078 Xui xẻo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Uwaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Thật nguy hiểm, thật nguy hiểm, thật nguy hiểm ! Thật tệ khi quay lưng lại với cửa sổ !

Đó cũng là lần đầu tiên trong đời ta có cảm giác như mình sắp ngã. Đúng rồi, đó chân ta luôn chạm đất thôi. Ta không biết bơi.

Không không không ! Phòng của Doll quá cao nên tầm nhìn quá đẹp, vậy nên đây là... độ cao có thể giết chết ta ngay cả khi nó không dành cho ta !

Ta cảm thấy như sư phụ đang nói: "Nếu ngươi nghĩ mình sắp chết, hãy giữ lí trí cho đến khi chết. Chắc chắn phải có lối thoát ở đâu đó."

Kiềm chế sự choáng váng của ta và không nhìn lên bầu trời mà hãy nhìn vào bức tường...!

Chỉ cần tìm một chỗ mà bức tường bên ngoài nhô ra và đặt ngón tay và móng tay vào đó... Ooooooooooooo!

Với một tiếng lạo xạo, móng vuốt ta tóm được vướng vào gờ tường, ta nghĩ ta đã tóm được nó chỉ bằng một tay, được rồi, và sau đó...

Ta cẩn thận đưa tay ra nhẹ nhàng nắm lấy cột cờ kéo dài từ bức tường bên ngoài. Đừng gục ngã dưới sức nặng của ta, ta hô vang.

Cây cột oằn xuống dưới sức nặng, và ta có cảm giác như đầu ngón tay của mình đã bị xé ra từng mảnh khi ta bám chặt vào tường. Nó không đau chút nào, nhưng nó trơn trượt do máu chảy...

Ta tự hỏi mình đã rơi bao xa, nhưng khi nhìn lên, ta có thể cảm nhận được cái hố lớn đã sụp đổ rất xa phía trên ta.

Mỗi lần hít một hơi thật sâu, ta dựa vào cột, dùng những dây leo phủ kín bức tường làm dây thừng... và tìm kiếm một cửa sổ đâu đó gần đó.

Tại sao, nếu ta bình tĩnh lại thì mọi chuyện sẽ ổn thôi... Những lời đó thoát ra khỏi miệng tôi mặc dù ta không có thời gian rảnh rỗi.

Sau khi nhảy qua mấy dây leo...Ta đã tìm thấy nó! Cửa sổ!

Ta có thể nghe thấy những tiếng la hét giận dữ và rất nhiều tiếng bước chân phát ra từ phía bên kia bức tường.

Ta móc ngón chân vào bậu cửa sổ và trượt chân đầu tiên vào khoảng trống...và ta đã làm được! Đã được cứu rồi !

Có vẻ như ta đã đến đầu cầu thang xoắn ốc dẫn lên trên. Hay nói đúng hơn là ta nhẹ nhõm đến mức toàn thân đột nhiên mất đi sức lực... Nếu lúc ngã xuống ta bỏ cuộc thì ta đã trở thành một vết đỏ tươi trên mặt đất.

"Ơ, Rush...san?!"

Trái tim ta, vốn đã hoàn toàn nhẹ nhõm, bây giờ như muốn nổ tung trước những lời nói bất ngờ đó !

"Da ~a~a~a~a~aa! Tte e e e e e !" Người bên cạnh ta là...Ruth.

"Tại sao anh lại ở nơi này ! Một con quái vật đã xuất hiện trong lâu đài, nên hiện tại đang rất hỗn loạn, hãy nhanh chóng sơ tán đi !"

Nhìn kỹ, ta nhận thấy trang phục của hắn ấy khác với Ruth thường ngày. Ta không biết phải nói gì...hắn thường mặc áo khoác trắng, nhưng bây giờ thì đang mặc một bộ trang phục rất lịch sự với cổ áo màu đen và thêu vàng khắp người.

Kết hợp với bộ lông trắng tinh của hắn khiến ta có cảm giác như hắn là một người hoàn toàn khác.

Đúng vậy, hắn trông giống hệt những người giàu có và quan trọng ở khắp lâu đài trước đó.

"Đó là lời nói của ta ! Tại sao ngươi lại ở đây..."

Trước khi ta kịp nói xong, Ruth lại nhanh chóng cắt ngang chủ đề. Đi lên cầu thang dễ dàng. Có phải hắn ta đang đi đến chỗ quái vật?

Ta cũng đứng dậy đi theo Ruth. Ta đã nhiều lần được khuyên đừng đến nhưng ta phớt lờ.

Khi ta đến gần căn phòng, ta nghe thấy một giọng nói giống như tiếng hét, sau đó là âm thanh trầm đục như tiếng xương gãy.

Và một lượng máu khổng lồ đang chảy xuống cầu thang như thác nước...

Cái quái gì vậy...tất cả mọi người đều bị đập vào tường và chết ngay lập tức...

Ruth đang chăm sóc một người đàn ông mặc áo giáp đang sợ hãi ở bên hành lang, lắng nghe câu chuyện của anh ta.

"Chỉ huy Hiệp sĩ Doll đã bị một con quái vật lạ ăn thịt...?" Lời nói của Ruth hơi run lên.

"Không, Ruth, ta vừa nói chuyện với Doll ở phòng khách phía sau. Rồi đột nhiên nó xuất hiện."

"Không," Ruth lại ngắt lời ta.

"Chỉ huy Hiệp sĩ Doll... đã bị thương nặng trong trận chiến quét dọn Oconido ngày hôm trước, và vẫn đang trên bờ vực của cái chết...!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net