ánh nhìn của minji (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Đây là một câu chuyện nói ngắn không ngắn, nói dài không dài.

Thôi thì, hãy cứ bắt đầu từ lúc tôi - nữ sinh năm cuối Kim Minji phát hiện ra mình thích em khối mười xinh đẹp đáng yêu Kang Haerin đi vậy.

2.
Tôi thích náo nhiệt, gần như không bao giờ bỏ lỡ chốn nào đông vui. Lần đầu chúng tôi gặp nhau là ở canteen, nói đúng hơn là tôi chủ động tìm gặp em ấy, để xem thử nữ thủ khoa đầu vào - nghe đâu là người đầu tiên trong vòng năm năm đổ lại đây mặt mũi ra sao.

Thủ khoa đầu vào năm của tôi, và cả thủ khoa đầu vào hiện đang học lớp mười một đều tỏa ra cốt cách thủ khoa không lẫn vào đâu được, chỉ cần nhìn dáng đi cũng có thể nhận định đây là người học giỏi. Bởi vậy, tôi có lý do để mặc định thủ khoa năm nay ngoại trừ là giới tính nữ ra thì cũng sẽ có những đặc điểm tương tự như kính cận dày cộp, cặp sách nặng cả cân, hứng thú cứ thế giảm dần trên quãng đường từ lớp học tới canteen.

Tôi đã quá chủ quan.

Mang theo tâm thế không mấy mong đợi nhưng lại có thể chứng kiến sự tuyệt vời ngoài mong đợi, tôi bất ngờ bị thương không nhẹ. Thần Cupid dám tập kích tôi, cứ thế một đường ngắm chuẩn xác bắn thẳng vào trái tim thiếu nữ hồn nhiên mười bảy; khi tôi trông thấy em, gió thu hanh hao se lạnh trong phút chốc trở thành gió xuân ấm áp, ghé vào bên tai thì thầm hát một bản tình ca dịu dàng.

3.
Việc tôi đặt ánh nhìn của mình lên em hồi lâu, hình như em đã cảm nhận được, bốn mắt chạm nhau trong một khoảnh khắc. Mặt tôi nóng dần lên; tôi bối rối vuốt tóc, nở một nụ cười gượng gạo khó chấp nhận trước khi vội vội vàng vàng chạy ra phía bên ngoài.

Suốt buổi hôm đó, tôi không thể tập trung nghe giảng, trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ em thủ khoa khối mười. Da em trắng, từng đường từng nét trên gương mặt đều hết sức thanh tú, ngay cả cặp kính gọng tròn bản to mệnh danh là đồ phong ấn nhan sắc cũng không làm khó được em.

Với mái tóc hơi ngả nâu cột gọn ra phía sau, em ngồi đó, yên tĩnh ăn bánh ngọt. Giữa canteen ồn ã nhiều người qua lại, em nổi bật và sống động theo cách của riêng em, để rồi khiến lòng tôi bâng khuâng thổn thức. Danh sách điểm thi đầu vào vẫn còn được dán ở trên bảng tin; trước khi ra về, tôi tới tra tên em ở vị trí cao nhất.

Kang Haerin, người đẹp như tên, giống như tôi sinh vào độ tháng năm chớm hạ. Tôi đứng lẩm nhẩm đọc tên em vài lần, tâm tâm niệm niệm ghi nhớ thật kỹ.

Kang Haerin, nếu như có một ngày chị đột nhiên xuất hiện và gọi em như thế này, em sẽ đáp lại chị chứ?

4.
Lớp mười hai học dưới tầng một, lớp mười ở tít trên tầng ba, tôi vì sợ làm phiền đến em nên không dám lượn lờ lung tung, nếu muốn ngắm em một chút cho thỏa nhớ nhung thì phương thức khả thi nhất vẫn là đến canteen. Sau nhiều ngày liên tiếp chạm mặt em trong giờ ra chơi hết tiết một, tôi dần dà có niềm tin vào mức độ may mắn của bản thân, nhưng cũng không vì thế mà lơ là bất cẩn.

Để em không phát hiện ra hành vi kỳ lạ của mình, tôi cố gắng dàn dựng theo kịch bản tất cả chỉ là sự trùng hợp, ví dụ như sẽ có một số hôm tôi ghé canteen muộn hơn bình thường, hoặc là chỉ mua đồ mang về mà không ngồi lại. Nhưng em thì khác, dường như việc đi xuống canteen ăn sáng đã trở thành một phần trong thời gian biểu của em, khi mà nó luôn luôn xảy ra vào đúng giờ ấy, tại cùng vị trí ấy (trừ những bận hi hữu có người chiếm chỗ trước).

Giữa chúng tôi tồn tại kiểu tương tác bằng mắt đầy thầm lặng và thần kỳ, cũng có thể là do tôi thích em quá nên mới sinh ra ảo tưởng như thế. Canteen vào giờ nghỉ chưa bao giờ đông đúc; tôi tranh thủ năm, mười phút ngắn ngủi hướng về phía em, và gần như lần nào cũng bị em dễ dàng tìm thấy. Trong vài giây ánh mắt giao nhau, nhịp tim tôi tăng nhanh rõ rệt, bề ngoài giả vờ điềm tĩnh cụp mắt nhìn đi chỗ khác vậy chứ trong lòng đã sớm rối như tơ vò.

Rất muốn nghe em nói, cũng có nhiều điều muốn nói với em.

5.
Tuần thứ ba của tháng mười, toàn trường bước vào giai đoạn ôn thi giữa kỳ căng thẳng, đặc biệt đối với học sinh lớp mười hai cần phải duy trì thành tích ổn định để làm đẹp học bạ. Thư viện trường - nơi tuyệt đối yên tĩnh và không cho phép sử dụng điện thoại cực kỳ phù hợp cho người hướng tới sự tập trung cao độ như tôi ôn tập, vậy nên tôi vẫn luôn duy trì thói quen tới đây để chuẩn bị cho các kỳ thi.

Bạn bè tôi chê bầu không khí ở thư viện quá ngột ngạt; chúng nó đứa ngồi lại lớp sau giờ học, đứa ra quán cafe, đứa chọn gặm sách trong nhà, thành ra từ trước đến nay tôi chưa bắt gặp người quen khi tự học bao giờ. Ngày đầu tiên trong chuỗi ngày ôn tập trôi qua hết sức bình thường; tôi ra về sau khi hoàn thành một phần đề cương. Về cơ bản những ngày sau cũng diễn ra tương tự, tôi xoay vòng giữa bài tập trên lớp, đề cương, đề luyện thêm, cứ học đến khi nào cảm thấy đủ hoặc cảm thấy mệt thì sẽ dừng lại, chỉ khác là ở phía đối diện có thêm một Kang Haerin cùng ngồi.

Đúng vậy, em khóa dưới tôi đem lòng tương tư cũng tới thư viện học bài, thậm chí còn ở trong vòng bán kính rất gần, để hễ tôi ngẩng đầu lên khỏi sách vở là có thể nhìn thấy em ngay.

6.
Tôi vẫn không dám bắt chuyện Haerin, và đương nhiên chẳng có lý nào để không dưng em mở lời trước với tôi cả. Chúng tôi giống như hai người lạ thường xuyên chạm mặt, mặc dù vấn đề giao tiếp không được suôn sẻ cho lắm, nhưng miễn cưỡng cũng được tính là chỗ quen biết - một mốc son hoàn toàn mới trong công cuộc cải thiện mối quan hệ với em thủ khoa của tôi.

Tôi thấy mình tiến bộ kha khá, bởi ít nhất thì tôi đã có thể mỉm cười một cách bình thường mỗi khi ánh mắt hẳn là tràn ngập sự ái mộ khó che giấu của tôi va phải mắt mèo trông ngây thơ nhưng lại có vẻ nhìn thấu tất cả của em. Cả hai luôn ngẩng lên nhìn nhau khoảng chừng năm, sáu giây vài bận trong mỗi buổi học; em không né tránh, mà tôi cũng chẳng vội bối rối thu lại nụ cười như lần đầu gặp mặt nữa.

Tự nhiên và trôi chảy như một ước định ngầm hiểu vậy.

7.

Em luôn học xong trước tôi. Một phần tôi nghĩ do bài vở lớp mười còn nhẹ nhàng, nhưng dẫu sao em cũng là thủ khoa, học một hiểu mười, học nhanh nhớ lâu là chuyện thường tình.

Em thu xếp đồ dùng để ra về, đầu tiên cất cẩn thận tài liệu vào trong túi clear bag, tiếp theo là các loại sách vở liên quan, sau cùng mới đến hộp bút Hello Kitty màu hồng treo móc khóa ếch bông màu xanh trông chẳng mấy ăn nhập. Người tôi thầm thích, là một em gái tĩnh lặng nhưng chẳng hề nhàm chán, ngược lại mang sức hút khó mà tưởng tượng.

Hiển nhiên, trái tim tôi chưa một ngày được yên ổn trước em.

8.
Trước kỳ thi một ngày, ngoại trừ việc thư viện bất ngờ trở nên đông đúc thì mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ. Tôi và Haerin ngồi ở vị trí cố định, nghiêm túc học bài, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn nhau. Cũng có lúc chỉ tôi nhìn em, trong lòng nuối tiếc bởi có lẽ phải chờ tới tận lúc thi cuối kỳ mới ở gần em thế này được.

Kể ra, tôi cũng quen biết nhiều người trong trường, nhưng chủ yếu là thông qua hội nhóm chứ không phải kiểu đồng ý kết bạn với một ai chỉ vì họ nói muốn làm quen mình. Xét trên lập trường như vậy, tôi nghĩ Haerin hẳn sẽ khó xử lắm nếu như tôi đột ngột nói linh tinh gì đó với em.

9.
Những thứ cần học hôm nay không nhiều lắm, dù sao mai cũng thi nên tôi không cố gắng nhồi nhét thêm nữa, chỉ ngồi luyện lại các dạng bài dễ nhầm lẫn, lần đầu tiên học xong trước Haerin trong suốt một tuần qua.

Tự dưng trong lòng tôi có cảm giác thành tựu, rằng thì ra cũng có lúc mình vượt trội hơn thủ khoa (dù tôi lớn hơn em tận hai tuổi). Nhưng chỉ trong vài phút giây ngắn ngủi ấy thôi, vì tôi nhận ra sự thật phũ phàng là ngày hôm nay Haerin không học bài; thay vào đó, em thoải mái ngồi tựa vào phần lưng ghế, chậm rãi lật từng trang của một quyển sách nọ. Dáng vẻ em nghiêm túc thường ngày được sự thư giãn làm dịu đi, và rồi mong muốn về một album ảnh lưu lại toàn bộ khoảnh khắc đẹp xuất sắc mà không cần cố gắng của Haerin trong tôi lại được dịp trỗi dậy.

Không phải bây giờ thì là bao giờ, đột nhiên trong đầu tôi xuất hiện loại suy nghĩ bồng bột và táo bạo như vậy đó.

10.
"Ngày hôm nay em không học sao?"

Tôi dùng một câu hỏi để bắt chuyện với Haerin.

Vừa mới dứt lời, tôi đã cảm thấy mình sao mà dở hơi quá, tại sao không nói Xin chào/ Chào em/ Đằng ấy ơi/ Em thủ khoa ơi hay bất kỳ lời chào khả thi nào như đã luyện tập trước gương nhiều lần ở nhà. Mở đầu cuộc trò chuyện theo cách không đầu không cuối kiểu ấy, chắc hẳn tôi đã làm Haerin khó xử lắm.

Mà cũng đúng như vậy thật, tôi thấy em bất giác ngồi thẳng lưng, chớp chớp mắt xinh nhìn tôi. Tôi đoán em đang phải đấu tranh tư tưởng dữ dội, miệng mấp máy muốn nói rồi lại thôi, nhưng sau cùng vẫn dùng cái gật đầu thật khẽ để đáp lại lời tôi.

"Vậy... không làm phiền em nữa, c-chị về trước nhé."

Trúc tra trúc trắc mãi mới nói được một câu, âu cũng bởi tôi đang vui quá nhưng phải kìm nén sự phấn khích của mình lại. Bằng không, tôi sẽ để lại ấn tượng người lạ kỳ quái, dọa em không dám đến thư viện những ngày sau nữa.

Thời điểm tôi vẫy tay chào, Haerin gần như đứng bật dậy, làm tôi cũng ngớ người tại chỗ theo. Áng chừng khoảng chín, mười giây sau đó, tôi nghe thấy em ngập ngừng:

"C-chị...có muốn về chung không ạ?"

LÀ HAERIN.

EM ẤY CHỦ ĐỘNG HỎI LẠI TÔI.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác mình như đang bay trên những tầng mây hồng phấn, xung quanh là cầu vồng rực rỡ đẹp tươi. Chút lý trí cuối cùng giúp tôi không gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, cũng may là vẫn còn giữ được hình ảnh, nhỏ giọng đồng ý với em.

"Nếu như em không phiền."

11.
Năm giờ chiều một ngày cuối tháng mười, trời mưa như trút nước. Tôi cùng Haerin đứng trước sảnh thư viện, nhìn sân trường một mảng trắng xoá. Em đưa bàn tay xinh xắn ra hứng vài hạt nước mưa, và trong vô thức tôi cũng làm giống như em vậy.

Tại khoảnh khắc đó, tôi cảm nhận lòng bàn tay mình man mát, còn cả tiếng lòng vốn đã rung động nay lại càng xốn xang hơn.

Tôi và Haerin, chúng tôi như thế này được tính là quen biết rồi nhỉ?

12.
Giữa tiếng mưa rơi, ngập ngừng tôi hỏi em: "Em muốn chờ mưa ngớt hay tranh thủ về luôn? Chị mang ô, chị sẽ đưa em về."

Em gật đầu làm tôi hoang mang đôi chút. Em biểu thị sự đồng tình với câu hỏi lựa chọn, vậy rốt cuộc cái gật đầu này là dành cho vế một hay vế hai?

"Em có làm phiền chị không?" Em lên tiếng trong lúc tôi lúi húi mở cặp lấy ô. "Sao có thể chứ?" - tôi đáp, đồng thời bật ô lên - "mình đi thôi nào, ừm... Haerin ssi?"

"Haerin là được rồi ạ, chị Minji có thể gọi em như thế."

13.
Em biết tên tôi.

Bằng một cách nào đó, em biết tên tôi.

Cho dù là vô tình nghe được từ ai đó hay nhìn thấy tôi viết trên nhãn vở thì cũng không quan trọng, điều đáng lưu tâm ở đây là em biết tên tôi.

Ngoài ra, một điều đáng lưu tâm khác là điệu cười của tôi đang dần trở nên si ngốc, năm lần bảy lượt tự làm mình mất mặt trước em, nhưng tôi không ngừng được.

Về đến nhà, mẹ hỏi tôi che cái ô to đùng kiểu gì mà để ướt hết một bên vai trái, nhưng tôi cố tình lảng đi, chạy tót lên phòng thay áo.

Tôi thế nào cũng được hết, nhưng làm sao có thể để cho Haerin bị dính mưa, ai bảo tôi thích em như vậy chứ.

14.
Khoảng cách giữa tôi và Haerin dần được xoá nhoà đi sau trận mưa tầm tã ấy.

Mỗi sáng, tôi sẽ chủ động dậy sớm hơn một chút cho kịp qua bên nhà rủ em cùng đi học, và em cũng không nề hà việc ngồi đợi tôi để tan trường chung một giờ. Phần lớn thời gian, cuộc trò chuyện của chúng tôi phát triển theo hướng tôi hào hứng nói đủ thứ trên trời dưới biển và em chăm chú lắng nghe, biểu thị sự đồng tình bằng cách gật đầu hoặc đáp em cũng thế.

Em không chê tôi nói nhiều, tôi cũng không yêu cầu em phải trở nên hoạt ngôn hơn - tôi nghĩ đây là sự ăn ý diễn ra giữa hai đứa. Tôi thích Haerin, đương nhiên, nhưng không hẳn là vì tôi thích em nên mới cảm thấy em thú vị, mà là em vốn đã thú vị.

Ý tôi là, cái thời mới thích em, tôi đâu có biết em thủ khoa sẽ là kiểu người trầm ngâm nửa ngày trời sau đó vu vơ hỏi tôi rằng em có hài hước không, ngoài ra còn đặc biệt thích bắt chước theo từng điệu bộ cử chỉ của tôi, hoàn toàn không vì lý do gì cả.

Thoạt tưởng là một bé mèo nhát người, đến lúc làm thân rồi mới biết, bé mèo này không những đáo để mà còn có xu hướng nghịch ngầm nữa.

15.
Thông báo lịch thi cuối kỳ phá hỏng gần như toàn bộ sự lãng mạn của tuyết đầu mùa.

Áp lực của học sinh cuối cấp lớn, kiến thức lại nặng. Balo phía sau lưng ngoài sách vở còn có thêm xấp đề cương dày cộp của chín, mười môn học; có học thì phải có thi, điều này tôi biết rõ, chỉ là cho dù có biết rõ đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nào thôi căng thẳng được.

"Chị không thoải mái chỗ nào ạ?"

Có lẽ vì dọc trên đường về ngày hôm nay tôi không nói được mấy câu, hoặc là do tôi nghĩ gì đều viết hết lên mặt cả rồi nên Haerin mới hỏi như thế. Đứng trước hiên nhà, em cười hiền, giúp tôi phủi đi tuyết vương trên áo.

"Bất kể chuyện gì, chị đều có thể nói với em."

Tôi ngẩn người trong khoảnh khắc. Tôi không biết em có thể cảm nhận được bao nhiêu phần tình cảm của tôi, mà kể cả không biết cũng không sao. Thật ra tôi vẫn nghĩ, do lớn tuổi hơn nên tôi sẽ làm chỗ dựa cho em, em có thể yên tâm rằng em luôn có tôi bên cạnh.

Trong tuyết đầu mùa, tôi nhận ra mình cũng có thể yên tâm, bởi vì tôi có em rồi.

Cũng có lúc tôi cần dựa vào em, và quan trọng hơn tất cả, em sẵn sàng để tôi làm thế.

Tôi tin tưởng em, em tin tưởng tôi.

"Không có gì." Tôi đáp "Haerin em à, kỳ thi sắp tới, hãy lại cùng chị tới thư viện nhé!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net