Chương 10. Tớ không tức giận là có nguyên nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10. Tớ không tức giận là có nguyên nhân

***

Kết quả cuộc thi được công bố, lớp Kha Bố giành được hạng ba, một cái hạng không có giá trị chút nào. Nếu như Chi Lý không đợi những người khác, nếu như hắn không nắm tay mình cùng chạy, khả năng giành hạng nhất là rất cao. Nhưng Kha Bố không cảm thấy đáng tiếc, tiền thưởng ít ỏi cùng với bảy ngày tự do so với những gì Chi Lý mang lại thật không đáng là gì. Ngược lại Đóa Lạp cứ như vậy mà gió êm sóng lặng biến mất, khiến cho Kha Bố tràn đầy nghi vấn. Kha Bố đột nhiên gõ nhẹ vào đầu: "Bây giờ những gì cần nghĩ hẳn không phải là chuyện này! Chương 10 đã thật sự đến rồi không phải sao?!" Cậu cái gì cũng không do dự nữa, mở cửa phòng tắm ra. Trong phòng tắm có Chi Lý mới vừa vận động xong đang tắm. Cậu chỉ vào hạ thân bị hơi nóng làm cho mơ hồ: "Đó là cái gì, cậu mau nói ra danh từ chỉ cái đó đi!"

"Chân."

"Không phải, là cái đó."

"Bụng."

"Cậu nhìn kĩ hướng tớ chỉ đi."

"Cậu đến gần chỉ tớ mới có thể thấy rõ."

Kha Bố rầm một tiếng đóng cửa lại, thời gian bây giờ đã cận kề kết thúc, có thể tâm bình khí hòa nhìn Chi Lý tắm quả thật rất khó. Cậu ở trong phòng ngủ đi qua đi lại, lúc này mọi người cảnh giác cũng rất cao, làm cho bọn họ nói ra rất khó. Nhưng Chi Lý cũng chẳng phải là một tên ngu ngốc u mê như vậy mới đúng, chẳng lẽ hắn đã phát hiện, sẽ không đâu. Theo như tính cách của hắn thế nào cũng sẽ không để mặt cho mình lúc lên giường gọi tên những người khác. Cậu đá cái giường, rất lâu không có nóng nảy như vậy. Cậu nghĩ như vậy đi tới phòng ngủ của Ứng Tu Kiệt. Ứng Tu Kiệt đang thu dọn đồ đạc. Hắn đem mấy bộ quần áo cùng đồ dùng hằng ngày toàn bộ để lên trên tấm chăn, sau đó bọc tắm chân lại thành cái túi nhắc lên vai.

"Cậu đang làm gì?"

"Tớ tính nghỉ học, rời khỏi nơi này, đi tới phương xa sống một thời gian, sau đó..."

"Không cần khoa trương như vậy chứ."

"Đây là khoa trương sao? Nếu như tớ có thể đánh thắng Chi Lý, sẽ còn trốn sao? Tớ đã lên web điều tra, ở Trung Quốc chỗ dạy võ công còn rất nhiều, tớ muốn..." Kha Bố che miệng của hắn: "Đừng có nói nhảm nữa, sẽ làm cho cái chương này nhanh kết thúc hơn đó!"

"Chết sớm hay chết muộn đều là chết, tớ không sợ, tớ đường đường là nam nhi thân dài bảy thước."

"Không sợ vậy cậu chạy cái gì!" Kha Bố lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Ứng Tu Kiệt: [ Tớ còn có tuyệt chiêu. ]

Ứng Tu Kiệt đã đi tới cửa dừng lại, trả lời tin nhắn: [ Tuyệt chiêu gì, dựa vào phương thức ngu dốt có thể tránh được pháp nhãn của Tô Ấu Ngôn? ]

[ Lúc tớ và Chi Lý có làm chuyện đó, tớ sẽ thông báo cho cậu trước. Sau đó cậu sẽ gọi điện thoại cho tớ đúng lúc đó, tớ dĩ nhiên sẽ để điện thoại ở chế độ im lặng, sau đó tớ nhìn điện thoại nói: 'A, a, Ứng Tu Kiệt.' Như vậy bút ghi âm cũng không phát hiện được. Chi Lý cũng sẽ cho rằng tớ chỉ là đang nói tên người gọi tới là cậu. Ngay cả luật pháp trải qua vô số năm bị vô số người sửa cũng sẽ có chỗ sơ hở, chẳng lẽ hình phạt của cuộc đánh cược này không có sơ hở. Tớ ở trên giường, cũng đang làm chuyện đó với Chi Lý mà kêu tên người khác, một chút cũng không sai."

[ Cậu được đó, không hỗ công được Chi Lý huấn luyện bảy năm, đầu óc tay chân linh hoạt. ]

[ Tớ không phải là sủng vật của cậu ta! ]

Ứng Tu Kiệt yên tâm, Kha Bố còn không cách nào yên tâm. Cậu không thể đoán được Tô Ấu Ngôn, ai biết cô ấy lại bày ra chiêu gì. Đi được bước nào hay bước đó. Trở lại phòng ngủ, Chi Lý đã tắm xong, giọt nước không ngừng nhỏ từ sợi tóc của hắn xuống, làm ướt sũng quần áo của hắn.

"Cậu lại không chịu lau khô tóc." Với cách sống này mà Chi Lý có thể bình an vô sự sống đến bây tựa như kì tích. Hắn không có thói quen khóa cửa, đi đường cũng sẽ không nhìn xe cộ, chỉ dựa vào trực giác đáng sợ để sống. Kha Bố đem khăn lông đặt ở trên đầu hắn: "Cậu không phải là một đứa trẻ, tự mình lau."

"Không lau."

"Thời tiết thế này sẽ dễ bị cảm mạo nhất, lúc cậu ngã bệnh rồi mới biết lợi hại."

"Vậy tớ muốn biết lợi hại đến nào." Chi Lý bình thường nói, hắn không phải là đang nói đùa. Có tư tưởng đơn thuần nhất này trên người hắn vừa lại sự mâu thuẫn vừa là sự đặc biệt. Kha Bố không thể làm gì hơn đưa tay lau tóc của Chi Lý: "Tính cách của cậu thật quá sai rồi, không phải là buộc người khác muốn chiếu cố cậu sao?"

"Tự mình xen vào việc của người khác, lại đổ lỗi lên trên người tớ."

"Tớ hiếm khi có lòng tốt như vậy lại bị nói thành xen vào chuyện của người khác." Lời của Kha Bố cũng không thấy gì là nổi giận, cậu nói tiếp: "Không phải là tớ hù dọa cậu, cảm mạo rất đáng sợ, chỉ cần mắc bệnh cảm mạo, sẽ có một ma nữ lấy tay chặn lại cái lỗ mũi của người bệnh, để cho người mắc bệnh không cách nào hô hấp. Ma nữ sẽ còn đưa chân nhét vào cổ họng của người bị bệnh, khiến người đó không phát ra được âm thanh nào." Kha Bố như thật nói ra, muốn gieo vào đầu của Chi Lý. Dù sao từ nhỏ đến lớn Chi Lý cũng bị Lam Ngân làm cho thấm nhuần rất nhiều quan niệm kì quái, mình tự thấm nhuần cậu ấy một câu chuyện bịa đặt cũng không phải cái gì nghiêm trọng.

"Cậu nghĩ rằng tớ không biết cảm mạo là gì?"

"Thật xin lỗi, tớ thật sự cho là cậu không hiểu."

"Muốn so sánh kết quả cuối kì với tớ?"

"Không thể so sánh. Tớ thừa nhận thành tích của cậu tốt hơn tớ. nhưng mà trừ mẫu giáo ra ngay cả sách giáo khoa tiểu học cũng rất ít dạy những kĩ năng sống thông thường. Cậu học ở trường mẫu giáo đó, tớ cũng không muốn bình luận gì nhiều, chỉ là muốn biết bên trong đó dạy dỗ trẻ con những gì."

"Dạy dỗ trẻ con những gì?"

"Cậu là người trong cuộc sao lại hỏi tớ? Muốn biết để làm gương."

"Nói gì khó hiểu vậy."

"Được được được, là tớ khó hiểu. Vậy tớ hỏi cậu, lúc cảm mạo phải làm sao?"

Uống thuốc hoặc là đi đến bác sĩ những chuyện này chắc là phải biết đi. Kha Bố chờ Chi Lý trả lời, Chi Lý suy nghĩ, chợt có biểu cảm giống như là nghĩ ra được câu trả lời: "Đi đến nơi đông người nhất lây bệnh cho người khác."

"Cậu ngàn vạn đừng biến thành zoombie! Thế giới trong nháy mắt sẽ thất thủ!" Hai tay Kha Bố hơi tăng thêm lực đạo, dùng khăn lông đắp lên mặt của Chi Lý. Có rất nhiều lời tình cảm tê dại da thịt trong lòng, có chết Kha Bố cũng sẽ không nói ra khỏi miệng. Sự mâu thuẫn này của Chi Lý lại là một tính cách đặc biệt. Nếu như được lạc vào trong manga, khi thấy nam chính hoặc là nữ chính trong sáng hiền lành, lòng dạ bồ tát xuất hiện, cậu sẽ đạp cho bọn họ một cước. Cậu không tin trên đời này có tồn tại thánh nhân tuyệt đối. Thánh nhân nếu không là giả vờ bên ngoài thì là bị người khác chế tạo ra.

"Zoombie là thoa phấn rất dày đi cắn cổ người khác chứ gì."

"Không cần giả bộ dáng vẻ rất hiểu đó. Thứ cậu nói đó là quỷ hủ máu. Zoombie thì chỗ nào cũng có thể cắn. Tớ có thể giúp cậu tải phim về, cậu tốt nhất nên xem qua thử."

Chương 10 sắp kết thúc rồi, thật không dám tin tưởng mình lại cùng Chi Lý trò chuyện mấy lời không có chút dinh dưỡng nào này. Chạy không khỏi sự hình phạt rồi, bây giờ vẫn là cố gắng bình tĩnh vượt qua.

"Nhưng nếu zoombie nhào tới cắn ngực và JJ, như vậy thoạt nhìn sẽ rất giống phim người lớn."

"Trong phim không có con zoombie nào cố ý chọn hai chỗ đó để cắn đâu, đặc biệt là cái thứ hai cậu nói. Cậu..." Lời của Kha Bố dừng lại, cậu chăm chú nhìn vào khuôn mặt không có thay đổi của Chi Lý. Thì ra là, cậu ấy biết, nếu không vì sao hết lần này tới lần khác ở nơi này nói ra. Khiến cho mình phiền lòng lâu như vậy, lại không thể tức giận được.

Ừ, tại sao lại thích Chi Lý? Cũng bởi vì cậu ta hư đến không còn thuốc chữa, càng không thể bởi vì điểm này mà tức giận.

________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net