Hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè, khoảng thời gian mà mọi người đều cho phép mình được nghỉ ngơi thư giãn, học thêm các môn năng khiếu, hay học hè,... Mùa hè mùa của tự do...

Mùa hè năm nay tôi mất tầm 1 tháng để ôn thi lại. Vì trong năm tôi buông xuôi nên bây giờ phải học lại. Giáo viên dạy bài rất dễ hiểu và tôi cũng rất thích cô. Tôi học và thi lại hết tháng đầu, kết quả là tôi đậu và hiểu được những gì mà trong năm tôi không hiểu. Hmm...hóa với tôi thật sự không hợp.

Tháng sau đó tôi bù đầu vào việc học chương trình 12. Năm cuối thật sự là quá khó, đã thế nhìn mấy anh chị đi trước mà lòng tôi lại lo lắng, bộ giáo dục cũng thật lạ. Cứ thay đổi mọi thứ, thật sự chẳng giúp ích được gì mà chỉ gây thêm hao tốn.

1 tháng đó tôi nghĩ có lẽ sẽ trôi qua thật êm đềm cho đến ngày nhập học, nhưng tôi đã lầm. Chỉ trong chưa đầy 30 ngày mà mọi thứ trong đời tôi đã thay đổi, đã biến tôi từ 1 cô gái vô tư, không suy nghĩ nhiều trở nên ít nói, trầm tính và cô đơn hơn.

Cả đời này, điều tốt ghét nhất có lẽ là mất bạn. Bồ thì có thể mất nhưng bạn thì tuyệt đối không. Bồ không thằng này thì còn thằng khác, nhưng bạn mà kím được một đứa chơi hợp thì quả là nột vấn đề. Tôi kẹt giữa cả hai, thật sự lúc đầu tôi chẳng biết làm sao cả, nhưng rồi tôi hiểu ra rằng, cứ mặc mọi thứ theo thời gian, rồi thời gian sẽ cho ta đáp án. Nhờ vậy mà tính cách nóng nảy bồng bột của tôi phần nào cũng dần biết mất. Tôi ít nói cho người khác cảm xúc của mình hơn, ít muốn tâm sự với bạn bè hơn và đặc biệt là tôi chỉ thích hoặc là ở 1 mình, hoặc là ở cùng 2 con người mà tôi có thể dựa vào lúc yếu đuối. Nhưng dạo gần đây hai người ấy quá bận, 1 người thì bên nguời yêu 1 người bận học. Vì họ quá bận nên tôi chọn cách ở 1 mình.

Tôi đã suýt té ngã vì 1 điểm tựa của tôi đã "gần như" biến mất. Điểm tựa ấy bất chợt rời xa tôi, bỏ mặc tôi lại với cả thế giới này, thật đáng sợ, cô đơn và đầy lạc lõng. Tôi đã phải quỵ lụy vài ngày, vì tôi thật sự không đứng nổi nữa, giống như bị mất đi một chân. Tôi đã quá quen với việc lúc nào cũng có hai điểm tựa ấy bên cạnh nên khi mất một điểm tựa tôi dường như muốn gục ngã. Vài ngày ấy với người bình thường thì ngắn nhưng với tôi nó như những năm tháng dài dai dẳng không hồi kết...và rồi điểm tựa một lần nữa đã quay về với tôi, nhưng nó còn cái gì đó...à người yêu của điểm tựa không thích điểm tựa nói chuyện với ai ngoài nó. Cũng vì vậy mà tôi và cả điểm tựa ít tâm sự hơn xưa, cách nhắn tin cũng khá là thay đổi...

Tình bạn của team chúng tôi tan rã chỉ vì một "chuyện" không đáng. Có thể do chúng tôi chưa đủ lòng tin ở nhau, có thể do tác nhân bên ngoài, có thể...arghhh, là gì cũng được miễn là sau này chúng tôi sẽ lại là bạn là được và những kẻ phá hoại sẽ bị quả báo.

Điểm tựa quá bận rộn với người yêu mới nên cũng chẳng thể cùng tôi đi đâu, hay nghe tôi tâm sự được như trước nữa. Tôi chỉ còn 2 cách hoặc là tự tạo thêm mối quan hệ hoặc là ở-một-mình. Vì không thích cô đơn nên tôi chọn tạo thêm mối quan hệ, nhưng tôi không ngờ rằng vì vậy mà bạn thân của tôi lại hiểu lầm tôi. Nó giận tôi vì tôi thân hơn với nhiều người, cũng lạ, tạo thêm mối quan hệ thì tốt thôi, tốt cho con, cho bản thân, cho gia đình điều đó quá ư là bình thường thôi mà. Bạn cũng có nhiều mối quan hệ, tại sao tôi lại không?

Rồi một ngày, tôi quyết định thử ở-một-mình xem mọi thứ như thế nào. Thật sự thì nó không tệ như tôi nghĩ,hmmm... thật sự rất là thú vị. Một mình có thể thoải mái làm điều mình thích dù mọi người có thể nhìn bạn xì xào rằng sao lại đi một mình. Nhưng điều đó không quan trọng, miệng đời khó đoán lắm, bạn sống vì bạn chứ không phải vì họ nên cứ dontcare và làm việc bạn muốn. Một mình thật thú vị, tôi dường như đã nghiện cảm giác một mình mất rồi, giờ đây tôi chỉ muốn thu mình lại, im lặng lặng lẽ sống với nỗi cô đơn của bản thân, đợi đến một ngày "đôi chân" đứng vững lại tôi sẽ rời khỏi vỏ ốc ấy và sống khác hơn.

Sau mùa hè này tôi thấy bản thân đã khác đi rất nhiều. Tôi không còn cười nhiều, nói nhiều, vô tư như xưa nữa. Tôi bây giờ khóc nhiều, nghĩ nhiều hơn xưa. Tính cách trẻ con nóng nảy bồng bột của tôi đã được thay thế bằng sự điềm tĩnh, im lặng, ít nói và ít quan tâm hơn...hình như tôi vô cảm mất rồi. Càng lớn con người ta sẽ càng cô đơn. Và nếu không nếm trải qua những nổi đau ta sẽ không thể trưởng thành. Chỉ bản thân mới biết mình là ai. Khi vấp ngã phải biết tự đứng lên. Lớn rồi...không phải ai cũng bên mình.
Nếu được tôi nghĩ bạn nên thử việc đi ăn 1 mình, chạy xe vòng vòng 1 mình, xem phim 1 mình, đi mua sắm 1 mình, đi dạo 1 mình,... lúc đầu có thể bạn sẽ không quen, mọi người sẽ nhìn bạn xì xầm,...Nhưng tin tôi đi, nếu bạn mặc kệ mọi thứ thì bạn sẽ nghiện cảm giác này đấy! Hãy thử trải nghiệm 1 lần nhé!

Đó là mùa hè của tôi, một câu chuyện mùa hè đầy rối rắm và lộn xộn những mớ cảm xúc khác nhau. Nhưng rồi mùa hè cũng kết thúc và tôi biết được rằng tôi đã trưởng thành hơn. Vui cũng phải sống mà khóc thì cũng phải, sống vậy nên hãy sống thật vui vẻ. Rồi một ngày nào đó, nụ cười sẽ lại đến...

Đây là mùa hè của tôi. Còn bạn, câu chuyện mùa hè của bạn như thế nào? có thể kể tôi nghe với, được không?...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net