.

"Tất cả thành viên của phân đội nhỏ đều sẽ đi chứ? Kia Đới thúc thúc, Tako họ đều ở đó đi.....Từ Tử Hiên đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, "Nhân tiện, ban tổ chức nói sẽ dành một ít vé cho mọi người, có thể mời người nhà, hoặc bạn bè trong và ngoài vòng đi, hẳn là qua 2 ngày liền gửi đến, Ama chị có muốn mời ai không?"

 "Vẫn chưa." Trong tâm trí cái tên hiện lên đầu tiên là Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ lắc đầu rũ bỏ suy nghĩ này.

 "Được rồi," Từ Tử Hiên không suy nghĩ nhiều, "Chị nhất định là người đưa vé cho Aba, em sẽ không đưa nó cho chị ấy."

Hứa Giai Kỳ không phản bác, nàng như bị ma xui quỷ khiến mà cam chịu.

Mặc dù liên lạc qua nhiều năm vẫn không bị cắt đứt, nhưng bởi vì công việc của mỗi người, nên không thể nào gặp mặt, Hứa Giai Kỳ không đề cập đến Ngô Triết Hàm, nhưng Từ Tử Hiên ngẫu nhiên sẽ đề cập đến, nàng cũng chỉ như thường lệ đáp lại, không biết Ngô Triết Hàm bên đó như thế nào, nhưng là Từ Tử Hiên chưa từng nhận thấy bất cứ điều gì không ổn giữa hai người các nàng, cũng không biết được......

Các nàng đã không gặp nhau gần 2 năm.

"Lạc lạc."

"Ân?"

Hứa Giai Kỳ chậm rãi thở ra, áp xuống ý nghĩ của bản thân, cố gắng đặt câu hỏi.

"Gần đây em như thế nào?" "Không tệ, không bận như chị, cũng không có thanh nhàn như Aba, em chỉ muốn làm một COS a, hoặc một cái gì đó tương tự."

Tiểu hài tử lời nói không biết như thế nào lại nhiều lên, mấy năm ở trong sông, bệnh tật do thăng trầm gây ra, hầu như đỡ hơn rất nhiều. Đột nhiên cảm thấy, có đôi khi rời đi, cũng chưa chắc là một sự lựa chọn không tốt.

Chỉ là nàng không có cách nào rời đi dễ dàng như vậy.

"Em ngủ sớm một chút đi, ngủ ngon."

"Ama ngủ ngon ——"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net