CHƯƠNG 3: SỞ CẢNH SÁT TRONG MƠ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì là nhân chứng quan trọng, chúng tôi được đưa về đồn để hỏi một số thông tin liên quan đến vụ án này. Trên đường đi, đám bạn tôi rất háo hức vì lần đầu được đến sở cảnh sát. Trên xe, bọn họ đã hỏi anh Văn nhiều câu hỏi và cùng nhau bàn tán rất sôi nổi. Riêng tôi thì đã quá quen với nơi này, nên tôi chỉ ngồi im, quay mặt ra ngoài cửa sổ mà đăm chiêu suy nghĩ. Đối với tôi, vụ án này thực sự không hề đơn giản như những gì mà mọi người nghĩ, nó còn rắc rối hơn nhiều.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng đến nơi, bọn họ đang định chạy ùa vào thì bị tôi ngăn lại:
- Các cậu định làm gì vậy. Đây là sở cảnh sát đó, không phải là nơi để chạy giỡn đâu, các cậu phải thật nghiêm túc. Nơi này thật sự rất rộng và các cậu có thể bị lạc đấy!
Nghe tôi nói, bọn họ ngừng lại không dám đi nữa.Trời cũng nắng nóng nên trong lúc anh Văn đang khoá xe, tôi nhanh chóng dẫn họ vào trong. Đẩy cửa vào, các bạn tôi ai cũng bất ngờ vì bên trong vô cùng rộng lớn. Tôi dẫn họ đi dọc các hành lang để đến phòng thẩm vấn. Vừa đi vừa uống ly cafe trên tay, tôi đã tranh thủ thời gian kể cho họ nghe thêm về nơi thú vị này: nào là phòng thu phát radar tín hiệu cùng với máy tính vô cùng tân tiến, có những máy móc hiện đại có thể giám định ADN, hay đến cả những món ăn ngon nhất của canteen,.... Tất cả được tôi liệt kê một cách đầy đủ. Tôi thực sự rất tự hào về những điều đó, còn bọn họ thì chăm chú nhìn theo nghe không sót một lời. Tôi giới thiệu cho họ làm quen với rất nhiều cô chú thanh tra ở các đội điều tra khác nhau, bọn họ ai cũng thân thiện và yêu quý chúng tôi.
Đang khoe với họ tất tần tật mọi thứ một cách rất hăng say thì tôi vô tình va vào ai đó khiến tôi té ngã ra đất, may mắn là cà phê trên tay tôi vẫn không đổ. Tôi đã ngước mặt lên định xin lỗi thì giật mình khi nhận ra người đứng trước mặt mình không ai khác chính là Lục Vỹ, ba của tôi.
  Ba tôi năm nay đã gần 34 tuổi. Dù tuổi cũng còn trẻ nhưng ba tôi lại chọn phong cách là những bộ quần áo tối màu, những bộ vest hay những chiếc áo manteau có gam màu trầm. Có lẽ vì cách ăn mặc như những người trung niên nên trong lần đầu gặp, ai cũng nghĩ ông ấy đã ngoài 40 rồi. Cộng thêm gương mặt không mấy thân thiện mà còn lạnh lùng không cảm xúc thì tôi nghĩ chắc hẵn ai thấy ông ấy cũng phải rén. Ông không phải là một người mồm mép và cũng không lãng mạn như những người khác mà ba tôi vô cùng trầm tính và ít nói, đôi khi có hơi cọc cằn và khô khan.
"Sao con dẫn mấy bạn vào đây vậy?"- ba tôi hỏi khiến đám bạn tôi sợ hãi.
Thấy tình hình bỗng dưng trở nên rối loạn nên tôi nhanh chóng giải thích cho ba biết rằng chúng tôi là những nhân chứng cho vụ việc ở toà chung cư 505- vụ án mới xảy ra hồi trưa. Nói một hồi thì ông cũng dẫn cả đám vào phòng thẩm vấn nhân chứng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC