Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bác tôi nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường rồi quay lưng ra ngoài để đóng cửa, tôi cởi bỏ áo khoác và chui vào chăn ấm. Ánh trăng chiếu qua những tấm ngói sáng và khe cửa sổ rọi lên người bác, phủ một lớp ánh sáng trắng nhạt, giống như con chó lông trắng trong câu chuyện thuở bé. Trái tim tôi không lý do mà đập mạnh, tôi thậm chí còn nghĩ rằng khi bác quay lại, sẽ lộ ra đôi mắt đỏ như màu máu của con quái vật trong câu chuyện.

"Muốn nói chuyện một lúc hay là muốn ngủ?" Bác tôi quay lại và đứng bên cạnh tường hỏi tôi, tay bác cầm sợi dây công tắc đèn, qua tấm màn muỗi che nửa, tôi nhìn trông đôi mắt bác , đôi mắt trong veo và dịu dàng của bác. Ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt, trên người bác, giống như một bức tranh sơn dầu cổ kính.

Tôi nhìn bác đến mức có chút mê mẩn, một lúc lâu mới nhớ ra phải trả lời, bác khom lưng đi quanh màn muỗi một bên nhìn tôi một bên định kéo công tắc, tôi mới phản ứng kịp, vội vàng nói: "Đừng tắt! Cháu muốn nói chuyện với bác ạ." Bác tôi mỉm cười rạng rỡ, buông lỏng sợi dây và bước về phía giường "Bác cũng có chuyện muốn nói với cháu, đã kìm nén lại suốt nửa năm." Bác nói một bên cởi bỏ quần áo trên người, thân hình bác từ từ hiện ra trước mắt tôi, bác với đôi mắt và lông mày hướng xuống trông hiền từ nhưng nặng trịu do nổi sầu, có lẽ là gánh nặng cuộc đời từ những năm đầu, trông bác như luôn cam chịu, nhưng tôi biết bác là người không bận tâm đến nghèo đói, bởi vì mỗi khi bác cười, cả người bác trở nên rắn rỏi, sảng khoái như làn gió mát và ánh nắng ban mai, như thể cuộc sống chưa từng mang đến cho bác chút u ám nào. Hàng chục năm làm nghề đá đã khiến cơ thể bác không hề có mỡ thừa, vai rộng, eo chắc, da ngăm, ngực và tay bác có vài vết thương nhỏ đã lâu, nổi bật lên trên da. Bác cởi đến chỉ còn một chiếc quần lót trước mặt tôi, nhìn chiếc quần lót rộng lỏng bên dưới bụng bác , tôi cảm thấy họng khô căng, không tự chủ được nuốt nước bọt, gió lạnh thổi qua khe cửa sổ, bác rùng mình "sì sì" hai tiếng, xoa hai bàn tay.

Mùi thân thể quen thuộc bao vây lấy tôi, trên người bác mang theo mùi xà phòng nhè nhẹ. Khi bác nằm xuống, tay phải bác nâng lên chèn dưới cổ tôi, tay trái từ trước ngực tôi vòng qua trọn ngực và cả tay phải ôm lấy tôi nhẹ nhàng vào trong vòng tay bác.

"Lạnh không?" Giọng bác tôi ngay trước mặt tôi, hơi thở mang theo chút mùi kem đánh răng bạc hà.

"À! Không, không lạnh ạ." Dù từ nhỏ đã bao lần được bác ôm trong vòng tay, lần này lại khiến tim tôi đập nhanh, tôi cảm nhận được khuôn mặt mình nóng lên đỏ bừng. "Haha! Đứa cháu của tôi đã lớn rồi, còn biết ngại ngùng với bác sao?" Bác tôi nhận ra phản ứng của tôi. Nói xong, bác nhẹ nhàng siết chặt vai tôi hơn một chút.

"Không phải thế!" Để xua tan cảm giác khó chịu kỳ lạ này, tôi nghiêng người qua ôm lấy bác. Hành động này, dù đã từng là chuyện quen thuộc với tôi, nhưng lần này lại cần rất nhiều can đảm. Làn da bác tôi không mịn màng, nhưng thời gian không để lại dấu vết trên cơ thể bác, ngón tay tôi chạm vào lưng bác vẫn cứng cáp và ấm áp như xưa. Khác với đôi chân của tôi, dù ngủ một mình bao lâu vẫn lạnh lẽo, cơ thể bác tôi thì lúc nào cũng ấm áp, trong mùa đông giống như một lò sưởi lớn. Tôi di chân mình về phía chân bác, dù bác miệng rên "Ai già! Lạnh thế." nhưng chân bác không tránh đi, lại lấy hai chân kẹp chân tôi ở giữa. Trong chớp mắt, bác ho hai tiếng rồi bắt đầu rung rung, như đang cố nhịn cười, bộ râu của bác đâm vào trán tôi.

Tôi đang định ngẩng đầu lên thì chợt nhận ra phản ứng của phần dưới cơ thể mình, tôi cảm thấy xấu hổ. Lúc này quần lót tôi đang dựng lên một chiếc lều nhỏ, chốc chốc con chim tôi bắt đầu nhô lên và đứng thẳng, giờ nó đang chống trên đùi của bác.Cuối cùng bác cũng bật cười, tôi không biết phải làm gì, vùi mặt thật chặt vào ngực bác như một con đà điểu, chim ở phần thân dưới dường như đang chống lại tôi.

"Lớn rồi... bắt đầu nghĩ đến chuyện vợ con rồi cơ đấy." Giọng Bác tôi đầy vẻ hài lòng.

"Không phải thế đâu, cháu không nghĩ gì hết, nó... nó không nghe lời cháu, cháu không kiểm soát được." Tôi biện minh cho mình.

"Đừng ngượng, con trai ai cũng thế cả." Bác tôi nhận ra sự bối rối của tôi.

"Vậy sao bác không giống vậy?" Vừa nói, tay tôi vừa đưa về phía háng bác, mới được nửa đường đã bị tay bác giữ chặt.

Sau đó bác nói: "Bác không giống cháu, cháu là lớp thanh niên trẻ trung, bác giờ già rồi, không còn sử dụng được nữa đâu." Giọng bác tôi mang vẻ đùa cợt xen lẫn bất đắc dĩ.

Lúc này tôi mới nhận ra từ "già" nặng nề đến nhường nào đối với bác. Trước đây tôi chưa bao giờ cảm thấy bác tôi và từ "già" có liên quan, từ khi tôi bắt đầu nhớ chuyện, bác đã ngoài ba mươi, đang ở độ tuổi sung mãn, tôi từng ngưỡng mộ bóng lưng ông, cho đến nay đã gần cao bằng vai ông. Trong tâm trí tôi, hình ảnh bác tôi luôn là người đàn ông tráng niên hăm nhăm (25), chưa bao giờ nghĩ đến chuyện không còn ở tuổi trẻ. Những suy nghĩ này bất chợt trào dâng trong đầu, mắt tôi chua xót, suýt chút nữa là rơi lệ. Tôi cố gắng lắc đầu trên ngực bác, cố gạt bỏ cảm giác bất an trong lòng. Tôi ngập ngừng nói: "Cháu không muốn bác già đâu, cháu muốn mãi ở bên bác, cháu không muốn đi thành phố học nữa."

Bác tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, ngạc nhiên trước giọng nói nghẹn ngào bất ngờ của tôi, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Không đi thành phố học thì không được, bác đang trông chờ cháu vào đại học sau này, sau đó tìm được một cô dâu xinh đẹp, lúc đó cháu mới thực sự trưởng thành." Bác rút tay ra và tiếp tục nói: "Với cả, bác không già đâu, cháu xem ở mỏ đá kia, tốp trẻ tuổi từ hai mươi đến ba mươi tuổi, có mấy ai sức lực sánh kịp bác." Nói xong bác căng cơ bắp tay ra cho tôi xem, tôi bật cười. Đúng là lời bác nói không sai, tôi đã thấy không biết bao nhiêu lần họ nghỉ ngơi và so tài vật tay, nhưng không ai thắng nổi bác, sau đó, không ai còn so tài với bác nữa.

Bác tôi thấy tôi cười, ôm tôi và vỗ nhẹ hai cái tiếp tục nói: "Cháu không thể chỉ ở đây với bác được, cháu còn phải học hành, vào đại học, nếu không sau này chỉ có thể làm thợ đá như bác thôi." Tôi vội vàng xen vào: "Làm thợ đá có gì không tốt, cháu thích bác làm thợ đá!"

Bác tôi nhẹ nhàng bóp bắp tay tôi và nghiêm túc nói: "Nhìn cháu da dẻ mềm mại, bác làm thợ đá cũng không muốn nhận cháu làm đệ tử đâu."

Bàn tay bác vỗ nhẹ trên cánh tay và lưng tôi, hơi thở đều đặn rơi xuống đỉnh đầu tôi, cảm giác này khiến tôi có cảm giác rất quen thuộc. Như mới ngày hôm qua, trong bao năm qua, tôi đã nằm ôm bác, nghe bác kể chuyện, khi sợ, tôi sẽ ôm chặt vào lòng bác và từ từ ngủ thiếp đi.

Nhưng hôm nay tôi vẫn chưa ngủ được, trong lòng tràn ngập sự háo hức về điều gì sắp xảy ra, tôi đầy sự tò mò chưa từng có về cơ thể của bác, tôi muốn nhìn kỹ xem phần bên dưới của bác bây giờ như thế nào, muốn biết liệu bác có cũng sẽ cương cứng không thể kiểm soát khi ngủ như tôi, liệu bác có giống như tôi, khi mơ sẽ xuất tinh. Thậm chí tôi còn muốn dùng tay để sờ soạng "cậu nhỏ" của bác, bây giờ đây, cơ thể của bác ngay bên cạnh tôi, chỉ cần vươn tay ra là có thể dễ dàng nắm lấy nó được, nghĩ đến đây, tôi không kiềm chế được việc nuốt nước bọt, như là việc này có thể giấu đi được những suy nghĩ thực sự mà chính bản thân tôi cũng không dám thừa nhận.

Bác nhìn thấy tôi im lặng lâu, chống một tay lên nhìn tôi hỏi nhẹ: "Cháu buồn ngủ không?" Tôi lắc đầu, phát ra tiếng "không" bằng mũi. Bác cười nhẹ, hai tay nhẹ nhàng nâng tôi lên khỏi chăn và đưa mặt đối chiếu mặt bác: "Còn mọc ria nữa chứ!" Bác bất ngờ thốt ra câu đó. Hơi ấm thổi vào mặt tôi, làm tôi nóng bừng. Tôi vươn tay sờ soạng quanh miệng, hình như có vài sợi lông tơ mềm. Ánh mắt tôi chuyển lên mặt bác, khuôn mặt quen thuộc từ nhỏ từ khi nào đã khiến tôi không dám nhìn thẳng. Vô tình chạm phải ánh mắt của bác, tôi lập tức tránh đi, lòng càng hoang mang. Tôi không dám nhìn vào mắt bác. Môi bác hơi dày, tôi vươn tay sờ râu quai nón của bác, tò mò hỏi: "Sau này cháu có mọc râu nhiều như bác không?"
"Bác cũng không biết nữa, bố cháu không có, chắc cháu cũng không mọc đâu." Bác nhìn tôi, mắt đầy ý cười, tôi không thể tránh né.
"À? Thì ra?" Tôi hơi thất vọng vì không thể giống bác.
Bác nghe ra giọng điệu của tôi vội nói: "Chỉ là râu thôi mà, không sao đâu! Cháu coi râu bác như râu cháu là được."
"Vậy cháu có thể coi chim của bác như của cháu không?" Có trời mới biết tại sao tôi lại bất chợt thốt ra câu đó, có lẽ là hơi thở của bác đã làm tôi mê muội, hoặc là ánh mắt của bác làm tôi mất tự chủ, có thể chỉ là không khí quen thuộc khiến tôi mất cảnh giác, bộc lộ những khao khát chân thực nhất trong lòng. Bác không nhịn được mà cười lớn, ôm chặt tôi trong lòng, sau đó nói: "Thằng hâm, của quý của cháu sau này cũng sẽ giống bác, to và lớn, chỉ dành cho vợ cháu thôi."
"Thế chim của bác, bác dành cho ai?" Tôi nhìn vào mắt bác và hỏi một câu quá đổi ngây thơ.
"Đương nhiên là chỉ cho vợ của bác, à, không đúng, bác không có vợ." Giọng bác có chút tiếc nuối. Trái tim tôi cảm thấy chua xót, ghen tị với người vợ hoàn toàn không tồn tại của bác.
"Bác còn muốn tìm vợ nữa không?" Tôi thăm dò hỏi bác.
"Muốn chứ, làm sao không muốn được... chà... tiếc là già rồi, không ai muốn." Câu trả lời của bác tràn đầy sự bất lực trong ánh mắt.
"Làm sao mà không ai muốn, cháu thương bác nhất đây này." Nói câu này, trong đầu tôi hiện lên ý nghĩ nếu mình có thể trở thành vợ của bác thì tốt biết mấy, tôi giật mình vì cái suy nghĩ đó, nhưng không thể ngăn chặn nó lan ra khắp cơ thể.
"Bác cũng thương cháu nhất." Bác cười rất vui vẻ.
"Thương hơn cả vợ à?" Tôi có chút cạnh tranh.

"Hở? Không giống nhau, cháu là người thân nhất của bác."
Tôi bất chợt nhớ ra điều gì đó, ranh mãnh nói: "Trước khi cháu đi học ở thành phố, bác hứa khi cháu về sẽ cho cháu xem chim của bác đấy? Bác còn nhớ không?"
"À? Bác nói vậy à? Không có đâu! Hahaha, chắc chắn không có." Bác không giỏi nói dối, ánh mắt của bác lúc này lung lay không ổn định, còn gãi gãi tai.
"Chắc chắn có, cháu không nhớ nhầm đâu. Bác nói khi cháu về sẽ so sánh xem ai to hơn, ai nhỏ hơn! Nói lời phải giữ lấy lời, cháu nhớ rất rõ!"
"Có gì hay đâu mà xem, cháu... cháu cũng sẽ như vậy thôi, sau này cháu cũng sẽ có." Lời bác lúc này hơi lộn xộn.
Tôi chưa bao giờ thấy bác bối rối như vậy, vì xấu hổ, mặt bác hơi đỏ lên, mắt chăm chú nhìn lên mái cái màn. Một cảm giác thú vị xen lấn tôi, không biết từ đâu tôi lại lấy được can đảm như vậy, tôi ngả đầu về phía trước, nhẹ nhàng hôn lên má đầy râu của bác. Dù chúng tôi đã thơm nhau nhiều lần, nhưng chưa bao giờ kích thích như đêm nay. Cơ thể bác đột nhiên cứng lại, miệng lẩm bẩm "Ờm" không biết nói gì.Sau khi thơm, tôi hối hận, vì phát hiện con chim  của mình lại dựng lên, theo cơ thể nghiêng về phía trước chạm vào chân bác. Bác mỉm cười không rõ ý từ  "Hửm?" một tiếng, khiến tôi cảm thấy xấu hổ, chỉ còn cách trở mình đè nó xuống.Khoảng nửa phút sau, con chim bị tôi đè xuống mà đau nhức. Nhưng vẫn không thấy dấu hiệu xìu xuống. Bác dùng một tay chống đầu nghiêng về phía tôi, thấy tôi vẫn mở to mắt, liền nói: "Sao thế, đang giận bác à? Đè nữa là sẽ gãy đấy."
"Điêu thoa! Nói mà không giữ lời!" Tôi giấu mặt vào gối, uất ức gào lên.
"Cháu? Cháu giận bác thật à?" Bác rõ ràng nghĩ tôi nói to là vì giận.
Tôi quyết định lợi dụng tình hình, cứ thế chôn mặt vào gối không để ý đến bác.
Bác có vẻ hơi sốt ruột, ho một tiếng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi nhưng không thành công, tôi lấy tay gạt ra, sau đó thở dài.
Đúng lúc tôi định quay đầu qua để quan sát bác một cách lén lút, bác lại nói: "Thôi được rồi! Nhưng chỉ một lần này thôi!"
"Hở???" Tôi không tin vào tai mình, vội vàng quay lại nhìn vào mắt bác.
Bác lập tức mặt đỏ bừng, nhìn tôi một cái rồi lại chuyển ánh nhìn đi nơi khác và nói: "Bác nói là được, cho cháu xem một tí, nhưng chỉ một lần này thôi."
"Một lần là đủ rồi!" Tôi không kìm được mình lại hôn lên mặt bác một cái.

———————————————————
Sắp tới tôi sẽ tập trung up truyện này lên truyenkkz nhé, tên truyện cũng như vậy luôn "Câu chuyện của tôi và bác tôi", độc giả vui lòng qua bên đấy ủng hộ tôi nhé. ^^


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net