Chương 8: Trở về Nhật Bản!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật đã lâu chưa tới sân bay a ~ Dường như nơi này được mở rộng ra rồi ~ Nga nga ~ Chị xem tiếp viên hàng không người nước ngoài ở đằng kia kìa, hảo soái nha ~"

"...... Theo cách nói của chúng ta thì đó là một khuôn mặt hình chữ điền......" Seo Yi Jin theo thói quen đều không để ý tới bất cứ chuyện gì, bất cần sửa lại câu nói của em gái. Nhìn thấy Yi Won nói chuyện gì đều cũng có thể vui vẻ, thật tự nhiên mà nuông chiều nàng.

Nàng thật là có chút hâm mộ đứa em gái có thể thích ứng nhanh với mọi hoàn cảnh như vậy......

"Yi Jin." Mẹ Se Jin kéo khóa áo của nàng lên, căn dặn, "Trời lạnh, kéo áo lên kẻo lạnh, con còn làm rớt một gói kẹo kìa."

"Cám ơn mẹ."

Lee Se Jin vươn ngón tay vừa dài vừa mỏng của mình, búng nhẹ trán đại bảo bối, "Sao mẹ chưa từng thấy qua con ăn loại kẹo này."

"A, cái này không phải con ăn, mà là Ahn Soo nhờ con đưa lại cho Jung Moon."

"Nga ~ Thì ra là thế. Ahn Soo thật tốt bụng."

"Nếu như mẹ muốn ăn thì......"

"Không không không cần đâu......" Lee Se Jin vội vàng ngăn ý nghĩ định xé gói kẹo của Seo Yi Jin, "Phải giữ đúng lời hứa, cho dù có là lí do gì đi chăng nữa cũng không được ăn. Hơn nữa tí lên máy bay cũng có đồ ăn mà"

Seo Yi Kyung kéo ống tay áo, khẽ liếc nhìn đồng hồ, quay sang nhìn vợ, nói: "Tốt lắm, đi về thang máy phía bên kia, cất hành lí lên trên đó, rồi nhanh chóng hoàn tất thủ tục đăng kí." Với đôi chân dài miên man, chị bước ba bước thành hai, hướng về phía Lee Se Jin, im lặng không nói một câu, một tay giành lấy túi hành lí trên tay cô, một tay vừa vặn nắm lấy bàn tay Se Jin, quen tay xoa nhẹ lên đó một cái rồi kéo cô đi.

Hai chị em nàng nhìn thấy cảnh này đều đặn như cơm bữa, sớm đã thành thói quen, chỉ biết im lặng kéo hành lí đuổi theo hai mẹ.

"Này, cái này cho các con." Lee Se Jin hiểu biết rất rõ vợ cô Seo Yi Kyung cùng với hai bảo bối của mình đều rất dễ say máy bay. Nên đã dậy từ sáng sớm, vừa chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà, vừa sắp xếp hành lí kèm theo một ít thuốc chống say cho ba mẹ con, đưa cho hai đứa nhỏ đang ngồi ở ghế sau.

Se Jin chỉnh cái gối nằm làm sao cho thật thoải mái, kéo người Seo Yi Kyung bảo chị dịch lại gần một chút, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai chị, định ngủ một giấc ngon lành.

Thân thể vốn mệt mỏi vì chứng say máy bay đột nhiên cảm nhận được độ ấm từ đôi bàn tay của vợ...... Thật tốt a. Seo Yi Kyung sâu trong đáy mắt liền hơi dao động, ngắm tới xương quai xanh quyến rũ của Lee Se Jin...... Trên đó còn có mấy vết đỏ đỏ như ẩn như hiện đập vào tầm mắt chị.

Seo Yi Kyung chọn chọn mi, khóe miệng không hiểu sao lại khẽ nhếch lên mang theo vài phần tà khí. Mặt không đỏ tâm không động, bình ổn kéo áo của Lee Se Jin cao lên một chút, nhằm che dấu đi dấu tích yêu thương của riêng hai người.

Lee Se Jin dường như cũng chú ý tới hành động của chị, liếc mắt hờn dỗi chị một cái, khẽ trách tại sao chị lại để lại dấu rõ đến thế cơ chứ. Seo Yi Kyung hiện tại tâm tình cực kì tốt, đồng thời cũng giúp cô ngủ sao cho thật dễ chịu.

"Mẹ ~ Mẹ cũng giúp con ngủ được một tí đi ~"

"Tự túc."

"Vâng......" Nghe mẫu thân ra lệnh, Seo Yi Won tủi thân gục đầu xuống.

"Để tôi giúp cho." Seo Yi Jin vừa lên trên đã mỏi nhừ cả người, chỉ muốn thiếp đi thật nhanh, chỉ là vừa vô tình nghe được hết câu chuyện vừa rồi, lại nhìn sang Seo Yi Won biểu cảm thật đáng thương lại vừa buồn cười. Nàng liền ngồi thẳng dậy, giúp cho đứa em gái dễ bị say máy bay này, làm tương tự với những gì mẹ vừa làm, áp dụng vào Yi Won, làm sao cho nàng có thể dễ ngủ hơn chút.

"Ân ~ Quả nhiên vẫn là chị yêu thương em nhất a ~" Seo Yi Won phi thường thích dính sát vào người chị gái, ôm lấy chị thật lâu...... Tỷ như lúc này, Seo Yi Won kích động bổ nhào vào người chị, ôm lấy đè nàng vào bên cửa sổ. Seo Yi Won hai chân khúc khởi, cả người như dính chặt vào cái cửa sổ, mà em gái cư nhiên đem nàng khóa chặt, lại gác chân lên chân nàng, làm cho nàng muốn động đậy cũng không thể làm gì ngoài việc chịu trận. Hai nàng hiện giờ phải nói là rất gần, chỉ cần Seo Yi Jin nhấc đầu hay Seo Yi Won hạ đầu xuống một chút là môi hai người sẽ chạm vào nhau.

Tư thế này thật đen tối a......

"Ngồi hẳn hoi đi Yi Won, đảm bảo an toàn...... Máy bay chuẩn bị cất cánh bây giờ......" Seo Yi Won cảm thấy thực phiền muộn, không hiểu sao chỉ trong một ngày hai đứa nhỏ lại kích động như vậy......

"Gì vậy? Giám đốc nim còn mang theo cả bịt mắt sao."

"Mang đi để đưa cho em." Seo Yi Kyung đưa bịt mắt đến trước mặt Lee Se Jin, tiếp tục, "Em không phải là rất sợ độ cao hay sao, như thế nào lại không biết đường mang theo một cái cơ chứ?"

Sau khi đeo lên, khóe miệng cô bỗng vẽ lên một nụ cười sáng lạng, tươi rói như ánh sáng mặt trời. Cô ôm lấy cánh tay Seo Yi Kyung, cọ cọ mặt vào cánh tay chị nói giọng mũi, "Có chị ở bên cạnh...... em không sợ gì cả......"

"Ừm." Seo Yi Kyung xoa nhẹ đầu Lee Se Jin, khuôn mặt chị vẽ nên một nụ cười nhẹ vô cùng thỏa mãn, càng làm tô thêm cảnh sắc mê hoặc lòng người.


"Oa...... Mẹ ơi...... Nơi này thật rộng lớn aaaa......"

"Oa...... Nơi này thật nhiều thứ kì quái nha......"

"Oa......"

"...... Yi Won ah, vẫn chưa ra khỏi sân bay đâu...... Ở đây rất nhiều người...... em đừng nên chạy loạn như vậy......" Đối với đứa em gái không có lúc nào là không hưng phấn và hiếu kỳ với cảnh vật xung quanh thì Seo Yi Jin đã thành một thói quen mất rồi. Tất nhiên, mối quan tâm chủ yếu của nàng vẫn là chăm sóc Yi Won mà.

"Ai nha......" Nhưng mà nàng vẫn là đụng vào người khác rồi...... Seo Yi Won vừa ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy một ông chú mặt rất ư là khó coi. Seo Yi Won gãi đầu, cái miệng thường ngày vẫn linh hoạt bỗng nhiên lại nói lắp, "Thật xin lỗi, chú......"

Nhưng mà ông chú già này quả nhiên không dễ dàng buông tha cho nàng, "Con nha đầu thối này! Nhìn xem! Mày làm cho áo của tao bị rách thảm thương thế này! Đây là phiên bản giới hạn có một không hai! Nó rất đắt tiền đấy! Mày định đền nó kiểu gì đây?!"

Seo Yi Jin cau mày, định bước tới trước mặt hắn nói cho ra lẽ thì một thanh âm thanh thúy lại tao nhã truyền đến, sân bay ồn ào đến người đứng bên cạnh cũng phải cố hết sức để nghe, vậy mà dường như nàng có thể nghe rất rõ tiếng người này, "Yi Won nhà chúng tôi chắc chắn sẽ phải đền lại rồi, nhưng mà......" Người kia tháo bỏ chiếc kính râm, chiếc kính đơn giản này tựa như làm nổi bật thêm vẻ ngoài nhã nhặn của nàng, "Nhưng mà, chiếc áo này cơ bản không quá mức đắt tiền a."

Là Jung Moon a. Vốn dĩ nàng định tới chỗ em gái để giải vây nhưng nhìn thấy khuôn mặt của người trước mặt, nàng ngừng lại, ánh mắt lộ rõ vẻ thú vị nhìn Kim Jung Moon sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Kim Jung Moon với Kim tác gia về diện mạo thì như y sao bản chính, hai người như một người, có cùng nụ cười của một tiểu hài tử, nhưng trên người nàng lại phát ra khí chất bình tĩnh ổn trọng, vô hình chung hình thành sự tương phản kỳ diệu giữa hai mẹ con nàng.

Kim Jung Moon đi vòng quanh hắn hai vòng, mắt lướt một lượt, đánh giá bộ quần áo, "Ông đã khi dễ tiểu thư Yi Won của nhà chúng tôi, tôi sẽ không khách khí. Chiếc áo này của ông vốn dĩ chỉ có năm cúc áo, hơn nữa khoảng cách giữa hai chiếc cúc lại không bằng nhau. Mà ông mặc cái này...... thật sự là không hợp một chút nào a."

Dưới chiếc kính râm, đôi mắt Kim Jung Moom lại càng sắc bén, "Bộ y phục này của ông là hàng lậu ...... Nhất định ông sẽ phải ăn lao ngục tai ương. Nhật Bản là một quốc gia coi trọng bản quyền a." Kim Jung Moon lôi chiếc điện thoại ra, tay lướt vài vòng, "Tôi đã chụp được một số chứng cứ cũng như ảnh của chiếc này. Ông nghĩ xem nếu như tôi nộp những vật này cho......"

"Đừng đừng đừng! Tôi đi được không? Tôi sẽ không gây khó dễ cho cô nương này nữa." Ông chú già kia thực sự đã bị cho Kim Jung Moon dọa cho tới mức toát cả mồ hôi lạnh, thành khẩn xin lỗi Seo Yi Won rồi nhanh chóng bỏ chạy.

"Tiểu Yi Won......"

"Jung Moon...... Au!'

Seo Yi Won bị Kim Jung Moon búng mạnh vào trán, ngữ khí mang vẻ trách yêu: "Em lớn từng này rồi mà vẫn không thể bỏ cái tính lỗ mãng sao?"

"Em xin lỗi ~ Không phải có chị cùng với chị Yi Jin rồi hay sao ~"

"Jung Moon." Seo Yi Jin tiến về phía trước, ôn hòa cười, "Lâu ngày không gặp. Không ngờ chị đến Nhật Bản mới một năm mà vốn hiểu biết lại tăng đáng kể như vậy."

"A...... Em nói tới chuyện vừa rồi? Thật ra tất cả chỉ là bịa đặt, không ngờ ông già kia lại sợ hãi như vậy ~ Xem ra cũng không tồi ~"

"Tóm lại, giờ chị tốt hơn trước nhiều rồi." Seo Yi Jin lấy trong hành lí một gói kẹo, đưa cho Kim Jung Moon, "Ahn Soo bảo em phải đưa tận tay cho chị."

Kim Jung Moon nhận lấy kẹo, không khỏi bất ngờ, cảm thán một tiếng, "Aigoo...... Em ấy vẫn còn nhớ rõ a...... Thật tình...... Rõ ràng còn vài ngày nữa thôi mình cũng sẽ trở về, lúc đó có thể đưa cũng được mà......"

"Yi Won, Yi Jin...... A, Jung Moonie cũng tới rồi a...... Xém chút nữa là cô không thể nhận ra con được đấy."

"Aigoo...... Cô Se Jin...... Cô Yi Kyung...... Đã lâu không gặp hai người......"

Một giây trước Kim Jung Moon còn hạ thấp lông mày, trong đôi mắt có chút tinh quang đang nhè nhẹ lưu chuyển, phảng phất nàng là một nữ sinh đang si dại vì tình...... Giây tiếp theo lập tức quay sang phía Lee Se Jin chớp chớp. Đương nhiên cũng chỉ là ý tứ muốn ôm ôm, dù sao thì ...... Seo Yi Kyung còn đang ở đây đâu?!

"Yi Won ah."

"Vâng, chị."

"Có lúc tôi suy nghĩ không biết có phải em luôn muốn ôm ôm hôn hôn, dù có đánh chết cũng không chịu rời là từ người trước mặt này không?

"......" Bĩu môi, rõ ràng là chị đòi ôm hôn em trước mà!!!!


Tiếp theo là thời gian ăn cơm chiều. Seo Yi Kyung vốn định đưa mọi người đến ăn tại một nhà hàng cao cấp mà chị đã đặt sẵn, nhưng Kim Jung Moon bảo trường nàng đang mở lễ hội ẩm thực, dù nàng không có tham gia, nhưng ở đó lại có rất nhiều món ăn ngon. Seo Yi Kyung nhìn Lee Se Jin cùng với hai bảo bối đều rất háo hức, không nỡ chối từ, nhất là vợ mình chị lại càng không thể, nên cả nhà quyết định đi cùng nhau.

Seo Yi Jin nhìn Seo Yi Won là điển hình của kiểu người sẹo vừa lành đã quên đau, đoán chừng kiểu gì tí nữa cũng sẽ chạy loạn hết lên, đến mức không biết lối về. Kết quả sẽ lại giống y hệt vừa nãy ~ Nghĩ là làm, Seo Yi Jin liền giữ chặt lấy tay Yi Won, không cho nàng chạy thoát.

"Chị......"

"Hửm."

"Chị muốn giữ bao lâu đây......"

"Còn lâu." Seo Yi Jin dừng lại một chút, càng thêm lực nắm chặt tay nàng, "Coi như trừng phạt vì chuyện hôm nay, ai bảo em làm loạn cả sân bay."

"Chị phạt em như vậy...... Sẽ chỉ làm em thêm nghịch ngợm......"

"Tôi định là nếu em ngoan ngoãn một chút thì sẽ thưởng cho em đâu?!"

"A a a! Em ngoan! Em sẽ ngoan mà!"

Kim Jung Moon đưa cho các nàng một ít kẹo hồ lô, trà cam thảo và ít xúc xích, cùng với hai nàng đi qua bên kia tham quan, chơi một ít trò chơi và ăn thêm vài món ở đó.

Bọn nhỏ hai tay đều chất đầy đồ ăn, Lee Se Jin thấy vậy liền tự thân đút cho các nàng, mỗi lần đút đều hỏi có muốn chấm ít mù tạt hay không.

"Se Jin." Seo Yi Kyung tay nắm lấy cằm của Lee Se Jin, đem tầm mắt của cô dời từ các nàng sang phía chị, "Chăm sóc chúng từ nãy tới giờ đủ rồi."

Lee Se Jin cư nhiên bị Seo Yi Kyung bá đạo cắn vào môi, chị gần sát khuôn mặt tinh xảo của cô, quan sát bên khóe miệng cô dính một ít nước sốt, lợi dụng nàng đang chìm vào sự ngọt ngào chị mang lại, khẽ liếm bên khóe môi, hôn nhẹ lên nó. Khi thỏa mãn vì đạt được mục đích, liền đẩy cô ra xa, xoa nhẹ dư vị cô trên môi, lẳng lơ cười, "Ân, vị cũng không quá tồi."

A ~ Giám đốc nim, tai của chị lại đỏ lên rồi ~ Chị thật giống Yi Jin, hảo đáng yêu a ~

Seo Yi Won lên tiếng nhắc nhở: "Mẫu thân với mẹ lại làm mấy chuyện xấu hổ giữa nơi đông người......"

Seo Yi Jin: "Cái này...... Đối với chúng ta đã không có gì là lạ......"

Seo Yi Won: "Ân, không còn gì là lạ nữa rồi."

Bởi vì hôm nay có thể mang cả bạn thân cùng tới tham dự, thực nhiều người tới, nên ghế ngồi tính ra không đủ. Seo Yi Won liền bật chế độ đáng yêu, chui vào dòng người tấp nập, chen vào đoạt được chiếc ghế đủ ba người ngồi.

Nhưng mà nhà các nàng lại có tất cả bốn người, vậy phải làm sao bây giờ đây? Rất đơn giản ~ Hai chỗ ngồi đương nhiên sẽ là đại bảo bối và tiểu bảo bối ngồi, Seo Yi Kyung sẽ là vị trí còn lại, mà Lee Se Jin thì sao...... Đương nhiên ngồi lên trên đùi Seo Yi Kyung, hưởng thụ sự phục vụ tận tình của vợ mình, cô hiển nhiên rất thích thú và hạnh phúc a.

Lễ hội thì không thể nào thiếu âm nhạc. Bên tai truyền đến âm thanh du dương của một loại nhạc cổ của Châu Âu, Lee Se Jin bỗng nảy ra ý tưởng, quay đầu nhìn người dưới thân, đôi mắt ngây thơ nhưng lại thập phần mưu mô, toan tính, "Giám đốc nim...... Hình như trước đây...... Chị chưa từng nhìn thấy em nhảy bao giờ đúng không......"

Quả thực là không có...... Tuy rằng biết Lee Se Jin rất giỏi khiêu vũ, nhưng mà bởi vì chị chưa từng học qua cái môn học nghệ thuật này, nên chị không bao giờ thích tham gia mấy cái bữa tiệc linh tinh cả...... Bởi chị mặc định sẵn trong đầu, điều đó rất tốn thời gian và vô nghĩa. Thời gian cũng là tiền...... Vì vậy cho tới tận bây giờ, chị chưa có cơ hội để thưởng thức hình ảnh tiểu bạch thỏ nhà chị khiêu vũ......

Lee Se Jin cảm nhận được rõ ràng sự tiếc nuối sâu trong đôi mắt của chị, cô không suy nghĩ nhiều liền đứng dậy, hôn nhẹ lên khóe mắt, ngay lúc hơi ấm từ cơ thể cô biến mất, Seo Yi Kyung nghe thấy rõ rệt thanh âm hàng vạn hàng nghìn người mê muội của Lee Se Jin, "Hãy để em bù đắp lại những khoảng trống trong sự nuối tiếc này của chị......"

Lee Se Jin trước khi rời đi còn quay lại nháy mắt với chị, rồi mới thong thả bước lên sân nhảy trung tâm của trường học, chậm rãi cởi chiếc áo choàng qua gối trên người, nhanh chóng trở thành một nữ nhân tiêu tiêu sái sái, tà mị. (Seo Yi Won: aaaa, mắt tui......)

Ngón tay uyển chuyển nhẹ nhàng dời lên chiếc cà vạt nghiêm chỉnh, nhẹ giải thoát cho nó xuống tận cổ áo làm lộ xương quai xanh quyến rũ và bờ vai trần mê hoặc lòng người. Se Jin hơi chút kéo khóa quần hơi nhỉnh xuống, khiến chiếc quần hơi trễ xuống hai bên hông, càng làm nổi bật vòng eo nhỏ gọn của cô.

Chỉ là mấy động tác đơn giản mà đã làm cho Seo Yi Kyung say đắm, không thể rời mắt. Nữ nhân mê người trước mắt, làm sao còn có dáng vẻ thanh thuần của thường ngày? Quả thực là một yêu tính xảo trá. (Seo Yi Kyung: Phải đem về dạy dỗ lại mới được......) (Thê tử quá quyến rũ, phải làm sao đây?! Online chờ gấp!!!!!)

Seo Yi Kyung vươn tay cầm lấy cái chén nhỏ, là rượu soju trắng, bên trong đã vơi đi một phần tư cốc. Thật soái ngửa cổ đưa chất lỏng còn lại vào miệng.

Hmmm...... Cái này có vẻ không đủ......

Âm nhạc kịch liệt như mưa tầm mưa tã, làm Lee Se Jin đánh thức lại bản năng vũ đạo đã vùi sâu trong quá khứ, rất ít có người biết, nàng từ nhỏ đã tập nhảy, chỉ là không có cơ hội để thể hiện. Hiện tại rốt cuộc lại bị khơi dậy, quả thực đây mới là núi lửa phun trào a.

Lee Se Jin bắt đầu chuyển động theo điệu nhạc, mỗi một nhịp đều có thể bắt tới thực chuẩn. Thân thể cô như động vật nhuyễn thể, cặp mông tuy không quá lớn nhưng thật khiến người khác phải đốn tim qua từng cái lắc người. Nàng vốn là một sinh vật kinh diễm, một cái chạm tay, hay một động tác xoay người tốc độ cao, ánh sáng rực rỡ trên sân khấu tựa như để làm nền cho kỹ thuật cao siêu cùng với mị lực quyến rũ của cô.

Âm nhạc dần đến đoạn cao trào, Lee Se Jin phối hợp nhịp nhàng với giai điệu cao vút, dưới chân cô là một mảng hư ảnh, đôi bàn tay thon dài như có như không vuốt qua mặt, lả lướt đi tới bờ mông săn chắc, phần eo vặn vẹo điên cuồng, nhìn thấy rõ chiếc áo lót bên. Bóng dáng dưới ánh đèn mờ ảo lại càng thêm quỷ mị, kích động đến đám người, tiếng hoan hô, hò hét lại càng dữ dội. Lee Se Jin lấy hết sức bình sinh nhảy tới nơi cao nhất của khán đài.

Se Jin trong mắt đã sớm ngập nước, chỉ có thể nhìn thấy mông lung thân ảnh ở phía dưới khán đài......

Không biết là ai lấy một cái chai sâm - panh lớn, dùng sức lắc cái bình, một âm thanh 'ầm' vang lên, sâm - panh như suối phun trào, toàn bộ đều rơi xuống người Lee Se Jin.

Hương rượu bao phủ khắp người cô. Mùi hương mạnh mẽ lại có chút ngọt ngào đến mê người. Áo sơ mi trắng sớm đã ướt sũng, dính chặt lấy thân người, lộ ra làn da đầy gợi cảm. Lee Se Jin cả người ướt như chuột lột, trong suốt, óng ánh, như khối hổ phách tuyệt diệu nhất của tạo hóa.

Seo Yi Kyung lần đầu được biết...... Thực chất tiểu nữ nhân này không chỉ ở trên giường mới phô bày sự khêu gợi đến như vậy, mà cả khi cô nhảy vẫn thật gợi cảm mị hoặc giống như yêu tinh bình thường...... Quả thật là...... vưu vật mà ông trời đã ban tặng cho chị a......

"A a a cái này quá kinh người nhìn rồi...... Yi Won còn bé chưa đủ tuổi để nhìn đâu a......" Kim Jung Moon ngây thơ chưa hiểu sự đời xem tiết mục này mà mặt mày đã hồng hảo như muốn bốc khói, mới sực nhớ ra bên cạnh nàng chính là một bé học sinh tiểu học vẫn đang thản nhiên ngồi xem, vội vội vàng vàng tới che khuất tầm nhìn của nàng.

"Aigoo cái này xem không có mấy ngượng ngùng a...... Nga...... Tuy rằng trước đây mẹ có từng dạy em khiêu vũ...... Cũng thực biết mẹ rất giỏi về việc này...... Nhưng không nghĩ là còn có thể gợi cảm tới như vậy......"

"Ngô...... Mẹ các em đột nhiên chạy tới lên khiêu vũ...... Hơn nữa lại còn nhảy sexy đến như vậy...... Thật không dám nhìn......"

"Mẹ giống như tinh linh vậy." Seo Yi Jin ở một bên đang uống nước trái cây đột nhiên lên tiếng, "Bọn em cũng từng học nhảy, hiểu được một số động tác. Vừa nãy mẹ lên biểu diễn như thế, mỗi một động tác từ đầu đến cuối, đều là dành cho mẫu thân."

"Giám đốc nim." Lee Se Jin bước đến lau đi mái tóc còn đang ướt sũng của mình, cầm lấy tay Seo Yi Kyung, liếm đi chút rượu còn vương trên môi, "Chị không có lời nhận xét gì cho màn trình diễn vừa rồi sao?"

Seo Yi Kyung đã sớm tâm thần phân liệt, cởi chiếc áo choàng trên người, tiến về phía cô hai ba bước, khoác áo lên vai cô như muốn sưởi ấm.

"Về sau...... Không được phép nhảy ở nơi công cộng nữa......" Seo Yi Kyung thanh ấm khàn khàn hơi rối loạn, không thể nói được gì. Rõ ràng là Lee Se Jin cũng không hề có biểu hiện khiêu khích gì chị nơi đông người...... Nhưng mà...... Màn khiêu vũ vừa rồi, cư nhiên lại khơi mào dục vọng của chị...... Hai chân sớm đã nhũn, hạ bộ hơi ướt. (Chủ tịch nghĩ bậy rồi)

"Ân." Lee Se Jin nhu thuận dán chặt vào người chị, ở trước ngực chị tác quai tác quái, "Về sau em sẽ chỉ nhảy cho duy nhất một người xem......"

Đôi chân thật sự đã không còn đủ sức để đứng vững được nữa rồi...... Seo Yi Kyung cuối cùng cũng đã hiểu vì sao Lee Se Jin cho hai bảo bối đi học nhảy, gien di truyền tốt như vậy không nên để lãng phí a.

"Nga nga nga nga......" Xung quanh liền truyền đến tiếng vang trầm trồ ngợi khen, do hai người quá chìm đắm vào thế giới của riêng mình nên không hề để ý mọi người đều đang vây lại thiện ý chúc phúc.

Seo Yi Jin đưa tay lấy ly nước trái cây một hơi uống cạn sạch, thầm nghĩ rằng nơi này cũng không tồi......


"Yi Kyung? Se Jin?"

Bởi vì Se Jin có chút mệt vì vận động quá sức, bọn nhỏ cũng chỉ ăn có chút ít, Seo Yi Kyung quyết định mang các nàng đi siêu thị, mua cho Lee Se Jin chút sữa nóng, thuận tiện đi tản bộ.

Sau đó, gặp được người quen của mẫu thân và mẹ. Người đó nhìn qua là một nam nhân trầm ổn lại nho nhã, lịch thiệp, thanh âm nói chuyện cũng mang theo phần vui vẻ khi gặp lại cố nhân.

Có thể gọi thẳng tên của mẫu thân như vậy, nhất định không phải người quen bình thường. Seo Yi Jin cũng ngờ ngợ nhận ra nam nhân kia có gì đó rất quen mắt, nhưng có chết nàng cũng sẽ không để mấy tên như thế này vào đầu. Chỉ có thể tò mò hỏi em gái: "Yi Won...... Đó là ai vậy......?"

"Chủ tịch tập đoàn Moo Jin Park Gun Woo, đi bên cạnh chính là con trai chú ấy, cũng là người theo đuổi chị, Park Moon Soo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net