Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Người của hội học sinh có tấn công chúng ta không? Tụi mày chỉ thấy nó tấn công giáo viên thôi à? Nó ngồi giữa nhiều học sinh như vậy, nó không tấn công học sinh nào đúng không?" Chu Nghị Cường hỏi một vấn đề vô cùng ngu ngốc.

"Hừm, mày hỏi như vậy thì tao cũng chịu, hay là lát nữa về ký túc xá tao giúp mày dọn đồ, mày đến hội học sinh ngủ một giấc thử, khi nào mày qua đời rồi tao lại đón mày về" Quân tử Đào Nhiên báo thù mười năm chưa muộn cuối cùng cũng tìm được cơ hội phản bác lại Chu Nghị Cường.

Tôn Hoa Văn nghĩ một hồi, rồi nói: "Nếu hội học sinh đã tồn tại, không có khả năng nó không làm gì, tao nghĩ là có hai trường hợp. Thứ nhất, hội học sinh cần phải có điều kiện để tấn công, ví dụ như là đắc tội chúng nó; Thứ hai là chưa đến lúc."

"Cái gì là chưa đến lúc?" Chu Nghị Cường hỏi.

Lần này tôi đã hiểu ý của Tôn Hoa Văn, giải thích lại với Chu Nghị Cường:

"Nghĩa là mấy ngày đầu không làm gì cả, đợi đến cuối mới ra tay, một lưới bắt hết chúng ta"

"Xong rồi."

Tôi vỗ vỗ bả vai Chu Nghị Cường, an ủi cậu ta: "Đừng tiêu cực như vậy, bảy ngày thôi, chịu đựng một chút là qua rồi"

"Muốn nói tiêu cực á thì tiêu cực nhất là Hoàng Bàng kia kìa, nó đã bắt đầu tìm hiểm quan tài nắp gập hay quan tài trượt thì tốt hơn rồi"

Đào Nhiên cũng chen một câu: "Có loại nào cảm ứng không?"

Nghe vậy, Tôn Hoa Văn nhịn không được bật cười.

【 Hãy cố gắng đảm bảo an toàn cho bạn cùng phòng, một mình sống sót không dễ dàng chút nào 】

Tôi đột nhiên ý thức được tác dụng của quy tắc này.

Nếu không có bọn Tôn Hoa Văn, khả năng là một ngày tôi cũng không qua nổi.

Chúng ta nhất định phải thật tốt, sống sót rời khỏi nơi này.

Ăn cơm tối xong là vừa đến 8 giờ, chúng tôi cùng nhau về kí túc.

Lần đầu tiên mà tôi cảm thấy trời tối đáng sợ tới như vậy.

"Có người nhìn thấy chó! Chạy mau!"

Trong đám người phía trước, không biết là bạn nữ nào đột nhiên hô lên một tiếng, sau đó, đám người nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng.

Chúng tôi cũng quay đầu chạy, nhưng mà Tôn Hoa Văn lại không di chuyển.

"Tôn Hoa Văn, mày điên à? Chạy mau lên?!" Tôi rống to với Tôn Hoa Văn.

"Tụi mày chạy trước đi, tao đứng ở xa xa xem thử...... Phú quý cầu nguy hiểm, tao cần phải nhanh chóng nắm được nhiều thông tin nhất có thể...... Nếu tao xảy ra chuyện, tụi mày đừng nương tay với tao"

"Có cái quần què! Lâu vậy rồi mày còn không hiểu bọn tao sao? Mày chết rồi, chỉ bằng mấy cái đầu óc của bọn tao, một ngày cũng không sống nổi! Tao cũng ở lại, muốn chết thì cùng nhau chết!"

Nghe tôi nói xong, một đám ký túc xá chúng tôi đều ở lại cả, cái này là tôi không ngờ tới, cảm động vãi chưởng.

Lần này Chu Nghị Cường đã cung cấp một tin mấu chốt.

Lúc mua Coca, Chu Nghị Cường đã thấy người này, cô ta đã mua bánh bao thịt.

"Lúc ấy tao còn ngơ ngác xem toàn bộ quá trình cô ta mua bánh bao thịt nữa cơ, tao còn nghĩ cô gái này vóc dáng mảnh mai, sao mà lại thô bạo như vậy."

Nghe Chu Nghị Cường nói xong, Tôn Hoa Văn đột nhiên nói: "Chạy mau!"

Tôi cũng không biết vì sao, tóm lại cứ chạy là được.

Đoạn đường 50 mươi mét tốc biến một phát về ký túc xá, chúng tôi mới dám thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Chúng tôi hỏi Tôn Hoa Văn sao đột nhiên lại chạy.

"Người có thể thấy chó khiến cho hội học sinh xuất hiện"

Theo từng chữ của Tôn Hoa Văn, độ ấm cũng giảm dần xuống.

"Nhưng mà lúc ở nhà ăn, vì sao......" Chu Nghị Cường hỏi.

"Tao cũng không rõ lắm."

Bây giờ chỉ có thể đưa ra hai thông tin chưa hoàn chỉnh.

【 Người thấy được chó là người sẽ ăn bánh bao thịt 】

【 Người thấy được chó có thể khiến cho hội học sinh xuất hiện 】

Có lẽ, thấy được chó cũng là một điều kiện để hội học sinh tấn công.

"Kệ đi, chuyện ngày mai để ngày mai tính! Chưa đến 8 giờ sáng mai, tao có chết cũng không ra khỏi kí túc xá! Không chỉ tao, tụi mày cũng không được phép ra khỏi, ai muốn ra ngoài thì phải vượt qua anh Cường đây!" Chu Nghị Cường khóa cửa, dựa lưng vào cửa tuyên bố.

Thật ra không cần làm màu như thế, tụi tao cũng không muốn ra ngoài.

Ký túc xá có nhà vệ sinh riêng, chúng tôi không cần thiết phải ra.

An ổn đợi tới 10 giờ.

【 Sau 11 giờ tối, không được mở cửa cho người đến kiểm tra phòng 】

Sắp 11 giờ rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net