Cậu đã từng vì nhớ người nào đó mà khóc chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu đã từng vì nhớ người nào đó mà khóc chưa?

Thật khó để điều đó xảy ra nếu như người đó không phải là người đặc biệt với mình. Vậy mà vì cậu, người tớ gặp mới hơn ba tháng, chưa tiếp xúc nhiều, một người mà đơn giản ngoài cái danh xưng bạn cùng lớp, cùng câu lạc bộ thì chẳng có mối liên hệ gì với tớ, tớ lại đang nhớ cậu đến nỗi khóe mắt cay cay.

Lần đầu tiên tớ khóc vì nhớ ai đó là vào dịp Tết này. Tết này tớ không về xum họp với ba mẹ được vì nhiều lý do. Xa gia đình trong dịp mà mọi người đều muốn nhanh nhanh trở về, cùng gói bánh chưng, bánh tét. Cùng mẹ dọn nhà đón năm mới, cùng ba chăm sóc cây mai vàng trước nhà, bận rộn mua kẹo mứt... Đấy là những việc mà năm nào tớ cũng làm vậy mà năm nay tớ không thể. Ba mươi Tết thấy người ta đi chợ hoa, mua một cành đào hay một chậu quất trĩu quả, người ta cười cười nói nói. Rồi hình ảnh những câu đối đỏ, băng rôn đỏ treo đầy đường. Rồi những đứa trẻ con, chắc bằng tuổi em tớ, mặc áo quần mới, thích thú đòi phá cỗ tất niên. Tớ chạnh lòng, tủi thân rồi khóc. Cảm giác như mình thuộc một thế giới khác, tớ buồn và muốn về nhà ngay lập tức, vậy mà chẳng có phép màu nào xảy ra cả. Tớ vẫn ở đây đón Tết một mình, mà với tớ lúc đấy, chẳng có ngày nào là Tết, chỉ đơn giản là một kì nghỉ hơi dài một chút mà thôi. Tớ lớn rồi mà, bước vào cái tuổi trưởng thành rồi, sẽ thật trẻ con nếu khóc vì những chuyện như thế. Vậy nên lúc đấy tớ đã tự nhủ sẽ trưởng thành hơn, sẽ mạnh mẽ hơn, sẽ không khóc vì bất cứ chuyện gì nữa. Thế mà, giờ thì sao chứ, tớ lại đang nhớ cậu đến phát khóc đây.

Tự dưng tớ nhớ đến một câu hát "Got to believe in magic. How to people find each other, in the world that full of strangers." <Có phép màu đúng không anh? Làm thế nào mà người ta lại tìm thấy nhau giữa biển người xa lạ chứ? Đó là phép màu đấy, nên hãy tin nó đi anh ạ!>. Cậu có thấy đúng không? Giữa bao nhiêu con người mà tớ gặp trong đời, sao chỉ có mỗi cậu là đặc biệt? Trong cái lớp cả nghìn người, bất chợt thấy cậu trong một buổi đăng kí tham gia câu lạc bộ. Cậu khiến tớ chú ý khi cậu mãi hướng dẫn cho người mới. Cậu không quá đẹp trai, cũng chẳng giỏi giang xuất chúng gì, chỉ là cậu có một nụ cười duyên, và nó làm tớ chú ý.

Rồi từ đó cảm xúc của tớ dường như bị cậu chi phối. Có chút ghen tỵ và tò mò khi thấy cậu thân thiết với bạn nữ khác. Có chút bực mình khi cậu gán ghép tớ cho một anh trong câu lạc bộ trong khi người tớ thích lại chính là cậu. Lại có lúc cảm thấy tớ giống kẻ hai mặt, rõ ràng là muốn biết nhiều hơn về cậu, muốn tiếp xúc với cậu, muốn cậu để ý tớ nhưng lại cứ giả vờ là không quan tâm. Cảm giác này được gọi là gì? Nếu là thích nó lại mãnh liệt hơn mối tình đầu đơn phương của tớ; nếu gọi là yêu, tớ lại không thấy giống cái tình yêu tớ được biết trong những bộ phim, những cuốn tiểu thuyết. Tớ mang cảm xúc mông lung ấy thêm vài ngày rồi lại nghe thêm nhiều thông tin về cậu, rằng cậu đã dành tình cảm cho ai đó.

Tự dưng thấy buồn. Có lẽ đường tình duyên của tớ hơi lận đận thì phải, mỗi khi có cảm tình với ai đó, được một thời gian ngắn thì đều nhận ra người ta đã có người trong lòng. Tớ nghĩ chắc từ giờ tớ nên đóng cửa con tim lại để tránh bị tổn thương, quyết tâm sẽ không để ý đến cậu nữa, con người phải biết dừng đúng lúc. Tớ luôn nghĩ mình là người sống lý trí vậy mà cái lý trí lần này không thể thắng nỗi trái tim. Tự nhủ thôi quên đi, đừng quan tâm cậu nữa mà đôi lần thấy cậu vô tình nhìn tớ (hay do tớ ảo tưởng nhỉ?) con tim tớ lại chú ý cậu nhiều hơn, để rồi lý trí cũng bất lực chịu thua.

Phải công nhận là lần rung động này rất đặc biệt, không hồi hộp, không đỏ mặt, tim không đập nhanh, thậm chí là rất bạo dạn, rất "tỉnh" khi nhìn thẳng vào cậu nhưng điều đó cũng không khiến tớ đủ can đảm để viết cho cậu một lá thư tỏ tình, nói thẳng lại càng không.

Vậy mà cuối cùng tớ cũng tỏ tình với cậu. Sau một tuần nghỉ lễ không gặp nhau, nỗi nhớ khiến tớ chẳng thể tập trung vào việc gì, rồi không biết tớ đào đâu ra can đảm để nói với cậu: "Tớ nhớ cậu... Tớ thích cậu.". Không rõ điều gì đã khiến cô gái chưa bao giờ nghĩ sẽ chủ động trong tình cảm như tớ lại nhấp vào face cậu và gửi tin nhắn inbox. Rồi cậu cũng trả lời, cậu cảm ơn và bảo tớ cho cậu thời gian. Tớ vui nhưng cũng lo. Vui vì cậu ít ra đã không từ chối tớ thẳng thừng. Lo lắng, cậu sẽ nghĩ gì về tớ đây? Liệu cậu có chút tình cảm dù xíu xiu thôi dành cho cô gái ngốc nghếch này không? Thời gian mà cậu cần là bao lâu, một tháng, vài tháng, một năm hay đến khi cậu ấy tìm được người con gái mà cậu ấy thật sự có cảm tình? Dù vậy tớ cũng chẳng làm gì khác ngoài chờ đợi, và đôi lúc những ý nghĩ tiêu cực cứ bủa vây quanh tớ.

Sau một tuần, tớ gặp lại cậu. Cậu vẫn như thế, vẫn thu hút ánh nhìn của tớ ngay khi mới vào ngay cả khi tớ dặn lòng không được nhìn cậu nữa. Tớ không thể suốt ngày ngoảnh đầu quay lại trong khi ngồi gần bàn giáo viên, xung quanh toàn bạn bè, chẳng có lý do gì để tớ ngoảnh lại cả; và quan trọng cậu đã biết tớ thích cậu rồi. Tớ không thể khiến cậu khó chịu được. Đôi khi chỉ mong cô giáo điểm danh, một mong muốn thật buồn cười, đúng không? Bởi tớ chỉ cần xác định xem cậu ngồi chỗ nào mà thôi, như vậy là đủ.

Người ta nói có ba điều mà con người không thể giấu là khi ho, khi say và khi yêu một người. Có lẽ tớ không phải là ngoại lệ. Đến ngay cả đứa bạn thân của tớ, người vô tư trong mọi chuyện lại nêu cảm nghĩ rằng "Nhiều khi tớ tưởng cậu đang yêu ai đó vậy!". Phải rồi, tớ đang yêu mà, một mối tình đơn phương đang ngóng chờ một câu trả lời.

Khi người ta không để ý thời gian sẽ trôi rất nhanh nhưng khi ta đang chờ đợi, trông ngóng một điều quan trọng thì thời gian lại trôi thật chậm, tưởng chừng có thể thấy được chuyển động của thời gian vậy. Dù mới nửa tháng mà tớ tưởng chừng không thể đợi được nữa...

Bẵng đi hai tuần, cậu lại khiến tớ lo vì câu nói vu vơ "Làm bạn tốt hơn đúng không?" trong cuộc nói chuyện với các bạn trong câu lạc bộ khi được hỏi "Con gái trong câu lạc bộ mình thật khó tán nhỉ? Chẳng yêu nổi em nào!". Tớ tự hỏi liệu đó có phải câu trả lời không? Cậu có suy nghĩ kĩ trước khi nói ra không hay chỉ là vô tình. Nếu là vô tình liệu cậu có cảm thấy phiền lòng khi người con gái đang thích cậu là tớ đang đứng trước mặt bị nhắc nhở vì mất tập trung, ánh mắt buồn không? Đã một tháng tớ sống trong cảm xúc này rồi, nó mệt mỏi lắm. Tớ thiết nghĩ nên làm gì đó, một điều khiến câu chuyện này kết thúc mà không ai phải phiền lòng thêm. Tớ quyết định sẽ inbox nói chuyện rõ ràng với cậu.

Và rồi cậu đưa ra câu trả lời rõ ràng, rõ ràng đến mức tớ không biết nói gì hơn. "Tớ thật sự chưa có muốn thích hay muốn yêu ai cả. Cậu thích tớ, tớ cảm ơn vì điều đó. Ít ra tớ biết là hình ảnh của tớ trong mắt bạn bè là tốt. Nhưng tớ không muốn tiến sâu hơn quan hệ bạn bè". Buồn nhưng tớ không sao đâu. Đây chẳng phải là điều mà tớ đã đoán trước rồi sao? Nhưng tớ vẫn mãi không thoát khỏi nỗi buồn.

Rồi tớ đi mua bia, điều tớ chưa từng nghĩ nó sẽ xảy ra, bởi tửu lượng tớ kém lắm. Chưa bao giờ tớ uống nổi nửa lon bia cả, vậy mà lần này, hết hai lon rồi mà tớ vẫn tỉnh táo, có khi còn tỉnh hơn trước nữa. Và tớ cũng nghiệm ra vài điều. Làm bạn không phải là một điều đáng buồn, có lẽ ban đầu sẽ rất khó nhưng tình bạn thì bền chặt và tốt hơn tình yêu nhiều. Rồi sẽ đến một ngày có một người thật lòng yêu thương tớ xuất hiện thôi. Lúc đó tớ sẽ có hạnh phúc, sẽ không còn tình trạng thất tình liên miên thế này nữa.

Tớ đã quyết tâm sẽ quên đoạn tình cảm dành cho cậu, sẽ chỉ coi cậu là một người bạn không hơn không kém.

Tớ đã làm được, chí ít là tới hôm qua. Suốt một tuần sau ngày tớ quyết tâm ấy, tớ đã không còn tìm kiếm hình bóng cậu nữa, cũng không còn nghĩ về cậu nữa. Cuộc sống của tớ lại trở nên vui vẻ như trước khi gặp cậu. Tớ dành thời gian cho những chuyến đi chơi cùng bạn bè, những buổi tám chuyện về bộ phim nào đó, cho những tiết học khô khan tớ chẳng ngấm nổi. Có những khi gặp nhau trong câu lạc bộ, trong lớp học, hay đi ngang qua nơi sân trường, tớ và cậu vô tình chạm mắt nhau, nhưng rất nhanh tớ đã lái ánh nhìn ra chỗ khác. Không phải tớ buồn hay ngại mà tránh cậu đâu. Chẳng qua tớ chưa biết lấy lý do gì để nhìn cậu như thế. Có lẽ việc làm bạn của tớ với cậu cũng khó khăn nhỉ? Trong lớp học thì quá đông người, trong câu lạc bộ thì lại quá nhiều việc phải lo, làm gì có cơ hội nào cho chúng ta kết bạn nhỉ? Thôi thì cứ để thời gian định đoạt câu trả lời vậy.

Vậy mà khi có câu trả lời rồi, một lần nữa, tớ lại thấy buồn quá. Hóa ra quãng thời gian vừa rồi, việc không quan tâm đến cậu, không nghĩ về cậu chỉ là một sự hóa trang công phu, tỉ mỉ, kiên cố mà chính tớ cũng không biết nó được xây dựng như thế nào. Phải rồi, làm sao mà một cô gái ngốc nghếch, yếu đuối như tớ lại có một sự quyết tâm cao đến mức sau một tuần đã chẳng còn chút tình cảm như thế? Đó chỉ hình thức trá hình để tình cảm của tớ tồn tại mà không bị lý trí vứt bỏ mà thôi. Thứ tình cảm đó như một vật thể sống, sống cộng sinh trong tâm hồn tớ. Tớ nuôi dưỡng nó qua những giác quan, còn nó tạo nhiều cảm xúc để tớ nhận biết rằng tớ thích cậu. Và khi tớ không muốn thứ tình cảm này lớn hơn nữa, nó lại lẩn đi, nó vẫn tự nuôi dưỡng cảm xúc dành cho cậu, bằng cách nào đó tớ không rõ. Để rồi một ngày nào đó, như hôm nay chẳng hạn, khi chúng ta kết thúc năm học của mình về nhà và tớ chẳng thể gặp cậu trong hai tháng tới, thứ tình cảm ấy lại nổi dậy như muốn nhắc nhở sự tồn tại của mình. Nó dồn nén hết những cảm xúc được nuôi dưỡng "một cách bí mật" bấy lâu vào trong cái gọi là nỗi nhớ. Và tớ nhớ cậu, đến nổi trước mắt tớ là màn sương mờ.

Làm sao để quên một người, khi mà người đó luôn xuất hiện trong tâm trí của mình cơ chứ? Nhưng phải quên đi, để sống tốt hơn, để cười nhiều hơn, để vô tư, không lo nghĩ về thứ khiến một người dù mạnh mẽ thế nào cũng trở nên yếu đuối – tình yêu đơn phương này.

Tớ không mong cậu sẽ đọc được những dòng nhắn này. Dù bây giờ tớ đang muốn nhắn tin cho cậu nhưng lại chẳng có dũng khí. Mà khi có rồi thì cậu chẳng còn onl nữa. Buồn đấy nhưng chẳng phải tớ đã dặn lòng quên cậu rồi sao? Đây chỉ là một chút yếu lòng của tớ thôi, rồi sẽ qua. Nếu chẳng may cậu đọc được thì cho qua đi nhé! Đừng suy nghĩ, đừng bận tâm. Qua ngày mai tớ lại sẽ vui cười thôi. Chỉ là cho tớ buồn nốt hôm nay.

Jihee

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net