089 Đó là công chúa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôn thê ?

Có vẻ như ta đã nói quá nhiều nên sau đó Ruth cũng không nói gì nữa. Ý ta là, ta thậm chí còn không hỏi nó nghĩa là gì. Có lẽ một loại trái cây ngâm ?

......Trong khi ta đang nói vậy, con phố bên ngoài trở nên sôi động. Các chuyến xe sắp đi qua nên mọi người trong thị trấn đang tranh nhau một chỗ.

Nhưng ta ổn. Là một tòa nhà hai tầng. Hơn nữa bị rỉ nước mưa nên ta đã gia cố lại nên dù có trèo lên cũng không bị rơi.

"Nhà vua đấy à ?"

"Không, không phải vua, mà là hoàng tử và công chúa."

"Ai lớn hơn nhà vua ?"

"Huh...cả 2 đều sau nhà vua."

Ta không biết nó có hiểu không, nhưng thật hữu ích khi nó nói rằng nó hiểu. Ta nghĩ mình cần phải đến trường sớm và học những thứ như thế này...nhưng ta cũng cảm thấy mình không thực sự muốn đi.

"Bây giờ thì." Ta cõng Chibi trên vai đi lên ban công nhìn ra đường ở tầng hai.

Hôm nay là một ngày nắng đẹp, trời xanh đẹp, gió dễ chịu, tưởng như thế là tuyệt nhất... Nhưng sao trên mái nhà lại có nhiều người không liên quan gì đến ta thế này !!!

Ta vừa đếm nhanh...Ừ, ta đều biết họ, nhưng có tới 10 người. Thế quái nào các ngươi lại lên được đây ? Thậm chí có cả một ông già đã say khướt và nằm dài ra ngủ.

"Không sao đâu, Rush-danna. Nhìn xem, đây chỉ là nơi thuận tiện thôi."

Hắn buộc ta nhận một ít bánh mì mới nướng. Ngươi muốn nói là không bỏ lỡ điều này à ? À, ta biết họ, nên không sao, nhưng... nếu là một người hoàn toàn xa lạ, ta đã đuổi ra khỏi đây rồi. Nếu mái nhà bị sập vì người lạ, ta sẽ giết tất cả mọi người đó.

Và ở đây nữa, Chibi dường như là một người nổi tiếng, mỉm cười với những chiếc bánh rán mới nhận. Chắc là vừa ăn no từ bữa sáng rồi chứ. Nó có một cái bụng không đáy như ta à.

Một lúc sau, một tiếng động giống như tiếng reo hò có thể được nghe thấy từ xa. Nó đang dần dần đến gần nơi ta đang ở...

Thật ngạc nhiên, không giống như những con ngựa đen tuyền mà ta thường gặp khi đi làm, những con ngựa đầu tiên bước qua lại có màu trắng, kiểu dáng gọn gàng, thậm chí còn được mặc áo giáp cẩn thận.

Khi ta hỏi ông già bên cạnh, ông ấy nói rằng họ là vệ binh bảo vệ nhà vua, và họ thậm chí còn cao hơn cả hiệp sĩ. Nghĩ lại thì, họ thậm chí còn mặc bộ giáp sáng bóng và đẹp đẽ hơn cả lũ hiệp sĩ khốn kiếp lần trước. Nếu ta mặc thứ như thế, ta sẽ không thể di chuyển được.

Trong khi ta đang suy nghĩ về điều đó, cỗ xe của hoàng tử cuối cùng cũng xuất hiện... Ta nghĩ, nhưng tên cưỡi ngựa đến trước mặt ta. Zayren đó. Nhìn theo cách này, tên khốn này là một kẻ khá cao cấp.

Và người trong tay trái của hắn là...

"Là Ruth!" Hắn đang mặc chiếc áo có cổ màu đen giống như lần trước ta gặp nhau.

Nhìn như thế này, Ruth trông rất quý phái... ừ, màu lông của hắn chắc chắn khác với màu trắng bình thường.

"Không phải cậu bé đằng kia là bạn của Rush-danna sao?" câu hỏi dồn vào ta vậy nên ta ậm ừ cho qua.

"Bố-tan, đi tiểu."

Vậy vào thời điểm như thế này, ta có nên đi vệ sinh không ? Ta sẽ làm gì nếu công chúa đến ?

Ta vội thả Chibi vào phòng. Đã bao nhiêu lần nó đi vệ sinh một mình ?

Khi làm như vậy, tiếng reo hò dọc đường ngày càng lớn hơn rõ rệt. Một cách hoang phí, người ta ném những cánh hoa trắng lên mái nhà chỗ này chỗ kia và từ hai bên.

Một con ngựa mảnh khảnh như một vệ binh hoàng gia đến trước mặt ta. Và...ồ, ta hiểu rồi. Một chiếc xe ngựa đặc biệt lớn, được trang trí bằng vàng và lấp lánh, đi qua trước mặt ta.

Ta cũng có thể thấy cô ấy mỉm cười và vẫy tay từ cửa sổ để đáp lại sự cổ vũ dọc đường. Người đối mặt với chúng ta là công chúa tomboy Nenel... không, đó là Công chúa Etheria.

...Cô có nhớ ta không ?

Trong khi nghĩ về điều đó, ta súyt gọi cô ấy là Nenel. Nguy hiểm, nguy hiểm.

Nhưng cô ấy đột nhiên nhìn lên...

Ta đã hiểu rồi. Mắt.

Tất nhiên, đó là một sự khác biệt lớn so với vẻ ngoài lấm lem bùn đất của cô ấy khi ta gặp cô ấy lần đầu ở sân ngày hôm trước. Mặc một chiếc váy lấp lánh màu trắng như ngựa và đeo một món đồ trang trí nhỏ bằng vàng trên tóc, cô ấy trông giống một con búp bê hơn là một con người.

Nenel... không, Hime-san mỉm cười với ta. Với một nụ cười tuyệt vời, không thể nhầm lẫn, giống như nụ cười mà Chibi sẽ dành cho ta.

"Ơ, Công chúa Etheria quay về phía tôi !?"

"Không, ngài nhìn ta, ngài có hứng thú với ta !"

"Đừng ngốc, là tôi đấy !"

Đúng như dự đoán, những người trên mái nhà trước mặt ta ngay lập tức bắt đầu đánh nhau lớn. Họ đơn giản.

"Eh công chúa đi rồi à?" Phía sau ta, Chibi đang quay lại trong khi đang mặc lại chiếc quần sắp tuột ra. Đã có thể đi một mình. Ta rất ấn tượng.

Ta chỉ vào chiếc xe ngựa đã đi xa với Chibi trên vai.

"Có thấy không ? Đó là cỗ xe chở hoàng tử và công chúa trong đó."

Sau đó cỗ xe biến mất khỏi tầm mắt của bọn ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net