Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỳ: Ai dạy tui viết H đi, đọc đoản đầu tay của tui thì biết a. Dở muốn chết.

Còn nữa a, tui rất biến thái đó. :P ^^

********
Mỗi ngày Ji Hoon nhận được một lá thư quấy rối tình dục. Bởi vì cậu không có điện thoại nên chúng chỉ có thể là gửi thư. Trên thư chỉ có tên người nhận không có tên người gửi. Nội dung mỗi cái đều rất chi biến thái:

_Tưởng tượng Cảm giác ẩm ướt trong em khiến anh phát điện......

_ Muốn đổi tay thon dài trắng mịn của em an ủi thằng nhỏ của anh....

_ Muốn bắn trong em, khiến em phát cuồng, làm cho động nhỏ của em chứa đầy tinh dịch ẩm ướt của đàn ông....

_ Muốn nhìn thấy em bị một đám đàn ông cưỡng h***....

_ Khoang miệng của em chắc chắn sẽ khiến anh sung sướng đến cương lớn...

_ Anh có thể nhìn thấy đóa hoa anh đào lấp ló dưới lớp áo đồng phục mỏng tang. . . Đầu vú của em thật hồng, thật cậu nhân, thật muốn xoa nắn cho nó thật đỏ, thật dâm loạn.

_ Anh đã tưởng tượng ra bộ dáng em nằm dưới thân anh thật dâm đãng, thân hình trắng hồng, hai chân mở rộng, khuôn mặt búp bê đầy sắc thái tình dục mà ửng hồng, đê mê, khiến anh lại muốn ăn em tiếp....................

....................

Mỗi lần nhận được thư Park Ji Hoon không nhịn được mang ra đọc, cảm thấy mình như oán phụ nhớ chồng không được an ủi, lại cảm thấy trong bản thân tiềm ẩn một ý thức dâm loạn. Cuối cùng thấy mình cực kì biến thái dâm đãng. Thế quái nào lại y hệt như cái tên mất nết khốn nạn ở trong thư kia nói, thôi xong. Mỗi lần nghĩ thế Park Ji Hoon giật mình quăng luôn bức thư vào lò sưởi. Mỗi lần cậu chỉ dám đọc một nửa. Mỗi lần đều cảm thấy biến thái dâm đãng hơn. Vì vậy mang hết đi đốt không sót một tờ.

Park Ji Hoon nhận được bức thư cuối cùng là vào lúc hết năm học. Vào kì nghỉ đông. Cũng là sắp đến năm mới. Sắp tết âm lịch. Trời trở rét đậm. Nội dung bức thư làm cậu sợ đến mồ hôi và như tắm mặc dù trong không khí vẫn rất lạnh:

_ Tôi thật sự không thể nhịn nổi nữa. Mỗi khi nhìn thấy em thì lại tưởng tượng ra bộ dáng em quyến rủ tôi. Tôi thực muốn em rồi. Muốn bắt em về làm dâm nô, làm mẫu cẩu, làm một nam sủng hầu hạ trên giường. Tôi nhất định sẽ mang em về làm thiếp. Em chuẩn bị tâm lý, trốn không thoát đâu. Đừng dại dột mà trốn, ngoan ngoãn nghe lời nếu không muốn bị 5 người đàn ông thao một lúc.

Park Ji Hoon đã 3 ngày ru rú ở nhà. Quê cũng không dám về. Ngày nào cũng lo lắng bị bắt đi làm nô lệ tình dục cho mấy kẻ biến thái. Cậu có cảm giác có những ánh mắt sắc bén, nóng rực luôn theo dõi cậu. Bỏ qua ánh mắt sắc lẹm nhưng không làm gì được của Kim Na Na và lũ con gái lắm tiền mỗi lần nhìn thấy cậu. Nguyên lai là Kang Daniel đã dọa chúng đồ của hắn chớ động tay động chân. Lời của hắn thực có uy lực là một phần, một phần vì còn muốn học ở đây, một phần vì không thể để gia đình phá sản. Kim Na Na là hôn thê của hắn nhưng có cho bao nhiêu gan hùm cũng không dám làm ra hàu động gì lớn mật vì Kim thị nằm trong tầm tay Kang gia, chỉ cần Kang Daniel động một ngón tay là sụp đổ như chơi.

Park Ji Hoon vẫn duy trì bộ dạng ''cô gái xấu xí'' bán hàng rong. Cậu ở nhà đến ngày thứ tư không thấy động tĩnh gì nếu cứ duy trì tình trạng này thì sang học kì mới sẽ không có tiền đóng. Cậu phải đi kiếm tiền, cậu thật ghét uy lực của đồng tiền mà không thể phủ nhận giá trị của nó, Park Ji Hoon cực kì thiếu tiền. Park Woo Jin và Ahn Hyung Seob nhận làm nghiên cứu sinh đi Trung Quốc rồi. Cậu lẻ loi một mình tất nhiên phải thận trọng, giờ mà chúng có xông vào nhà bắt người thì cậu đảm bảo chưa kịp kêu đã bị mang đi rồi. Nhưng Park Ji Hoon không nghĩ rằng chạy trời không khỏi nắng.
Park Ji Hoon mặt dày nài nỉ em trai Park Woo Jin được một bộ váy mùa đông cũ cũ. Cực dày mà ấm áp. Váy nhiều tầng lại dài tới gối, tất dài cũng ấm. Cậu sửa lại một chút là đẹp như cũ. Còn phải chắp chắp vá vá vài chỗ rách. Trông gọn gàng nhưng không lộng lẫy. Đội tóc giả, đeo kính mắt chấm vài cái mực than lên mặt. Trông chật vật như cô bé bán diêm bất hạnh. Bây giờ có 6h sáng. Còn rất sớm. Park Ji Hoon hé cửa lén lúc như thằng ăn trộm quan sát nửa ngày không có ai mới xách giỏ đi ra ngoài. Nhưng chưa ra khỏi ngõ thì cậu nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ. Cậu không dám manh đông. Thiên a. Còn cả đời lương thiện sống hai mươi năm trời có làm gì đến ai. Park Ji Hoon đến con chuột còn không dám dẫm chết, nói gì đến đắc tội với ai. Tui không muốn chết, tui vẫn còn muốn đi học A. Vẫn còn một bà ngoại già yếu với một mẹ đơn độc ở quê. Nghĩ đoạn, không được, không thể chết, Park Ji Hoon nhấc chân tốc váy chạy như bay . Nhưng kẻ kia còn nhanh hơn cậu. Không muốn chết, cậu vốn trong sáng như tờ giấy trắng, nếu thực sự bị bắt đi làm cái kia dâm nô hẳn là phải chết mất.
Hắn tóm gọn cậu như con cún nhỏ, kìm chặt hai vai đến khó thở.
Park Ji Hoon chỉ có đôi chân hoạt động được, bèn đá tung cho tên đằng sao vài cái. Nhưng chả trúng cái nào. Cậu há mồm định kêu to nhưng bàn tay kia lập tức nhét một cái giẻ trắng to tướng vào miệng cậu, Park Ji Hoon chỉ có thể ''Ư .... Ư ...'' vài tiếng :

_ Không nghĩ em lại là con gái a.
Giọng nói này hôm nào cậu cũng nghe thấy_ Hwang Min Hyun.
Cậu không thể mở miệng nói liên tục lắc đầu phủ nhận, ông đây không phải con gái. Lắc đến đầu tóc rũ rượi. Hwang Min Hyun bỏ mắt kính của cậu ra, quăng đi mất.

_ Vậy sao, ta không có tin a. Hay để ca ca học trưởng kiểm tra xem_ Nói rồi xách cậu vào một cái nhà bỏ bên đường, để yên cho cậu điên cuồng giãy dụa. Miệng ưm ưm vô nghĩa. Cậu muốn nói '' ngươi đừng xem, làm ơn đừng có xem.'' Hắn nắn nắn trước ngực cậu còn luồn tay vào trong áo:

_Ai za ngực thực nhỏ a. Không được. Để ca ca kiểm tra kĩ hơn.

Hắn đưa tay vào trong váy lòe xòe của cậu lột cả quần lót lẫn quần đùi xuống tận đầu gối. Hất váy lên rồi dùng sức mở chân cậu ra mắt dán vào bộ vị xinh đẹp đầy thích thú. Đầu Park Ji Hoon nổ oanh một tiếng. Cậu không muốn bị coi là quái vật.

_ Guan Lin a. Cực phẩm này tặng cho Daniel. Sẽ có lời. Hơi tiếc nhưng là quà tặng phải giữ gìn sạch sẽ.

Guan Lin Cười cười cười. Ji Hoon cảm thấy nụ cười của hắn thực khủng bố. Rồi chẳng biết trời trăng gì nữa, cậu biết mình đã hít đủ thuốc mê.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net