Chap 100: Sự trở lại.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi Emma: Dạo này chị thế nào rồi?

Ở nơi trang trại thuở xưa, nơi tràn ngập bình yên và hạnh phúc của lũ trẻ, Phil ngước lên trời, dõi theo những cánh chim đang tung bay, cu cậu nhìn chúng với ánh mắt khao khát, tựa như muốn được hóa thành chúng, tự do rong ruổi.

"Chào, ta là quái vật không gian đây!!" Bỗng có một đứa nhóc lớn hơn nhào đến ôm cu cậu vào, anh chàng thản nhiên cọ má vào mặt thằng bé, cười thích thú rồi cất lời, "Phil ơi, vào chơi với bọn anh luôn đi!!"

Thằng bé gãi má ngại ngùng, rồi nắm tay cậu chàng tiến đến chỗ bọn trẻ, "Dạ, vậy em chơi với."

Em vẫn ổn lắm. Đã hai tháng kể từ khi cuộc trốn thoát xảy ra, rất nhiều thứ đã thay đổi khi chị không ở đây, chị biết chứ.

Phil dắt tay Carol vào nhà khi tiếng chuông reo vừa dứt, đến nơi, Carol bỏ tay Phil ra, thay vào đó, nó đưa tay rờ lên má Phil, rồi cười tươi thật tươi, "Phiw!"

Dù cho phát âm có không chuẩn lắm nhưng chỉ nghe vậy thôi, Phil cũng cảm thấy hạnh phúc, cậu nhóc còn cảm thấy mình giống như một bậc cha mẹ khi thấy con bập bẹ những tiếng đầu lòng kia mà!

Carol đã có thể nói thêm được nhiều từ hơn.. Điểm của Cherie và em cũng được cải thiện..

Nhớ đến cái lúc Mama cầm bảng điểm của cu cậu mà đem tuyên dương, Phil không nhịn được mà cười tủm tỉm, phớt lờ đi sự hiếu thắng và ánh mắt nóng bỏng của Cherie, ừ thì điểm cả hai cùng tiến bộ đó, nhưng Cherie muốn hơn điểm của Phil cơ! Trẻ con mà..!

Mọi người cũng đang làm rất tốt công việc của mình. Eugen, Charlie, Milosz. Nhưng.. Em không biết tung tích những người còn lại..

Sau khi đám cháy xảy ra, chúng em bị tách khỏi nhau và được đưa tới các 'nông trại' khác..

Ngôi nhà thì vẫn y như vậy.. Cả bầu trời nữa..

Vì 'trang trại' số ba đã bị thiêu rụi nên em nghĩ chúng đã chia bọn em ra 4 trang trại khác nhau.

Em không được nhìn thấy 'mama' nữa. Em cũng không biết bà ấy đang ở đâu.

Em đã có một cuộc sống hoàn toàn mớ. Cả 'mama' mới.

"Phil~! Lại đây chơi nào!!" Jackie vẫy vẫy thằng bé lại gần, rồi dúi trái bóng vào tay cậu mỉm cười.

Gia đình mới của em rất tuyệt vời.

Jackie là người anh lớn nhất, Helen là một người chị luôn quan tâm và yêu thương mọi người, chị ấy làm em liên tưởng đến chị Gilda!

Còn Simon thì luôn thân thiện và hòa đồng với mọi người. Thật sự, anh ấy giống Don lắm! Ý em là tính cách chứ ngoại hình hai người họ khác một trời một vực à.

"Mọi người tới đây nào! Đã đến lúc các con phải nói lời tạm biệt với Simon rồi." Mama đặt tay lên vai người nọ, thằng bé diện chiếc áo vest hệt như Norman khi xưa, nhưng khác với lúc ấy, giờ đây thằng bé đang cực kì hạnh phúc.. vì đã được 'nhận nuôi'.

"Chúc mừng Simon nhé!!" "Bảo trọng đó Simon!!" "Đừng có quên gửi thư cho tớ đó!" Cuộc chia tay ướt át lại diễn ra, có đứa tươi lắm, tươi như hoa, nhưng lắm đứa lại chọn cách khóc, khóc như một lời tiễn biệt.

Nhưng Phil đứng đấy, thằng bé cũng khóc, nhưng những giọt nước mắt ấy lại mang một ý nghĩa khác biệt hoàn toàn..

'Em biết rằng sự thật là không có ai được nhận nuôi cả.. Hôm nay Simon đã bị chúng thu hoạch. Anh ấy sẽ không bao giờ trở thành người lớn. Em muốn hét lên với anh ấy rằng hãy chạy đi, chạy thật nhanh vào, đừng đi với họ. Nhưng em không thể.. Nếu em nói ra sự thật thì em sẽ không thể cứu gia đình mới của mình.. Em nghĩ.. Chắc anh Norman cũng đang cảm thấy như em lúc này....'

Gửi Emma: Dạo này cuộc sống của chị có ổn không? Chị có ăn uống đầy đủ không? Chị có chăm sóc tốt cho bản thân mình không? Chị có thoát khỏi được chúng không, chị đã tìm được ông Minerva chưa? Anh Ray và Rimuru có hay trêu chọc nhau nữa không?

Thấy Helen chỉ im lặng mà ăn cơm, thằng bé chẳng còn cười đùa như trước nữa, Helen mới lấy làm lạ, "Em ốm hả Phil? Trông sắc mặt em không tốt cho lắm.."

Điều Helen vô tình thốt ra, cũng vô tình dấy lên một sự nghi ngờ từ Mama..

Em muốn được thấy chị thêm lần nữa. Em cô đơn lắm. Em tủi thân lắm..! Em muốn được ở bên chị.. Emma.. Em muốn gia đình ta lại lần nữa như trước.

Nhưng em đã hứa với bản thân.. Phải trở nên mạnh mẽ hơn. Em không thể bỏ cuộc bây giờ!! Em phải giúp mọi người.. Em biết chị sẽ quay về với tụi em. Và nếu chị gặp trở ngại gì.. thì đừng lo.. chính em sẽ dẫn mọi người đi tìm chị!!

"Không, em không sao hết á!" Đáp lại câu hỏi của Helen bằng một biểu cảm hết sức niềm nở, Phil cười, và nhai miếng thịt một cách dứt khoát để biểu hiện rằng.. Nó thật sự không sao cả...

Em có thể làm được. Chị đừng lo nhé, Emma!

'Cốc cốc..' "Lại đây nào mấy đứa, hôm nay chúng ta đón một vị khác đặc biệt đấy!" Mama vui vẻ mở cửa ra.

Một người rất quen thuộc bước vào, mặt hắn nghiêm nghị, "Rất vui được gặp em. Tên tôi là Andrew. Em tên là gì?"

Phil nghệt mặt ra, thằng bé lầm bầm, "Phil.."

Rồi bỗng dưng, hắn ta ghé sát vào tai thằng bé, "Phil. Chúng ta có một số chuyện cần phải bàn đấy."

***

"Các cậu có nghe thấy gì không?" Violet lên tiếng, cùng lúc chỉ về phía xa, con bé vừa nghe thấy gì từ chỗ đó.

Emma dỏng tai lên nghe, nhưng chưa kịp nói gì thì Don đã reo lên, "Có thể là một con sông đấy! Theo bản đồ thì nhất định có một con sống ở phía trước!!"

Zack nghe vậy liền thắc mắc, "Cậu có thể biết được vị trí của chúng ta kể cả khi không nhìn vào bản đồ?"

"Ừm, tớ đã ghi nhớ hết rồi!" Don tỉnh bơ đáp lại, thằng bé còn bonus thêm nụ cười tỏa nắng nữa chứ!

"Ghi nhớ ư..?" Zack ngỡ ngàng, cậu ta vừa nói là ghi nhớ bản đồ, là ghi nhớ đó!

"Ray bảo rằng.. Chúng tớ nên khắc sâu tất cả những tấm bản đồ trong cuốn sách ấy vào trí nhớ. Và cả những tấm bản đồ trong phòng lưu trữ nữa." Gilda cười trừ, chỉ biết đáp lại như vậy.

"So với mấy bài kiểm tra hằng ngày thì cái này dễ ẹc. Nên các cậu cũng có thể coi chúng tôi là 5 tấm bản đồ cũng được." Ray tỉnh bơ, làm cho Don và Gilda chỉ biết cười trong khi mồ hôi đã chảy ròng ròng, riêng chỉ Emma và Rimuru vẫn hớn hở lắm.

'Nông trại Grace thật là một nơi đáng sợ!!' Violet và Zack chẳng hẹn mà nghĩ.

"Dù vậy thì rất có thể dữ liệu này đã cũ rồi. Chỉ nên tham khảo thôi. Tuy địa hình không thay đổi nhiều nhưng chúng ta không thể biết chính xác địa điểm của làng quỷ dựa vào bản đồ." Cái này thì ai cũng phải công nhận thôi, ai biết được rằng quỷ sẽ suy nghĩ điều gì chứ.

"Và bản đồ cũng không thể cho chúng ta biết được có loại quỷ nào ngoài kia." Rimuru cũng gật gù, đáp lại Emma, "Mục tiêu của chúng ta là tránh đụng độ bất cứ con quỷ nào. Cẩn thận tuyệt đối không được để lại dấu vết, luôn trông chừng phía sau và đảm bảo không bị phát hiện."

"Nhưng..." Nói đoạn, Rimuru chạy đến xách áo Don mà nhấc bổng cậu ta lên, Emma thì bế Gilda, cả bọn nhảy hết lên mấy cột đá, "Nếu như chúng ta bắt gặp chúng, thì hãy trốn đi trước khi bị phát hiện nhé."

Nhưng cũng chẳng biết do tiếng Rimuru quá to hay sao mà bọn quỷ đã đánh hơi được lũ trẻ, chúng giật người lại, rồi định quay sang lũ trẻ. Điều này làm Don và Gilda sợ hãi, há to miệng.

"Và nếu vẫn bị phát hiện nữa thì.." 'Đoàng' "Ta chỉ cần kết liễu chúng trước khi chúng gọi đồng đội là được. Nhớ kĩ, điểm yếu là mắt." Rimuru ném lại cây súng cho Ray, rồi cu cậu cười mỉm thay lời cảm ơn.

"Sao cậu cứ phải lấy súng của tớ vậy?! Thanh kiếm bên hông và cây súng ngắm kia để làm đẹp ư??" Nghe lời phàn nàn của cậu bạn, Rimuru bĩu môi, "Súng của tớ chỉ để dùng lúc quan trọng thôi."

Dù vậy, tiếng suýt xoa của Don làm cắt ngang đoạn trò chuyện của hai đứa trẻ, "Cậu tuyệt thật đấy Rimuru!"

Rimuru ngạo nghễ hất tóc, nhếch môi, làm ra vẻ kiêu ngạo, "Đừng có coi thường công chúa đấy nhé."

Điều này làm Emma với Ray bụp miệng cười, cậu ta tự gọi mình là công chúa luôn rồi kìa!

"Tệ nhất là những con quỷ có trí tuệ tiến hóa giống con người. Cho dù điều gì xảy ra thì chúng ta cũng phải giữ chúng tránh xa khỏi thành phố hay đồn điền. Nhớ đó!" Emma quay sang căn dặn Don và Gilda, hai đứa cũng chỉ biết gật đầu.


"Chúng ta đã đến nơi rồi này! Đây có phải là cuvitidala không?" Đáp lại câu hỏi của Violet, Emma đưa cây bút cho cô bé, "Ừ, đến nơi rồi. Đây là D 528-143."

End.

________

Góc của Yae: Xin lỗi! Thành thực xin lỗi! Đã khá lâu rồi tôi chưa có ra chap mới. Tuần trước và tuần này trường tôi dày đặc kì thi, vì tuần trước dễ thở hơn nhiều nên tôi vẫn có thể ra được 2 chap trên một tuần, nhưng tuần này áp lực lớn hơn rất nhiều. Mấy nay sức khỏe của tôi không ổn, làm bài cũng chẳng đâu ra đâu. Đừng hiểu lầm nhé, tôi là học sinh top của lớp đấy, nhưng mà tôi làm ẩu nên bị trừ điểm nhiều lắm. Vậy nên dẫn đến điểm của tôi khá thấp, điều này làm mẹ tôi nổi đóa và bà ấy bảo từ tuần sau sẽ bắt đầu thu máy tính của tôi. Tôi không có điện thoại, nên việc viết truyện có lẽ sẽ dừng lại cho đến lúc tôi được đưa máy tính. Thành thực xin lỗi các cậu, nhưng tuần này tôi bị áp lực, cộng thêm việc không ăn đều đặn nên tôi bị mệt. Chiều tối thứ 6, cái lúc tôi vừa thi xong và đi học thêm về, tôi đã nhào lên giường và ngủ một mạch đến sáng hôm sau, vâng, không tắm giặt, soạn sách vở, và ăn tối. Vậy nên đó cũng là một phần trả lời cho tại sao dạo gần đây sức khỏe tôi kém hơn hẳn. Tôi không bịa ra những thứ này để biện minh cho sự yếu kém của tôi, và cũng không muốn đem sức khỏe của mình ra làm trò đùa. Mong các cậu thông cảm cho tôi, tôi vẫn sẽ viết truyện tiếp khi được trả máy tính nên đừng lo nhé! Và, mong các cậu cũng hiểu rằng, áp lực của việc luôn phải đứng top trong lớp nó mệt mỏi đến nhường nào! Tối ấm, cảm ơn  vì đã đọc những dòng tâm sự của tôi! Thân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net