chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ 5.000.000 Won trả cho Kim gia, 2.000.000 Won trả cho nhà họ Yoo... Chúng ta còn 20.000 Won. Chỗ này cho Ji Hoonie học đại học _ Bà Park ngồi trước bàn cơm, xếp từng xấp tiền ra một. Toàn bộ là tiền lương ít ỏi bà tích cóp hơn chục năm nay với số tiền mà Ji Hoon bán hàng đưa cho. Bà phải hoàn trả lại tiền trước kia vay họ hàng đẻ chữa bệnh cho cha và tiền thuốc men cho mẹ già. Nghĩ đến việc cuộc sống sau này, bà thở dài thường thượt. Làm sao phụng dưỡng mẹ già, làm sao chăm lo cho Jihoonie thật tốt.

_Con không đi đại học được không mẹ... Thật sự cũng không cần lắm...

Park Ae Son nhíu mày:
_ Không được, không đi đại học sau này con làm sao sống tử tế nổi.

_ Con có thể mở cửa hàng bánh dẻo mà. Chắc chắn sẽ tốt, khách của con đông lắm.

_ Không được. Con cũng năm cuối cao trung rồi. Mẹ biết con yêu thích cái gì. Ngày mốt mẹ đi tìm trường đại học cho con. Nghe lời mẹ, mẹ không có cực khổ. Mẹ chỉ cực khổ khi con trai mẹ cực khổ. Con trai ngoan con nên người mẹ mới an tâm mà sống hết cuộc đời này-
Park Ae Soon dỗ dành.

_ Con......

_ Không được phép từ chối.... Ta biết con thương ta. Nhưng ta cũng thương con như là con thương ta với bà ngoại vậy. Hơn ai hết ta mong muốn con sống thật là tốt_ Bà Park hiền hòa mà khuyên bảo. Bà quyết tâm dành cho con trai điều kiện tốt nhất.

_ Bà ngoại cũng không cho phép con bỏ học. Con sống ổn thỏa bà ngoại chết cũng không hối tiếc

_ Bà Ngoại... Bà đừng nói thế...
Park Ji Hoon tức giận rống một câu. Bà ngoại nói đến cái chết như thể ăn kẹo hồng.

_ Mẹ đừng nói thế, con đau lòng._ Park mẫu thân rũ mắt, tâm trạng trùng xuống không ít. Kể từ khi ông ngoại mất. Park mẫu hối hận đến ruột gan như bị ai hung hăng đem băm nhuyễn. Bà hận không đem mình ngũ mã phanh thây, chuộc lại lỗi lầm, tạ tội vơí người cha quá cố. Khi đó bà quì bên mộ cha một ngày không dời, khóc đến nước mắt đau thấm tâm can. Nếu bà không sai lầm, làm sao xảy ra cơ sự.

_ Mẹ à !

_ Con gái, chuyện đã qua lâu rồi, cha con cũng đã đến tuổi gần đất xa trời, hơn nữa bệnh nặng khó chữa. Ra đi cũng là ngày một ngày hai. Không hoàn toàn là lỗi tại con. Ông ấy trên trời linh thiêng cũng sẽ hiểu cho con thôi con gái_ Bà ngoại cũng rất đau lòng những người chết không thể sống lại mà con bà sa cơ lỡ bước cũng chịu không ít đắng cay.

_ Mẹ...

_ Được rồi ... Ăn cơm, ăn cơm. Nguội hết rồi kìa.
_ Dạ.

********************

Trường S9
Lớp A12

_Park Woo Jin a....

_ Thôi ông nội, cứ lúc nào mà ông giửng mỡ gọi cả họ tên tao thì sẽ chẳng có gì tốt lành. Rồi rồi, bẩm báo, bổn vương vẫn nghe.

_ Thằng mất nết a. Tao đâu phải tì thiếp của mày.

_ Được rồi. Nói tao nghe, thằng nào chặn cổng mày, hay làm sao, làm sao ...?

_Tao lại thi đại học rồi_ park Ji Hoon sờ sờ mũi, giãi bày.

............

Park Woo Jin ngay lập tức bổ nhào vào ôm thằng bạn thân như thể nó sắp đi Tây lấy vợ à quên , lấy chồng . Nước mắt, nước mũi tìm nhem lau, lau , chùi chùi vào áo đồng phục của Ji Hoon:

_ Thằng ranh .... Hu hu..... Tao tưởng mày bỏ tao lại ... Hu hu ... Thỏ béo chết tiết, ông đây đau lòng muốn chết... Hu hu...

_ Mày làm như tao chết mọe rồi không bằng_ Ji Hoon mặt đẹp như đít nồi _ Tao theo mày đi học chứ có phải gả cho mày cái đếch đâu mà mày nhốn phát thốn.

Park Woo Jin là bạn nối khố của Park Ji Hoon. Thân nhau mà dính nhau như kẹo quéo. Park Woo Jin sẽ có mặt bất cứ lúc nào mỗi khi Ji Hoon gặp khó khăn. Woo Jin cũng là người sẵn sàng táng chết mấy đứa ức hiếp Ji Hoon. Nhưng cả nhà Woo Jin lại sắp chuyển đi, ba cậu ấy về đón cả nhà Park Woo Jin lên thành phố Seoul sống tiện thể quản lý cửa hàng hoa quả nhập khẩu của họ. Park Woo Jin không phải cha mẹ Ji Hoon không phải lúc nào cũng kè kè bên cạnh cậu chẳng hạn những lúc cậu chạy lung tung đi bán rong. Park Ji Hoon cũng học đại học mà với ước mơ của cậu, chắc chắn sẽ cùng Woo Jin lên thành phố học.

_ Lên đó mày vẫn muốn ''kinh doanh'' à?_ Park Woo Jin nhe nhớn hỏi.

_Mày nghĩ tao lên đấy ăn bám mày. Dẹp ngay, tao mặt chưa đủ dày- Park Ji Hoon rào đón luôn, với tính cách thằng Woo Jin thể nào nó chả muốn cậu ở cùng nó. Nhưng Park Ji Hoon là người tự lập, hoàn toàn không muốn dựa dẫm quá vào ai.

_ Vậy, khi nào rảnh thì vô chơi ăn cơm với tao. Không tao nhớ mày chết _ Park Woo Jin rưng rưng...

Park Ji Hoon được một trận nôn mửa.

_ Ha ha... Đừng cảm động quá ảnh hưởng đến sức khỏe...

_ Ặc.... Khụ... Hết giờ rồi.

Còn 5 phút nữa ra chơi mà cô giáo Ang dạy toán vẫn tâm huyết đầy mình, nói đến nước bọt bắn tung tóe.

Reng.... Reng.......

_ Mời em Park Ji Hoon lên phòng chờ giáo viên gặp cô giáo chủ nhiệm.

Cái loa trường oang oang không kiêng nể.

_ Mẹ nó cái đứa con hoang mày lại nịnh bợ cái gì bà giáo mà thế đéo nào suốt ngày lên nói chuyện riêng với giáo viên. Tưởng giỏi tí thì hay lắm à.

_ Trời ạ! Cái đứa xinh đẹp như đàn bà ấy sau này mang cho mấy thằng phú nhị đại nó đè chẳng mấy thì giàu.

_Bán nó chắc khối tiền. Mặt mày cũng có giá phết.

_Hứ. Nhìn mà thấy ghét.

Park Ji Hoon nổi xung.
_ Con bà nó tụi bây xem tao như mớ rau mà bán mới chác, có giỏi thì thử bán mặt tụi bâyxem được mấy su_ Park Ji Hoon chỉ thẳng mặt Kim Na Na vừa rống cậu xinh đẹp như đàn bà. Kim Na Na có chút nhan sắc, con nhà khá giả, có gia lại có cả thế. Đối Park Ji Hoon đẹp như tiên tử không phục chút nào, ả không muốn ai đẹp hơn ả.

_ Thằng nhóc chán sống, mày lại muốn ăn đòn.

_ Có giỏi thì nhào zô. Bổn thiếu gia không ngại. Cũng không động chạm đến cô nương cao quý.

Mặt Kim Na Na đỏ như gà Tây uống rượu. Đầu bốc khói xì xì. Hùng hổ bước lên ba bốn bước tới gần Ji Hoon.

*Rầm*

......

Cô ta ngã đẹp vồ ếch ngay trước mặt Ji Hoon. Nguyên lai là dẫn phải cái vỏ chuối không cánh mà từ đâu bay tới.

_ Ha Ha ha......

Park Ji Hoon và Park Woo Jin cười rớt cả hàm. Ji Hoon chắp tay ra sau hắng giọng ra vẻ vương giả đứng nhìn Kim Na Na từ dưới đất vẫn chưa bò lên nổi, giọng điệu khách khí:

_ Miễn lễ miễn lễ, ái khanh bình thân. Không đa lễ với ta quá, cái lễ này nặng quá ta nhận hong có nổi, chi bằng khanh mau đứng lên hình tượng thục nữ vồ ếch mới nổi của Kim quần thần.

_.........

_ Ha ha ha ha......

Kim Na Na lồm cồm bò dậy xấu hổ cùng tức giận đến tóc tai dựng ngược. Không để ý hình tượng bấy lâu nay vất vả xây dựng, bóp cái vỏ chuối nát bét chân dậm bành bạch, rống to :

_ Con bà đứa nào ăn chuối quăng ra đây ?????

_Bà nè con.

Ahn Hyung Seob tay cầm một quả chuối ngoe nguẩy.

_Seobie quả là thông minh.

                   8/7/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net