Chương 8. Gam màu nhạt của Kha Bố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 8. Gam màu nhạt của Kha Bố

***

Tác giả: Angelina

Edit: Liêu Phong

Instagram: lieuphong_


Ngày đại hội thể thao, mới sớm Kha Bố đã bị tiếng nhạc đánh thức, tay cậu đưa vào trong túi áo ôm bụng đi ra khỏi phòng ngủ của Chi Lý. Âm nhạc so với hôm qua sôi động hơn. Cậu cúi đầu nhìn xuống bên dưới, hội học sinh của học viện Thánh Kiệt thật không phải dạng vừa, chỉ trong một đêm đã trang trí cho trường học giống như nơi diễn ra buổi hòa nhạc. Vô số học sinh đều ở đó nắm chắt lấy thời gian cuối cùng mà vận động, còn có nhiều lớp mặc quần áo thống nhất giống nhau để cổ vũ cho tuyển thủ lớp mình.

Cậu ngáp, lại trở về phòng của mình tiếp tục ngủ, dù sao dậy sớm cũng không có gì làm. Ngủ được một canh giờ, Kha Bố lần nữa mở mắt ra, Sở Hạo Vũ đã mặc quần áo thể thao vào. Hắn của hôm nay lộ ra mười phần tinh thần so với ngày hôm qua: "Những thứ hiện tại tớ không thể phát tiết ra được chỉ có thể dựa vào vận động để phát tiết ra, tớ chắc là sẽ sống sót, tớ sẽ sống sót. Chỉ cần nói nhiều chữ một chút, làm nhiều động tác một chút, rất nhanh là có thể đến chương thứ 10."

"Không ai hỏi cậu cái này. Chỉ cần không thua hết là được."

"Cậu nói dễ dàng quá rồi. Là đấu với toàn trường, trên có tiền bối năm thứ ba, năm thứ tư đại học kinh nghiệm phong phú, dưới có hậu bối năm thứ nhất tinh lực dư thừa. Tớ xuống dưới chạy hai vòng trước đây, ngắm các cô gái mặc quần cụt gợi cảm để sạc năng lượng cho mình. Cậu đi gọi Chi Lý đi."

"Cậu ấy hẳn là còn đang ngủ."

Kha Bố chỉ đánh răng, ngay cả mặt cũng không muốn rửa, lung tung dùng nước lau một cái. Lúc mở cửa phòng Chi Lý ra, không tìm được bóng dáng của Chi Lý bên trong. Đi đâu rồi? Chẳng lẽ cũng đi rèn luyện thân thể? Không thể nào. Kha Bố đối với hôm nay không có lòng tin quá lớn, cậu đối với phương diện này chưa từng đánh giá Chi Lý quá cao, nếu không sẽ rơi vào tình cảnh lần trước Chi Lý đánh đàn.

Vì để phục vụ cho đại hội ngày hôm nay, bầu trời âm u hai ngày trước trở nên sáng rỡ, ánh mặt trời quấn quanh sân trường thành một màu sắc ấm áp. Ánh mặt trời, thanh xuân, sức sống, âm nhạc... tất cả hòa hợp lại với nhau, là hương vị mới mẻ nhất. Kha Bố duỗi lưng ước chừng một phút, bị không khí làm cho dao động, tự lẩm bẩm: "Hôm nay có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ lắm." Sau khi cậu xuống lầu thì trực tiếp đi tới thao trường. Tiếng người nói chuyện phiếm, tiếng luyện tập của đội cổ động viên, tiếng luyện tập chạy bộ, còn có nhiều người giống như quái thai. Học viên Thánh Kiệt cơ hồ trở thành nơi tụ tập của quái nhân, cũng có thể bởi vì là quái nhân mới có thể lựa chọn học viện Thánh Kiệt, không muốn thừa nhận cũng không có biện pháp. Học viện Thánh Kiệt là một trường học được nhiều người săn đón do có phương thức giảng dạy đặc biệt và cơ sở vật chất hạng nhất, không phải tùy tiện là có thể vào, ban đầu Kha Bố cũng là vì quen biết mới có thể vào được.

Ứng Tu Kiệt mặc quần thể thao hình tam giác màu đỏ chạy trên đường luyện tập, bóng dáng của hắn cơ hồ trở thành một phong cảnh, lần này hắn cũng không có mặc áo. Kha Bố tận lực không nhìn hắn, tìm tới vị trí của lớp mình. Lớp trưởng không biết lấy được rất nhiều cái loa nhỏ trợ uy từ nơi nào, còn có cả biểu ngữ.

"Các cậu như vậy, thua rất lãng phí tiền." Lời của Kha Bố nhận lại mắt lạnh từ tất cả mọi người: "Còn chưa bắt đầu tranh tài, đừng nói lời xui xẻo. Tuyển thủ trong lớp trừ Chi Lý ra đều đến đông đủ. Cậu ấy đi đâu rồi?"

"Chẳng lẽ muốn tớ đi theo cậu ấy suốt 24 giờ?" Kha Bố hữu khí vô lực kéo cái ghế ngồi xuống, nghĩ đến mình còn chưa ăn sáng. Cậu nhìn bốn phía tìm kiếm bóng dáng của Chu Hân Hợp, thấy được cô núp phía sau những lớp khác. Kha Bố phất tay với cô một cái: "Hân Hợp, cậu nhất định là có chuẩn bị đồ ăn." Chu Hân Hợp đối với việc nấu ăn vô cùng say mê đã đạt đến trình độ như một loại bệnh. Cô bưng hộp thức ăn mười tầng đi tới: "Cái này, chuẩn bị là vì Chi Lý đại nhân." Đến bây giờ Kha Bố vẫn không hiểu, vì sao bình thường lúc nói chuyện Công Chu và Chu Hân Hợp sẽ tôn xưng thêm hai từ đại nhân vào sau cái tên Chi Lý.

"Nhiều như vậy cậu ấy không ăn hết đâu, cho tớ chút đi."

Trưởng lớp nhìn bọn họ, có chút ghen tị: "Cậu thật may mắn, còn có nữ sinh chăm sóc."

"May gì chứ, đây là chuẩn bị cho Chi Lý."

"Quan hệ thật là phức tạp, đám người các cậu rốt cục là ai với ai hẹn hò với nhau." Bây giờ trong trường học có rất ít người biết quan hệ giữa Kha Bố và Chi Lý. Hành động của Chi Lý quá khó để người khác hiểu được, hơn nữa đám người này thường cùng với nhau làm những chuyện kì quái, tất cả mọi người không muốn nghiêm túc hiểu lầm.

Kha Bố cầm lên một miếng chả giò bỏ vào trong miệng, nghe được tiếng bàn luận xôn xao của các nữ sinh xung quanh. Xen lẫn trong lời nói là cái tên quá quen thuộc với Kha Bố. Kha Bố cười nhạo, những cô gái này cũng thật là quá lố rồi, cũng đâu phải là lần đầu tiên nhìn thấy Chi Lý đâu, có cần thiết phải tỏ ra vẻ ngạc nhiên như thế. Nghĩ là nghĩ như vậy, cậu vẫn là khẩn cấp ở trong đám người tìm kiếm bóng dáng của Chi Lý. Hai giây sau, động tác nhai của Kha Bố dừng lại. Cậu thật rất ít khi thấy Chi Lý mặc quần áo thể thao, nhãn hiệu quần áo thể thao nổi tiếng kết hợp với màu đen và lam thiết kế vừa vặn, không lỏng không chặt, giống như đo ni đống giày cho hắn. Hắn không chỉ đội nón lưỡi trai, còn dùng cái mũ của áo khoác đội lên đầu, khiến người ta không cách nào thấy rõ cả khuôn mặt của hắn. Chi Lý không phải cố ý mang đến cho người khác sự cám dỗ thần bí, hắn chính là không thích mặt trời thôi.

Cậu hối hận đã để cho Chi Lý tham gia đại hội thể thao, để cho hắn bại lộ ở trước mặt toàn thể giảng viên và sinh viên trong trường như vậy, cũng hối hận hôm nay không có rửa mặt thật sạch. Chi Lý đi tới phía Kha Bố, Kha Bố lau miệng đứng lên, đem một cái ghế đến phía dưới bóng mát của một cái cây to. Chi Lý trực tiếp đi đến chỗ đó ngồi xuống.

"Cậu không khởi động thân thể sao?"

"Tớ không thích thân thể mình thay đổi nhiệt độ."

"Lúc chạy mà bị chuột rút sẽ rất mất mặt."

"Tớ lớn lên như vậy, làm chuyện gì cũng sẽ không mất mặt." Hắn bình tĩnh nói ra sự thật, chuyện này thật sự khiến cho Kha Bố không khỏi nhe răng múa vuốt.

"Ai lại đi nói ra khỏi miệng cái lời không biết xấu hổ đó chứ."

"Tớ sẽ nói."

Cách đó không xa Chu Hân Hợp đem một hộp sữa tươi ném tới cho Chi Lý. Chi Lý là đối tượng ăn thử món ăn mới cô nghiên cứu ra, cho nên cô hy vọng Chi Lý dinh dưỡng cân đối, có một thân thể bất tử. Vừa đúng lúc khát nước Kha Bố bắt lấy hợp sữa trước, lý do cũng rất danh chính ngôn thuận: "Tớ đang giúp cậu thử độc." Cậu một hơi uống hết một nửa rồi đưa cho Chi Lý: "Không có độc." Chi Lý nhận lấy sữa tươi, cắn lấy ống hút Kha Bố mới vừa ngậm qua. Động tác của hắn khiến cho Kha Bố sinh ra ảo giác, tựa như Chi Lý cắn môi dưới của mình. Cậu mắng mình ở trong lòng: Mình thật là không có tiền đồ, tới bây giờ vẫn vì chuyện hôn gián tiếp mà cao hứng!

Chi Lý trả hộp sữa tươi trống không lại cho Kha Bố. Cậu bóp lấy cái vỏ hộp, cầm đi vứt bỏ ở thùng rác sau lưng. Cái tay cầm hộp sữa mới vừa định ném đi chợt dừng lại, mới vừa rồi là mình bị không khí làm cho kích động, nói thế nào đi nữa, bởi vì hôn gián tiếp mà rối loạn tâm trí có lẽ nên chỉ phát sinh trên thân thể của những thiếu nữ trong sáng thôi, phát sinh trên người mình thì thật không thể lí giải.

Vì xác nhận lần nữa, Kha Bố nhìn chằm chằm ống hút, chậm rãi đặt ở trên môi mình.

"Cậu muốn tớ." Chi Lý vừa mới nói mấy chữ, liền hù dọa lý trí Kha Bố trở về. Cậu hốt hoảng ném hộp sữa tới bên dưới chân Chi Lý: "Tớ cái gì cũng không có làm."

"Cậu làm đi."

"Có chứng cớ gì không? Tớ nói không có làm là không có làm mà." Kha Bố chết không thừa nhận.

"Hôm đó cậu chân trần giẫm trên đất liền trực tiếp vào trong chăn, mau giặt sạch tấm trải giường và tấm chăn cho tớ."

"Thì ra là nói chuyện này sao!! Cậu không nên để mọi chuyện qua lâu rồi mới nói đến chứ!"

Chi Lý giống như không có nghe thấy, nhìn phía đường chạy, khóe miệng của hắn có chút biến đổi. Kha Bố suy đoán đó là biểu cảm gì. Hắn rốt cục có thấy hành động mới vừa rồi của mình hay không đây? Mà quên đi, có thấy cũng không quan trọng, nên thừa nhận sẽ phải thừa nhận.

Mình vì chuyện hôn gián tiếp nhỏ nhặt không đáng nhắc tới như vậy mà tâm loạn, chuyện này cũng không có gì để mình nhất định phải kháng cự lại. Cậu cũng không thích vì người mình thương mà giết người phóng hỏa, nhảy lầu tự sát, tê tâm phế liệt, ruột gan đứt từng khúc. Những cảm xúc và hành động vì tình yêu này quả thực quá nặng nề. Tựa như màu sắc, không hẳn là càng đậm càng đẹp. Có lúc, màu sắc nhàn nhạt sẽ làm cho người ta yêu thích hơn. Kha Bố thích gam màu nhạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net