Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào ngày chủ nhật đẹp trời, không cần phải đi học, Mạnh Khải liền biến về nguyên hình ra ban công tắm nắng.

Nguyên hình của Mạnh Khải là một chú mèo con chưa trưởng thành, bộ lông trắng như tơ, hơi xù lên, thoạt nhìn như cục bông trắng mềm mại đáng yêu.

Đôi đồng tử bình thường khi biến thành người sẽ chuyển sang màu đen, giờ đây đã trở lại với màu tím yêu dị như cũ, trong đôi mắt ấy tràn ngập sự khinh thường và cao ngạo.

Ôi loài người~~

Thân hình Mạnh Khải nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy phóc lên chiếc ghế dựa ngoài ban công, tìm một tư thế thích hợp nằm ườn ra, cái đuôi nhỏ phe phẩy trên không trung tận hưởng ánh nắng ấm áp tuyệt vời đầu xuân.

Nằm chán chê, Mạnh Khải liền ghé đầu vào lan can, theo khe hở mà nhìn xuống phía dưới.

Nhà Từ Lương ở tầng cao nhất của khu chung cư này, nếu là người thường từ đây nhìn xuống chỉ thấy những vệt đen di chuyển trên đường, nhưng Mạnh Khải thì khác, cậu là yêu tinh, thị lực tốt hơn không biết bao nhiêu lần so với lũ người thường vô dụng kia.

Cậu có thể thấy rõ ông lão hàng xóm đang dắt con chó đáng ghét của ông ta đi dạo, bà Lư tầng dưới cùng thím Dương đang buôn chuyện trước cổng chung cư, à còn có vị Thổ Địa đang ngồi gần đó, bề ngoài thì giả vờ đang đọc báo, thực chất lại dỏng tai lên nghe lén cuộc trò chuyện của hai người.

Mạnh Khải đối với hành vi này của Từ Lương khinh bỉ không biết bao nhiêu lần.

Lúc mới về nhà Từ Lương, Mạnh Khải đã tin cái lý do bận trăm công nghìn việc của y mà ngoan ngoãn xách cặp đi học, sau đó cậu phát hiện ra đó là một cú lừa, cái bận của y chính là hằng ngày ôm ghế ra trước cổng chung cư ngồi đọc báo, âm thầm thả thần lực bao phủ khắp khu chung cư, hóng đủ chuyện lông gà vỏ tỏi.

Đây là vị Thổ Địa đặc (nhiều) biệt (chuyện) nhất mà cậu từng thấy.

Chợt một bóng người cao gầy quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt cậu.

Mạnh Khải dụi mắt một lần, vẫn là hắn, cậu dụi nhiều lần, vẫn là hắn, không thay đổi.

Sao hắn lại ở đây???

Mạnh Khải nhìn thấy lớp trưởng đại nhân cặn bã nhà mình, hắn ta dù chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng cùng quần jean đơn giản đứng đó cũng đủ khiến bao cô gái mê đắm.

Ganh tị nha...

Sao cậu lại không có cái mặt đẹp trai khi ra vẻ lạnh lùng là y như nam chính bá đạo trong phim ngôn tình kia chứ? Cả thân hình mặc quần áo trông gầy cởi ra lại đầy cơ bắp săn chắc của hắn nữa!

Nghĩ đến gương mặt trắng trắng mềm mềm không khác gì trẻ con cùng chiếc bụng có chút xíu mỡ của mình, Mạnh Khải im (trầm) lặng (cảm) trong giây lát.

Mạnh Khải vẫn còn nhớ rõ mấy ngày trước tên Tiếu Trì Hạo này đã hại cậu không xem được tập cuối của Siêu nhân Mèo, bây giờ lại làm tổn thương trái tim thủy tinh nhỏ bé của cậu, hảo cảm của cậu dành cho hắn vốn đã là số âm nay tuột dốc không phanh, rớt hẳn xuống Địa Ngục.

Càng nhìn tên này càng thấy chướng mắt!

Mang theo tâm tình phẫn uất, Mạnh Khải đã làm ra một hành động ngu xuẩn không trải qua sự cân nhắc của bộ não.

Cậu lấy đà, từ trên ghế dựa nhảy lên thành lan can, nhắm trúng mục tiêu tiếp đáp rồi bắt đầu quá trình rơi tự do trong không trung.

Tiếu Trì Hạo một tay xách túi đựng thức ăn đóng hộp mua từ cửa hàng tiện lợi đối diện khu chung cư, một tay khác đút vào túi quần, thỉnh thoảng lại rút ra nhìn đồng hồ.

Chợt hắn cảm thấy có một vật gì đó đang rơi từ trên trời xuống chỗ mình, vừa ngước đầu lên liền thấy một cục bông trắng với vận tốc ánh sáng đập thẳng vào cột đèn đường bên cạnh.

Tiếu Trì Hạo: "..."

Mạnh Khải: "..."

Đợi đã, việc này xảy ra không như cậu nghĩ a...

Tiếu Trì Hạo đặt túi đồ xuống đất, tò mò tới gần cục bông trắng đang ngơ ngác nằm chỏng vó đằng kia.

Là một con mèo con.

Sao nó lại rơi từ trên trời xuống?

Chẳng lẽ...có kẻ biến thái muốn giết mèo!?

Nhìn đôi đồng tử màu tím ngập tràn ánh nước mang theo chút ủy khuất của cục bông trắng, Tiếu Trì Hạo liền mềm lòng.

Mèo nhỏ thật tội nghiệp, đáng yêu thế mà lại có kẻ nhẫn tâm muốn giết nó!

Tiếu Trì Hạo dùng tay nhẹ nhàng bế cục bông trắng lên, bàn tay to với từng ngón tay thon dài có lực dịu dàng vuốt ve cục bông trắng trong lòng, bàn tay ấy xuôi theo thân hình, vuốt tới mông của cục bông rồi tiến đến chiếc đuôi nhỏ nhắn.

Mạnh Khải: "!!!"

Bị chọt trúng chỗ nhạy cảm, Mạnh Khải nhảy dựng lên, không chút lưu tình vung móng vuốt, thẳng tay cào vào gương mặt đẹp trai của Tiếu Trì Hạo.

Tiếu Trì Hạo: "..."

Không phải mèo là loài vật hiền lành lại đáng yêu sao?

Sao cục bông trắng này chỉ có đáng yêu mà không hiền lành vậy???

Một người một mèo cứ mãi nhìn nhau, không ai chủ động phá vỡ khoảnh khắc vi diệu này.

"Anh hai!" Một giọng nói trong trẻo, ngọt ngào như thiên thần vang lên.

Cả Tiếu Trì Hạo lẫn mèo nhỏ Mạnh Khải cùng quay đầu lại.

Từ xa, một cô bé mặc váy công chúa màu trắng tinh khôi chạy tới chỗ Tiếu Trì Hạo.

Cô bé dừng trước mặt Tiếu Trì Hạo, có lẽ vì chạy quá nhanh, cũng có lẽ vì cơ thể bé ốm yếu, chỉ thấy cô bé dùng hai tay chống trên đầu gối, cúi đầu thở hồng hộc, cả gương mặt nhỏ đỏ bừng lên.

"Không phải anh đã nói với em không được chạy quá nhanh rồi sao?" Tiếu Trì Hạo vội buông mèo con Mạnh Khải xuống đất, dùng tay vuốt vuốt lưng giúp cô bé thuận khí, giọng nói mang theo chút tức giận.

Mạnh Khải nổi lên lòng tò mò, hết nhìn cô bé dễ thương kia lại nhìn Tiếu Trì Hạo, trên gương mặt hai người họ có rất nhiều điểm tương đồng, đặc biệt là đôi mắt phượng xinh đẹp kia.

Đây là em gái tên đáng ghét này sao!?

Được thả tự do nhưng cậu không vội đi mà đứng một bên quan sát cuộc trò chuyện của hai anh em họ Tiếu.

"Không phải vì sợ anh đợi lâu hay sao." Tiếu Điềm Điềm bĩu môi, không cho là đúng nói.

Cô bé từ lúc sinh ra đã có trái tim không khỏe mạnh như người bình thường, chỉ cần vận động mạnh hay cảm xúc dao động mạnh đều có thể khiến bé rơi vào tình trạng khó thở, lên cơn đau tim, nặng hơn có thể nguy hiểm đến tính mạng, vì vậy anh bé trông bé rất gắt gao.

Lúc nãy Tiếu Điềm Điềm đánh rơi ví tiền con thỏ mà bà nội tặng vào sinh nhật năm ngoái của bé, vì thế để Tiếu Trì Hạo đứng ở đây giữ đồ, bản thân thì quay về chỗ cũ để tìm, may mà có chị gái xinh đẹp ở cửa hàng tiện lợi giữ giúp bé, nếu không mất thật bé sẽ rất đau lòng.

Sau khi tìm được ví tiền, sợ anh hai đợi lâu sẽ mỏi chân, Tiếu Điềm Điềm liền nhanh chân chạy về, không ngờ lại bị anh hai mắng, anh hai đúng là đáng ghét mà!

Mấy bữa nữa mẹ đi công tác về, mua bánh kem dâu cho bé, bé sẽ ăn một mình, không chia cho anh hai một miếng nào hết!

Dù thấy anh mình thật khó ưa, nhưng khi nhìn đến vết thương kéo dài từ mũi sang bên má trái của Tiếu Trì Hạo, Tiếu Điềm Điềm không nhịn được lo lắng: "Anh hai, sao anh lại bị thương thế này?"

Nghe Tiếu Điềm Điềm hỏi, Mạnh Khải có chút chột dạ, nhưng chút chột dạ này ngay lập tức biến mất.

Tên này bị cậu cào là đáng đời!

Ai mượn hắn sờ mông cậu chứ!

"Mèo cào." Tiếu Trì Hạo bế mèo nhỏ Mạnh Khải được đặt xuống bên cạnh lên, cục bông trắng này tuy không phải mèo hắn nuôi nhưng lại rất ngoan ngoãn nằm đó, không hề nhân cơ hội bỏ chạy, khiến Tiếu Trì Hạo yêu thích không thôi "Là do cục bông trắng này."

Tiếu Điềm Điềm theo lời Tiếu Trì Hạo chú ý tới mèo nhỏ, mắt bé dần dần sáng lên, vội dành lấy bé mèo từ tay anh trai, yêu thích mà vuốt lông, hôn lên mặt mèo: "Mèo con thật đáng yêu! Chúng ta nuôi nó được không anh?"

Tiếu Trì Hạo không chút nghĩ ngợi từ chối: "Không được, chúng ta còn không biết đây có phải là mèo hoang hay không, nếu là mèo nhà, chúng ta tự tiện nuôi thì chủ của nó sẽ rất buồn."

Tiếu Điềm Điềm rũ mắt, tràn đầy thất vọng.

Mạnh Khải tuy chỉ mới gặp Tiếu Điềm Điềm lần đầu nhưng cậu rất thích cô bé, không nỡ nhìn Tiếu Điềm Điềm như vậy, cậu khẽ dùng đầu dụi vào má bé như lời an ủi.

Thấy mèo nhỏ và em gái ở chung với nhau hài hòa ấm áp như vậy, Tiếu Trì Hạo phì cười, hắn xoa đầu Tiếu Điềm Điềm, nói: "Anh sẽ thông báo cho bảo vệ chung cư tìm chủ của nó, trong khoảng thời gian đợi chủ nó tới, chúng ta sẽ giữ nó ở nhà."

Tiếu Điềm Điềm vui sướng nhảy cẫng lên, ôm mèo nhỏ xoay vòng.

"Cho đến khi tìm được chủ của em, em hãy ở với chị nhé! Chị sẽ gọi em là Bông Trắng."

*
Tác giả có lời muốn nói:

Đây là bộ đam mỹ đầu tay Huyên viết, nếu có sai sót gì mọi người cứ tự nhiên góp ý, Huyên sẽ cố gắng khắc phục.

Ngoài ra, mọi người hãy thả thật nhiều sao cho mèo nhỏ Mạnh Khải và lớp trưởng "nạnh nùng" của bạn ấy nè!

Yêu mọi người (~ ̄³ ̄)~.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net