CÓ CHỒNG LÀ MA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau vài ngày bàng hoàng thì hôm nay mình cũng bình tĩnh lên đây kể với các bạn về hành trình đi cắt duyên âm của mình.

Như trước đây mình đã từng kể trong tập Phòng Trọ Có Duyên Âm thì đây là mình sau được tầm ba năm.

Năm nay mình 24 tuổi, sắp lập gia đình.

Năm 2023 mình ra trường, cũng lom com làm việc ở một hai công ty nhưng chưa thực sự phù hợp nên mình về quê, làm gần nhà với mẹ, mẹ con chăm sóc nhau đỡ buồn. Chuyện tình cảm mình vẫn trắc trở như vậy, cứ một năm, hai năm bên nhau là chia tay, không cãi nhau việc này cũng gây nhau việc khác dù lúc ban đầu cả hai đến với nhau vì sự đồng điệu và vui vẻ.

Chồng sắp cưới mình cũng như vậy. Khi đến công ty mới vào tháng 09/2023 mình gặp bạn ấy, mặc dù kém tuổi hơn nhưng vì đi làm từ sớm nên anh ấy già dặn, vui tính và tháo vác. Hai đứa sa vào lưới tình cũng nhanh, vừa quen là bạn đòi cưới mình luôn, lúc đầu mình không đồng ý vì mình không muốn cưới sớm, ở lo cho mẹ vài năm rồi đi nhưng sự chân thành của bạn làm mình cảm động nên mặc kệ lời khuyên ngăn mình vẫn chấp nhận để gia đình bạn ra mắt gia đình mình. Kể từ đấy thì mọi rắc rối và xích mích thực sự mới nổ ra.

Lúc đầu, mình nghĩ do việc hai đứa vội vàng đến với nhau, chưa thực sự hiểu nhau nên dẫn đến như vậy. Ngày nào bọn mình cũng cãi nhau, ba ngày một trận nhẹ, năm ngày một trận nặng, nhiều lúc cao trào còn muốn bỏ nhau nữa nhưng có lẽ do đã thương quá nên thôi chín bỏ làm mười, xuống nước với nhau. Thấy cuộc sống yêu đương mà cứ cãi nhau hoài mình cũng nản nhưng nghĩ đến tương lai, cũng phải dằn lòng.

Một buổi trưa, mình ngủ tại công ty do tối hôm trước cãi nhau mình khóc ngủ không được, mệt nên tính chợp mắt một chút. Lúc mình chuẩn bị ngủ sếp còn ngồi làm việc chưa về.

Công ty mình kiểu công ty gia đình chuyên về mảng vận tải, xe cơ giới và buôn bán cát, từ sáng là các anh tài xế đã chạy xe ben đi vận chuyển hàng hóa nên chỉ có mình mình ở công ty thôi. Nói là công ty nhưng kiểu xây lên để các anh Tài xế ở lại ăn ngủ và sinh hoạt, bên trong có hai phòng, một phòng của Sếp, một phòng của các anh ấy, ở ngoài này thì có bàn làm việc của mình, một cái phản lớn, kế bên kê cái võng để mình ngủ trưa còn trông công ty (nghĩ đi nghĩ lại vẫn giống làm bảo vệ hơn làm kế toán). Trước mặt là bãi cái lớn và các gian mái hiên để đậu xe. Mình nằm trên võng ngủ, vừa thiu thiu thì sếp mình rời công ty về nhà.

Vừa nằm được một chút thì trong vô thức mình bị gọi dậy do nằm mơ, thấy rõ ràng là sếp gọi, kêu dậy xem công ty, chứ sếp bảo xem camera thấy có ông già nào đó đang lòng vòng ở đấy. Mình nghe nên mới muốn mở mắt dậy xem thử thì mở không được. Mắt mình nặng như đeo chì, vừa mở ra thì đã díp lại, mình triệt để nằm nhắm mắt, người mệt rã rời. Lúc đó vía mình thấy, đúng là có một ông già, đang men theo đường mòn bước vào nhà đứng ngay đầu võng mình nằm và nói chuyện với mình. Giọng từ tốn xen lẫn trầm buồn:

"Anh với con nhớ em nhiều lắm. Con nó không mượn được xác ai nên không tới chào em được."

Ba hồn bảy vía lúc đó mình sợ quá muốn hét to lên, mình mở bừng mắt dậy, nhìn xuống đôi tay đang co quắp mà không cử động được. Mình không cử động được, cũng không hét lên được. Mình nhận ra đã bị bóng đè. Từ trước đến nay mình hiếm khi bị bóng đè, phải nói là không bao giờ thì đối với mình cảm giác này rất sợ. Mình cố gắng niệm phật, rất muốn niệm ra tiếng để đỡ sợ và nếu được thì xua đuổi đi nhưng cố cách mấy cũng không niệm được ra tiếng. Nên mình bèn lẩm bẩm niệm trong đầu: 'A di đà phật, A di Bổn Sư Thích Ca Mâu ni Phật'. Lời niệm chưa dứt thì vía mình nghe:

"Niệm làm gì, không có tác dụng gì đâu mà niệm"

Nhưng trong lúc tuyệt vọng như thế, việc mình có thể làm cũng chỉ là bấu víu vào chiếc phao duy nhất ấy thôi, mình cứ niệm mãi, trong đầu mình hiện rất nhiều văn tự tiếng phạn màu vàng và trước mắt mình vàng chóe cảm giác như một đoàn người xuất gia đi qua. Rồi mình bừng tỉnh và cử động được, mồ hôi đã túa ra như tắm.

Mình trở về nhà và kể mẹ nghe chuyện đấy. Một lần nữa mẹ đưa mình đi coi thầy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net