Chapter 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Tôi là một thằng mồ côi, không cha không mẹ.

    Không biết tôi được sinh ra vào lúc nào,và ở đâu.Chỉ biết rằng tôi đã gần mười sáu tuổi.Tôi biết chắc chắn rằng mình cũng có bố mẹ, chỉ có điều không được nhìn thấy họ mà thôi.

    Có thể-mà cũng có thể thế lắm chứ-bố mẹ tôi đã mất khi tôi vừa ra đời,hoặc họ đã bỏ rơi tôi.Không biết rằng cái nào là đúng,nhưng tôi đã và đang sống rất bình thường mà không có họ.Ông Cận đã đem tôi về nuôi kể từ lúc bố mẹ rời bỏ tôi.Tôi không hề nghĩ rằng ông không phải cha đẻ mình.Chỉ cho đến lúc tôi mười bốn tuổi,ông mới nói ra sự thật trần trụi đó.Tôi cũng không đến nỗi buồn lắm,cũng phải thôi vì đã gặp bố mẹ bao giờ đâu.

   Ông Cận đối xử với tôi như con đẻ.Tôi thương yêu và kính trọng ông lắm-ấy là tôi nghĩ thế-và kể cả khi đã biết ông chỉ là ông nuôi,tôi vẫn một mực gọi ông bằng ông nội.Ông đã già rồi,phải đến sáu lăm tuổi.Hình như ông từng là một giáo sư khoa học,vì ông biết nhiều về toán học lắm.Ông chỉ cho tôi đi học hết cấp một,rồi tự dạy tôi ở nhà.Dạy nhiều thứ lắm.Chính nhờ ông mà tôi biết tới vi phân,tích phân,cùng các ngôi sao và hành tinh,cũng như việc biết chữ và đạo đức làm người.Tôi cũng không gặp mấy khó khăn trong việc học tập,vì vậy ông Cận rất hài lòng về tôi.

   Tôi sống cùng ông ở một miền quê vắng lặng và thanh bình trong miền Trung(tuy vậy lại nói tiếng Việt rất chuẩn chứ không ngọng như phương ngữ ở đây,và ông Cận cũng thế).Làng tôi-chính ra không thể gọi nó là"làng"được vì nó quá bé so với tiêu chuẩn của tôi về một ngôi làng-gồm có vài gia đình sống và làm ăn yên ổn cùng với nhau.Dân làng hiền như đất,và sự chăm chỉ không ai bằng.Tất cả mọi người trong làng đều là bạn,là tri kỉ của nhau.Tôi cũng như vậy.Nhưng tôi lớn hơn hết thảy mọi đứa trẻ khác trong làng,và hiểu biết cũng hơn luôn-dễ hiểu thôi vì lúc nào ông Cận chả bảo là tôi thông minh hơn mọi học sinh trên thành phố.Mấy bác hàng xóm luôn bảo tôi đã có mối tình nào chưa, đau đầu muốn chết.Thực sự muốn có lắm chứ,và tôi cũng lãng mạn kinh khủng,nhưng trong làng không có ai cùng lứa tuổi(không hiểu sao tôi cảm thấy như mình chỉ thích những người bằng tuổi luôn).

  Nhà của ông Cận nơi tôi sống cũng giản dị chứ không cầu kì xa hoa như mấy nhà trên thành phố.Tuy vậy nó cũng là ngôi nhà khang trang nhất làng rồi.Nó làm bằng gạch,mái lợp ngói đỏ,và có một cái sân sau rộng rãi thoáng mát cùng một mảnh vườn kết nối với ruộng của hàng xóm.Ngôi nhà chỉ có một tầng,và tầng đó quả thực là một thư viện theo đúng nghĩa.Chắc đọc đến đây mọi người cũng đủ hiểu rồi.Ông Cận có khi có cả nghìn quyển sách ở trong nhà.Toàn là sách khoa học của những ông nổi tiếng-tôi thấy Nguyên lý Toán học của Newton,Lược sử Thời gian của Hawking(phải công nhận là ông Cận quá giỏi khi đọc ngoay ngoáy trong khi tôi không hiểu nổi một nửa).Ngoài ra,tớ còn thấy sách do ông tự viết mà ông ưu ái xếp vào một tủ riêng.Cũng toàn là khoa học.Tuy nhiên sách ông viết dễ hiểu hơn nhiều vì cứ gặp khái niệm nào khó hiểu là tôi hỏi ông ngay.Sau một thời gian,tôi đâm ra nghiện sách khoa học luôn.Điều đó khiến ông phải hãm lại bằng cách mua cho tôi mấy bộ truyện có nội dung"thư giãn" hơn.

   Tôi cứ sống một cuộc sống yên bình như thế.Nhưng giờ tôi đã lớn,và điều đó đồng nghĩa với việc phải vào cấp ba.Ông Cận bảo kiến thức nền của tôi đã tích tụ đủ, giờ là lúc nghĩ đến chuyện học lại.Tôi cũng hơi lo lo.Nếu kiến thức của tôi vẫn chua đủ?Nếu bọn trên thành phố khinh tôi mồ côi?Ông bảo không cần phải nghĩ thái quá lên như thế,vì suy cho cùng thì tôi còn tận hơn một năm nữa để chuẩn bị mọi thứ cho kỳ thi.

   -Cháu lo là họ không nhận vì cháu đã không học cấp trung học.-Tôi đã có lần nói với ông như thế.

   -Cháu không phải lo-ông đáp lại.-Cứ để ông.Không ai từ chối lời của một cựu giáo sư đáng kính như ông đâu.

   Vậy là tôi có 398 ngày để ôn thi.Ông Cận mua đủ loại sách,từ kiến thức cơ bản nhất cho tới những quyển dày cộp chứa đựng những bài tập khó hơn mò kim đáy bể.Tôi vẫn quyết tâm ôn thật chăm chỉ.Tôi biết một ngày nào đó tôi sẽ không thể nương nhờ vào người ông nuôi của mình nữa.Lúc đó,chỉ có kiến thức mới giúp tôi sống nổi trong cái xã hội này.Tôi chọn thi khoa Tự nhiên,do đã thấm nhuần những quyển sách về toán học và vật lí học vào người.

   Thời gian thấm thoát đã trôi qua một nửa(không có nghĩa là còn 199 ngày đâu).Tôi đã nhồi được một đống kiến thức vào đầu,và giờ đang tạm nghỉ ngơi trong vài ngày để lấy sức học tiếp.Trong thời gian đó,tôi đạp xe lên thành phố thăm trường.Ôi trời,nghe người ta bảo cấp ba là đẹp lắm,là tuyệt vời lắm...mình cứ tin sái cổ.Lúc lên,thấy nó cũng bình thường,không đẹp cũng không xấu.Có khá nhiều học sinh quanh và trong trường.Họ tụ tập ở các hàng quán là chính,và hầu như ai cũng đi cùng một nhóm nào đấy.Tôi nghĩ thám thính sơ qua trường thế là đủ,và vì cũng không muốn mọi người nghĩ rằng có một thằng hâm đang đi lảng vảng quanh một trường học lớn,nên tôi lủi đi.Tôi cũng chưa về ngay,mà đạp xe quanh thành phố thêm một lúc lâu nữa.Phải công nhận là nó lớn thật đấy,dân số chắc gấp vạn lần ngôi làng thân yêu.Và đường phố nào cũng đầy hàng quán các kiểu.Có cả một quán ghi"Bốc bát họ" nữa kìa, nhưng ít nhất từ này tôi đủ hiểu để không dại dột bước chân vào trong đó.

   Tôi gặp một hiệu bán máy ảnh giá rẻ.Lần này thì tôi đã vào.Ông Cận đã cho tôi một triệu đồng để tiêu pha-không hiểu ông kiếm đâu ra số tiền đó.Bảo là "giá rẻ" nhưng hóa ra "rẻ" đối với người thành thị là vài triệu đồng trở lên. Tôi tìm mỏi mắt mới thấy một cái ghi "1.010.000".Híc. Thiếu đúng mười nghìn đồng.

   Thôi thì cứ thử xem.Tôi bạo gan hỏi người bán hàng xem có mua được cái máy ảnh với giá một triệu đồng không. Ông ta nhìn tôi như người trên mặt trăng vừa xuống.

   -Cậu không đủ tiền mua hả?-Ông ta hỏi.Tôi đảm bảo nếu đông khách thì ông ta chẳng thèm để mắt đến,nói gì tới việc trả lời.

   -Thiếu đúng mười nghìn thôi ạ.Bác bán được không?

   -Chậc,tôi cũng hơi khó xử.Tôi có thể bán,nhưng ông chủ chắc chắn sẽ phát hiện ra.

   Tôi cũng bó tay không biết phải nói gì.

   -Hay cậu thử tìm kỹ,biết đâu lại chả có mười nghìn.-Ông bán hàng gợi ý.Trong lúc tôi tìm,một bức ảnh con con chụp ông Cận rơi ra, và bị gió thổi bay đúng vào mặt ông ta. Ông nhìn bức ảnh,ngạc nhiên và hỏi:

   -Đây là hình giáo sư Phạm Thế Cận hả?

   Sao ông ấy biết nhỉ?

   -Vâng,ông ấy là ông nuôi cháu.

   Lập tức,ông ta đưa ngay chiếc máy ảnh cho tôi mà chỉ đòi năm trăm nghìn.

   -Ông Cận là ân nhân của tôi.Bất cứ thân thích nào của ông ấy sẽ chỉ phải trả nửa giá.

   Sặc,tưởng phải miễn phí chứ!Người thành phố mê tiền ghê!

   -Cậu tên gì,sống với ông ấy ở đâu?-Ông ta quấn quýt hỏi.-Đã mười năm tôi chưa gặp lại ân nhân của mình!

   Tôi ngạc nhiên,trả lời hơi lắp bắp:

   -D...Dạ,cháu tên Phạm Đăng Viễn,sống ở huyện Di Linh ạ!Bác cứ gọi cháu là Viễn thôi.

   Ông ta hơi ngạc nhiên vì tên của tôi.Quả thực tôi cũng băn khoăn vì mình có cái tên nghe lạ tai ghê.Tên tôi do ông Cận đặt,vì vậy chắc chắn nó sẽ liên quan đến tên ông.Ông thì "gần"(cận),cháu thì lại"xa"(viễn).Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ đổi tên đâu.

   -Đây là cái danh thiếp của tôi.Hãy mang về cho giáo sư Cận.Đó là lời cảm ơn của tôi với ông ấy.-Ông nói rồi đưa cái danh thiếp cùng chiếc máy ảnh mới toanh.Trên đường về,tôi chụp mọi thứ trông hay hay-đây là máy ảnh chụp in ảnh ngay lập tức.Và đây là bức đầu tiên tôi chụp được:

    Phải công nhận là cái ô tô nhìn chất đó chứ.Dù tôi sẽ phải tránh mặt vài người đi đường sau này.

    Về nhà,tôi kể mọi chuyện cho ông Cận nghe.Tôi tập trung kể chuyện xảy ra ở hiệu bán máy ảnh trước. Ông nói quả thực đã giúp người đàn ông ấy mười năm trước,nhưng chỉ là chuyện nhỏ thôi mà ông ta nhớ ơn tới như vậy.Sau đó tôi kể chuyện thăm trường trung học,và chuyện gặp quán cho vay nặng lãi. Nghe đến đó,ông Cận mới bảo tôi dừng lại một chút.Ông bảo tôi rằng đừng dính dáng tới bọn đó. Ông nói rằng chắc chắn chúng là người ngoài Bắc vào trong này"làm ăn" và rằng vay của chúng đồng nghĩa với việc phạm tội .Rồi ông còn nói còn nhiều cám dỗ khác trong thành phố mà tôi có thể bị lôi cuốn,và rằng phải chống lại suy nghĩ ngông cuồng của tuổi trẻ mới có thể giải thoát cho tôi được.Sau đó, ông hỏi tôi có muốn sống tại ký túc xá trong thời gian học đại học không.

   -Ông cho cháu ở nhà.Đằng nào cháu đạp có một tiếng là lên Đà Lạt ngay ấy mà-Tôi đáp dứt khoát.

   Rồi cũng đến ngày thi.Cả trường đông nghịt người.Tôi đã đến thăm trường lần trước rồi nên cũng bớt âu lo hơn.Tuy nhiên về phần thi thì cũng"run lắm".Run đến mức suýt nữa ngã và cho hàm răng về hỏi thăm đất mẹ một lần.Vừa ngẫm nghĩ ôn lại đề thi,tôi vừa đưa mắt tìm xem mình thi ở đâu.Cái bảng đây rồi.Phòng thi gần cuối luôn(cũng dễ hiểu thôi,vì tên tôi có vần V mà).

   Đột nhiên tôi cảm thấy có ai đó giật mạnh lưng mình từ phía sau.Quay lại thì thấy một cha ăn mặc bảnh bao,chuẩn chất dân chơi(tôi học được khá nhiều tiếng của dân phố rồi).Nom nó cũng đẹp trai ghê,nhưng đạo đức có vẻ không ổn lắm.

  -Tránh ra!-Nó cất tiếng khiến mọi người phải run sợ.Chỉ tôi không run.Tôi làm nông bao nhiêu năm với ông Cận,sức khỏe đảm bảo hơn cha này nhiều.

  Tôi không nói gì,chỉ né ra một bên,tuy nhiên mắt vẫn nhìn nó.Quả thực bọn thành phố làm tôi tức không chịu được.Thực sự chỉ muốn đạp nó một cái cho bõ tức,nếu không phải vì muốn gây ấn tượng tốt ở trường.Có khi mọi người cũng nhận ra sự táo bạo của tôi,vì khi hắn ta đi rồi,nhiều người mới xúm vào hỏi.

  -Này,ông ăn gan trời à?

  -Tên đó nổi tiếng đầu gấu lắm đấy.Cậu nếu muốn yên thân thì tránh xa hắn ra.

  -Việc gì phải sợ chứ?-Tôi nói,giọng ngạc nhiên kinh khủng.Tôi không hiểu so họ lại sợ gã như vậy.

  -Hắn nổi tiếng cả trường.Từ khi học năm lớp 10,hắn đã đánh mấy anh năm cuối vỡ đầu sứt trán.Từ đó không ai dám đụng vào hắn cả.Chớ có sinh sự không kẻo đi chầu ông bà đó.

   -Kệ hắn.-Tôi nói rồi bước đi,không quên để ý mấy người nhìn tớ mắt chữ O mồm chữ A.

   Bước vào phòng thi,vẻ can đảm lúc nãy của tôi tự dưng...không cánh mà bay.Đặc biệt là sau khi nhìn thấy vẻ mặt của thầy giám thị.Ghê hơn bất kì người nào tôi từng thấy.Cảm giác như là ho một cái thôi là chết ngay lập tức.Bọn cùng thi cũng chả kém gì.Chúng là người thành phố,nghịch ngợm nhiều nên chắc sợ các thầy cô giáo lắm(trừ bọn nghịch đến nỗi...không thấy sợ nữa luôn).

   Tôi đã nói rằng mình thi khoa Tự Nhiên nên môn thi đầu tiên là Toán.Vừa phát đề xong,tôi thấy cả phòng ai cũng vã hết cả mồ hôi trán,cắn nát cả bút.Có người láu cá tới mức giở cả "phao" ra chép,nhưng như tớ vừa nói về vẻ mặt của thầy giám thị thì chắc cậu ta sẽ không có được vinh dự được học trong trường này đâu.

    Riêng tôi thì chẳng có gì phải sợ cả.Gần bốn trăm ngày ôn thi ngập mặt với những quyển sách ông Cận mua cho,tôi làm đề thi ngon ơ.Chỉ mỗi câu tích phân và số phức là hơi khiến tôi do dự một tí thôi.Làm xong ,tôi đem nộp bài cho thầy và một lần nữa mọi người lại mắt chữ O mồm chữ A(he he).Thật chứ,một đứa mồ côi như tôi mà có quyền được xong trước dân thành phố mới lạ.Thi xong,tôi tự động đạp xe về,dù nhà cách xa mấy chục cây số.

   Tôi kể lại chuyện thi cử cho ông Cận và mấy người hàng xóm,tuy nhiên giữ bí mật chuyện anh chàng dân chơi kia.Họ rất hài lòng về tôi.Họ-trừ ông nuôi tôi-đều bảo rằng họ chẳng có cơ hội đi lên cấp hai nữa là học ở đó.Nay tôi là người đầu tiên trong làng bước chân lên trường hàng tỉnh,nhất định phải đỗ cho bằng được.Tôi sẽ thi chuyên Vật lý nên môn Toán chỉ là điều kiện thôi,đề thi môn chuyên sẽ khó nhằn hơn nhiều.Nghe vậy cũng thấy sợ,vì vậy tôi cố gắng ôn tiếp thật nhiều để chuẩn bị hôm sau thi.Tôi còn đọc cả sách của Newton,Einstein,Max Planck...phòng khi có kiến thức gì thêm trong đó có thể có trong đề thi.

   Hôm sau thi Vật Lý,quả nhiên đề khó hơn thật.Có đứa ngồi cắn bút với trang giấy trắng.Bọn họ không kham nổi cái đề chăng?Nếu thế thì còn chọn thi chuyên Lý làm gì? Về phần tôi thì khả quan lắm:95% cơ hội là tôi sẽ đỗ thôi.Các định luật của Issac Newton có ích hẳn,may mà đã lường trước được!Thời gian thi là 2 tiếng thì mới 1 tiếng tôi đã làm xong bài(tác giả:WOW).Tuy nhiên vì không muốn gây nhiều sự chú ý như lần trước nên tôi đành ngồi chôn chân một chỗ giả vờ như đang làm bài,đợi gần hết giờ mới đem nộp-nhưng dù vậy tôi vẫn là người nộp bài sớm nhất lớp,và hình như việc xin một trang giấy thi nữa là một điều rất đáng khâm phục ở trên thành phố.

   Tôi còn thi thêm mấy môn nữa,rồi ở nhà tiệt luôn.Đến cái hôm biết điểm thi,tôi thót cả tim vì thấy mình...giỏi quá.Tôi đạt 49/49,2 điểm,vượt điểm chuẩn,và suýt thì thủ khoa luôn(có cái ông nào đó rõ giỏi,đạt hẳn 49,15/49,2 điểm cơ). Chắc chắn không có mấy ai đạt điểm cao như thế này đâu.Nếu bố mẹ tôi mà ở đây,chắc hẳn họ sẽ phải hài lòng về tôi lắm.

  Bây giờ đỗ rồi,không biết mình sẽ được xếp vào lớp nào ta?Điểm gần tuyệt đối,chắc trình độ sẽ phải nâng cao lắm.Mình sẽ nổi tiếng toàn trường,được lũ con gái ngưỡng mộ,được các giáo viên yêu mến.À không,thế thì suy nghĩ cổ hủ quá.Tôi phải cho...cả nước Việt Nam này biết đến mình chứ lại.Một thằng bé mồ côi mười tám tuổi,đỗ đại học gần thủ khoa,còn gì sướng hơn nữa chứ.

   Nhìn thấy cái ảnh ở trên kia không?Đó là ảnh tôi chụp một anh chàng ở nhà hàng trên thành phố.Đại loại là nét biểu cảm trên khuôn mặt anh ta rất giống tôi lúc này.Dù sau đó tôi phải chạy trốn như bị Tào Tháo đuổi-công nhân anh chàng này có cặp giò dài thật đấy!

   Một tháng nữa là ngày đi học đầu tiên.Chắc cơ chế học cấp 3 cũng giống cấp 2 thôi,nhưng vì tôi có học mấy cấp đó đâu,nên vẫn bỡ ngỡ lắm.Thôi,để lúc đi học tính tiếp.

   Ai mà ngờ nổi,chính việc vào đại học đã dẫn tới một loạt thăng trầm và nguy hiểm,liên quan tới cả cuộc đời tôi sau này.

HẾT CHAP !

Mn nếu đọc thì nhớ vote và comment giúp mình nhé!

TB:Đừng nhầm mình với tài khoản dinhquy1234567890 nhe!Đó là người khác đấy!

  CẢM ƠN BẤT KỲ AI ĐÃ ĐỌC!

                                                         *       *      *      *      *      *      *      *      *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net