Chương 4. Đánh cược thay đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4. Đánh cược thay đổi

***

Ngày kế, một đám người tụ chung ở một chỗ. Nói đến thật đáng buồn, lên đại học mình chỉ kết bạn được với mấy người bạn kỳ quái: Trương Lạc có thể không cần nhìn cũng không cần giới thiệu, Ứng Tu Kiệt tràn đầy tế bào nhiệt huyết, Chu Hân Hợp nhát gan sợ sệt, Sở Hạo Vũ biến thái, Công Chu cực phẩm tiểu thụ, Tô Ấu Ngôn ít nói. Cho tới nay Kha Bố đều cho rằng chỉ có mình và Tô Ấu Ngôn là người bình thường.

Đối với chuyện đánh cuộc tất cả mọi người không có bất kì ý kiến gì. Sở Hạo Vũ nhìn chằm chằm đồng hồ: "12 giờ liền chính thức bắt đầu. Không được phép nói bất kì loại từ ngữ thô tục, ngực và mông cái cũng bị cấm nhắc tới. Nhất định phải định ra tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất, để cho người khác thấy bộ truyện này thuần khiết, tích cực dường nào."

"Người thua bị phạt thế nào?" Ứng Tu Kiệt hăng hái bừng bừng hỏi. Tô Ấu Ngôn liếc nhìn sách trên ghế sa lon: "Là ai đã xé sách của tớ?" Nguy rồi, cứ nghĩ đó là sách Trương Lạc đem tới, không nghĩ rằng đó là của Tô Ấu Ngôn. Kha Bố bất động thanh sắc: "Là Vũ thái ngày hôm qua xé ra để gấp chiếc máy bay giấy!"

"Nói càn, Ấu Ngôn, cậu phải tin tưởng tớ vô tội. Tớ có thể cung cấp bằng chứng ngoại phạm. Ngày hôm qua tớ cùng đám bạn xem phim hành động người lớn. Tớ trong sạch!"

"Ngày hôm qua cậu có tới nơi này mà."

"Tớ cũng chỉ đến có mười phút đồng hồ, thời gian còn lại đều là xem phim hành động người lớn."

"Không cần cường điệu."

Tô Ấu Ngôn tuyệt đối không phải là một cô gái dễ qua mặt, cô nhìn Kha Bố, chậm rãi mở miệng: "Tớ nghĩ ra hình phạt rồi. Rất có thể không chỉ một người thua, tỷ như là Kha Bố và Sở Hạo Vũ thua, lúc Kha Bố cùng Chi Lý ở trên giường làm loại chuyện kia, Kha Bố phải làm bộ vô tình kêu lên tên Sở Hạo Vũ." Khoan đã, Kha Bố vuốt cằm suy nghĩ, ý của Tô Ấu Ngôn là muốn mình trong lúc lên giường với Chi Lý gọi tên người đàn ông khác! Mình chỉ là muốn tùy tiện vui đùa một chút, cũng không ngờ lại ảnh hưởng đến tính mạng.

"Không cần phải ngay từ đầu liền chơi lớn như vậy chứ. Đây là hình phạt tàn khốc nhất. Chi Lý nhất định sẽ đem cái mông của tớ ra đi cho chó ăn." Kha Bố kiên quyết không đồng ý, những người khác cũng phản đối theo: "Đúng vậy, lúc đó không phải chỉ có con đường chết sao? Kha Bố thì may mắn rồi, ít nhất có thể giữ lại cái hậu môn. Chúng ta đây, không chỉ mông mà cái hậu môn cũng sẽ bị cầm đi cho chó ăn."

"Giữ lại được hậu môn thì có gì may mắn?"

"Đó là bộ phận thiết yếu để tồn tại."

"Có bộ phận đó thì có ích gì? Có thể gọi được con rồng thần xuất hiện từ dưới nước sao?!"

Kha Bố và Trương Lạc, Sở Hạo Vũ, Ứng Tu Kiệt tranh luận. Công Chu và Chu Hân Hợp không cảm thấy có áp lực, bọn họ vốn dĩ bình thường là người rất ít nói những lời thoại thô tục. Tô Ấu Ngôn tay chống cằm nói: "Chỉ cần các cậu không nói thì sẽ bình an vô sự. Không chấp nhận hình phạt, vậy thì sau này không cần chơi đánh cược nữa." Những người khác siết chặt tay đồng ý. Còn ba mươi mấy giây nữa là đến 12 giờ, Sở Hạo Vũ tranh thủ thời gian còn lại nói cho thỏa mãn: "Bộ ngực lớn, mông, ngực..." Kha Bố thì dùng cùi chỏ đụng cổ họng của Sở Hạo Vũ, ngăn cản hắn tiếp tục nói chuyện.

Đến mười hai giờ, bây giờ bọn họ còn cần kiên trì thêm bốn chương rưỡi nữa. Chi Lý vừa đến, tất cả mọi người liền chằm chằm hắn. Kha Bố nói lên vấn đề có tính mấu chốt: "Nếu như Chi Lý nói trước tiên, trừng phạt như thế nào?"

"Không bằng lấy Chi Lý làm điểm chuẩn luôn, nếu như cậu ta so với các cậu nói sớm hơn, liền miễn trừng phạt."

Đãi ngộ không công bằng lần này không ai có ý kiến, làm cho Chi Lý mở miệng nói đầu tiên là một chuyện rất dễ dàng, vì vậy cả bọn ai nấy cũng đều rất phấn khích. Thấy mọi người ai nấy cũng đều có lợi, Kha Bố chép miệng nói: "Tớ nghĩ thế nào cũng cảm thấy hình phạt lần này chỉ có thể thực hiện được khi tớ thua. Nếu như tớ không thua, cũng không cần gọi tên những người khác."

Tô Ấu Ngôn nhìn Kha Bố một cái, Kha Bố hiểu, cô ấy tính toán trả thù mình bởi vì chuyện sách bị xé.

Sở Hạo Vũ đứng lên, đưa lưng về phía Chi Lý, dùng tay chỉ vào cái mông của mình: "Chi Lý, cậu xem đây là cái gì, cậu nói xem?" Hắn giống như giáo viên mầm non đang dạy trẻ con nhìn hình đoán chữ. Chi Lý nhìn cái mông của Sở Hạo Vũ một chút: "Là mặt của cậu." Kha Bố dùng chân đá tới: "Đúng vậy, Vũ thái, mau thu cái mặt của cậu lại."

Trương Lạc cũng không chịu yếu thế: "Chi Lý, chúng ta cùng xem dòng chữ B, C, D chạy trên màn hình trong phim đi. Sao, cậu biết chữ gì không? Chữ gì rồi mới tới B, C, D? Tớ quên chữ đó là gì rồi."

"A."

"Đúng đúng, A rồi tới chữ gì?"

"A, B, C, D." Chi Lý căn bản là một người đần độn như vậy sao?

"Nửa người trên của cậu nhô ra cái gì vậy?" Ứng Tu Kiệt cũng gia nhập trò chơi 'tớ gợi ý cậu đoán chữ'.

"Khối u."

"Không đúng, hai cái nhô ra ấy!" Ứng Tu Kiệt gấp gáp không ngừng lấy tay miêu tả hình dạng, mong đợi Chi Lý trả lời.

"Hai khối u."

"Không đúng!!!"

Kha Bố không nhịn nổi: "Các cậu ở đây dạy Chi Lý mấy cái gì không vậy! Tớ cũng thay các cậu cảm thấy xấu hổ. Chi Lý, chúng ta đi làm một ít chuyện học sinh nên làm đi, chẳng hạn như đọc sách." Cậu vừa mới định đi thì bị Trương Lạc gọi lại. Trương Lạc lấy bút ghi âm ra đưa tới: "Cái gì cũng cần phải có bằng chứng. Chúng ta mỗi người mang theo bên mình một cái, để tránh các cậu ăn gian. Đừng nghĩ có thể bấm nút tạm ngừng hay phi tan bản ghi âm, tớ sẽ kiểm tra được."

"Như vậy cũng tốt, dù sao tớ cũng không tin tưởng các cậu." Kha Bố nhận lấy bút ghi âm.

Hai người vừa đi ra khỏi cứ điểm, Kha Bố vươn vai ưỡng ngực. Nếu như tình huống cho phép cậu vận động cậu cũng không muốn cử động, cậu không có đam mê đó. Người không có mục tiêu phấn đấu cơ hồ đều có chung một đặc điểm, chính là lười.

"Cậu nhớ hôm qua tớ cho cậu biết chuyện gì không?"

"Chuyện gì?"

"Không có gì, tốt nhất không nên nhớ. Cậu một chút cũng không hiếu kì hành động kì quái mới vừa rồi của bọn họ sao?"

"Tại sao tớ phải tò mò mấy hành động ngu xuẩn đó?"

"Cũng đúng." Kha Bố nhìn nhìn Chi Lý, giả bộ vô tình đá trúng hòn đá nhỏ dưới đất: "Buổi chiều có tiết, còn một giờ nữa để nghỉ trưa, chúng ta tới phòng ngủ đi." Chi Lý không có phản đối coi như đồng ý.

"Cậu một chút cũng không hiếu kì đề nghị của tớ?"

"Tại sao tớ phải tò mò cái đề nghị nhược trí như vậy?"

Trong lòng Kha Bố đang so sánh hai từ 'ngu xuẩn' và 'nhược trí' từ nào tốt hơn từ nào. Bây giờ chỉ có thể nhịn. Mới vừa vào phòng ngủ, Kha Bố liền đóng lại cửa phòng ngủ, bắt đầu cởi nút áo. Đúng, đây chính là kế hoạch của Kha Bố. Theo như cậu hiểu rõ Chi Lý, Chi Lý ở trên giường sẽ nói không ít lời xấu hổ. So với mấy hành động rác rưởi không có hiệu quả chút nào của bọn kia, Kha Bố trực tiếp sử dụng phương pháp mà chỉ có cậu mới có thể sử dụng. Chi Lý đứng cách Kha Bố một thước khoanh tay nhìn hành động của cậu.

"Cậu chiếu cố cho tâm tình của tớ bây giờ, có thể đừng nhìn tớ chăm chăm như thế được không?"

"Bây giờ thứ mà cậu cần tớ chiếu cố không phải là tâm tình." Chi Lý tiến lên một bước ôm lấy Kha Bố, tay đặt ở ngang hông của cậu khiến cậu có chút nhột: "Tay đừng đụng ở chỗ đó."

"Còn có năm mươi phút."

"Chỗ khác đi. Cậu cũng nói vài câu đi."

"Tớ không có tâm tình nói chuyện."

Quần áo từng cái từng cái một từ mép giường rơi xuống đất, của Chi Lý, của Kha Bố, màu sắc không giống nhau, hương thơm của bột giặt không giống nhau. Năm mươi phút sau, Chi Lý bắt đầu mặc quần áo. Đúng vậy, một chút dấu vết cũng không có. Trong năm mươi phút vừa rồi, bởi vì quy tắc của cuộc cá cược này quá nghiêm khắc, bản thân mình cũng không muốn Kha Bố bị phạt. Nếu như trong lúc đang lên giường với mình mà gọi tên Angelina, bản thân sẽ cảm thấy vô cùng kì quái.

Ngại vì có bút ghi âm, Kha Bố cố nén không có phát ra âm thanh gì cả, rất bình thương. Nhưng Chi Lý từ đầu đến cuối cũng không có nói bất kì lời gì liền quá không bình thường. Vì sao hết lần này tới lần khác, hắn một câu cũng không nói, cứ không tiếng động như vậy mà kich liệt kết thúc.

Kha Bố rất là tức giận mặc quần áo: "Tại sao cậu không lên tiếng?"

Chi Lý suy nghĩ: "Có thể buổi tối hoặc là ngay mai tớ mới muốn nói chuyện, mỗi ngày cậu đều đến kiểm tra một chút thử xem."

"Tớ thấy giống như cậu cố ý làm như vậy."

"Cố ý làm cái gì?' Chi Lý lại lộ ra vẻ mặt không hiểu một cách tự nhiên, Kha Bố không chịu nổi loại biểu cảm này, làm cho cậu không phân rõ lời thật lòng hay nói dối, làm cho cậu không hiểu suy nghĩ của Chi Lý. Vốn là cùng Sở Hạo Vũ đánh cuộc nhập vai theo hình tượng trong sáng rực rỡ ánh mặt trời, kết quả ngày càng trở nên không trong sáng, giống như mình, giống như bọn người kia quả nhiên một chút cũng không phù hợp với cuộc sống rực rỡ đó.

"Đi thôi, trễ rồi." Kha Bố cầm áo khoác, mới vừa mở cửa phòng ngủ ra, lại lui trở lại: "Cài nút áo nhầm rồi."

"Chỗ nào?"

"Cái gì mà chỗ nào, đương nhiên là áo của cậu."

Chi Lý không quan tâm tới, mặc áo khoác vào. Kha Bố giật giật khóe miệng, đưa tay cài lại nút áo cho Chi Lý. Chi Lý nhìn ngón tay của Kha Bố: "Cậu có sở thích giúp người khác cài nút áo?"

"Cũng không có!"

"Vậy tay của cậu đang làm gì?"

"Ai biết nó đang làm gì, nó một chút cũng không nghe lời." Kha Bố bắt lại cổ áo của Chi Lý, môi dán sát vào nút cài. Có lẽ cậu nhớ lại ngày tốt nghiệp trung học lúc trước Chi Lý tháo nút áo của mình ra, có lẽ nhớ lại lúc còn học trung học đệ nhất cấp Chi Lý chê quần áo mình quê mùa: "Bây giờ nghĩ lại tớ cảm thấy là cậu đang cố tình làm rung động cảm tình của tớ."

Chi Lý hơi cúi đầu, tiếng nói đang ở bên tai Kha Bố: "Ừ, lần này là cố ý."

_____________________

Tác giả: Angelina

Edit: Liêu Phong

Facebook: Phong Phong ( http://facebook.com/tg.lieuphong )



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net