Chap 106: Lối thoát.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Giờ... Mấy tên lính đã báo cáo có khoảng 60 vật có thể làm vũ khí. Mình đoán đó cũng là số lượng của chúng. Dù sao tất cả từ trang trại Grace và Ao vàng đều trốn thoát về đây hết. Lạ thật, đây là một cuộc đột kích đã chuẩn bị kĩ lưỡng thế mà chúng trốn nhanh thật đấy.. Chúng thấy được ta đến sao?? Không chỉ thế, lũ đó còn biết được Bảy bức tường nữa. Chúng thấy ở đâu? Và bao giờ?? Ai báo cho chúng? Đồng minh?? Và cả vũ khí của chúng nữa. Khác hẳn với những gì được tìm thấy ở Ao vàng. Còn phòng nào không ghi trên bản đồ không? May thay, bọn đồng minh bảo vệ thông tin thì lại không bảo vệ được chính chúng. Kế hoạch đấy đã phần nào gây trở ngại một chút..'

"Cạch." Andrew dứt ra khỏi dòng suy nghĩ rồi liếc sang Rimuru, kẻ vừa gây ra tiếng động bằng cách nghịch những cục đá với tâm trạng chán nản. Rimuru trề môi, thản nhiên chơi, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đến những vết thương mà súng của lũ trẻ gây ra nữa kìa.

Andrew nhìn chằm chằm vào Rimuru, người mà hắn còn không cả biết tên, chẳng biết là nam hay nữ (hắn coi thằng bé là nữ luôn), và trong phút chốc, hắn quên mất rằng, người trước mặt đây là một nguồn thông tin quan trọng.

"Này." Andrew bước đến, đứng trước mặt Rimuru rồi nhìn xuống với ánh mắt khinh khỉnh, Rimuru chậm rì ngước lên, nhìn người trước mắt với ánh mắt khó hiểu.

"Bọn chuột các ngươi biết được những gì rồi?" Rimuru thấy lạ, bởi vừa nãy đối với hai đứa trẻ mở cửa rồi nhỏm lên, hắn đã thẳng tay bắn chết chúng, nhưng với Rimuru, hắn còn chẳng tra hỏi, đến tận giờ mới mở miệng để hỏi, hỏi lại còn rất chung chung, và hắn cũng đã lấy Rimuru làm con tin, theo đúng ý của cậu những rồi sao nữa? Tất cả những gì hắn làm với cậu chỉ có thế, hắn còn không cả dọa giết, hay thẳng tay giết chết Rimuru hay gì. Mấu chốt là, tại sao lại vậy?

Vứt ngay cái câu trả lời rằng tại mình xinh ra sau đầu, Rimuru thở dài ngao ngán, "Tất cả, bọn chúng biết tất rồi. William đã để cho chúng một cây bút như gợi ý cho vị trí của cái hầm này, và ở Ao vàng, bọn chúng tìm được cái nắp bút, rồi chúng biết tất cả, từ việc William bị phản bội, rồi Bảy bức tường, bla bla."

Đáp trả bằng câu trả lời cũng hết sức chung chung, kiểu vừa muốn nói, cũng chẳng nói, điều này làm Andrew hơi cáu, đứa bé trước mắt, ước chừng chỉ tầm 12 tuổi đang bày ra một thứ thái độ như là coi khinh hắn vậy. Andrew kề đầu súng vào ngay giữa trán Rimuru, làm cho thằng bé dừng lại và ngước lên nhìn hắn, "Nói chi tiết vào, nếu ngươi không muốn viên đạn găm sâu vào đầu mi."

Rimuru nhếch môi, "Giết ta đi, nếu ngươi đủ khả năng."

Dưới sự khiêu khích của Rimuru, Andrew chẳng do dự mà bóp còi, dù gì, thái độ của hắn đối với 'con nhỏ' này thật sự rất nhân nhượng, ngay từ lúc đầu gặp mặt, Andrew đã có hảo cảm với nó không ít, chắc do vẻ ngoài của 'con nhỏ' hắn tự nhủ như vậy, và trong cuộc nói chuyện này, Andrew biết, 'con nhỏ' trước mắt hắn đây là một người rất quan trọng với bọn trẻ, hắn chẳng muốn thắc mắc về nguyên nhân mà nó tự dưng quay lưng với lũ trẻ. Theo thái độ ngạo mạn của Rimuru, hắn cá chắc, 'con nhỏ' đây là đứa mạnh nhất trong toàn bộ lũ kia. Vậy nên người ta có câu: Giết nhầm còn hơn bỏ sót, dù 'con nhỏ' này biết nhiều thứ, có lẽ còn biết nhiều hơn cả hắn và lũ nông trại cũng chẳng tài nào điều tra được xuất xứ của nó ở đâu nhưng nếu để lâu, chắc chắn 'con nhỏ' này sẽ giúp bọn trẻ đập tan cái Hiệp ước cũ.

Andrew không biết tại sao hắn có những suy nghĩ ấy, nhưng bản năng hắn mách bảo, 'con nhỏ' này không bình thường, và sức mạnh của 'con bé', hắn nghĩ.. chắc sẽ bằng, hoặc hơn cả hắn.

Tệ thay, điều Andrew nghĩ, đều là sự thật, viên đạn chắc chắn đã được bắn đi, nhưng Rimuru vẫn đang ngồi trước mặt hắn, không một vết xước, nhắc lại, không một vết xước.

Rimuru mỉm cười, "Ta đứng về phía nhà Ratri, đừng lo, ha?"

***

"Mẹ kiếp." Ray chẳng nhịn nổi mà buộc miệng, thằng bé nghiến răng, 'Khi tên kia đang làm thế thì lũ còn lại đang bao vây mình. Nếu cứ thế này thì chúng ta sẽ bị thủ tiêu mất. Nên làm gì đây? Thoát ra như thế nào giờ? Không, mình biết, ta cần giết hết chúng.'

'Nếu ta không làm thế thì chết chắc. Phá vỡ vòng vây và thoát ra thôi. Nhưng với lượng người này thì không thể không gây chú ý được. Không, kể cả ta làm được, chúng vẫn sẽ đuổi theo ta mọi nơi. Nếu muốn bảo vệ gia đình và bạn bè thì tất cả chúng đều phải chết. Nhưng... Họ là con người.' Ray cắn răng, 'Đi giết con người, mình có thể làm như thế, nhưng Emma và những người khác thì việc đó là không thể.'

'Mọi việc sẽ tuột xa khỏi tầm tay mất.. Kẻ địch có áo giáp và kính nhìn đêm, và cả khí gas. Hơn nữa, 60 người thì không thể di chuyển nhanh được. Chúng có lợi thế về nó hơn. Khí gas mà tràn vào là xong, kể cả nếu mình thắng đấu súng thì chắc chắn sẽ có người chết.' Đang suy nghĩ, bỗng có tiếng gọi khe khẽ..

"Emma!! Ray! Yugo!" Emma quay sang, rồi mừng rỡ thốt lên, "Rossi! Em ổn chứ?? Lucas thì sao?"

"Anh ấy ổn ạ! Anh ấy sẽ gặp mình sau! Phòng máy tính bị vô hiệu rồi, va fanh ấy cũng hạ một kẻ địch nữa!! Và, và, Rimuru phản bội!!" Rossi vừa dứt lời, một loạt ánh mắt khó hiểu nhìn thằng bé, thấy vậy, nó nhanh chóng lấy ra bộ đàm mà dúi vào tay Emma, "Chính Rimuru là người đã tiết lộ lối thoát hiểm cho kẻ địch!!"

Nhưng dù thế, vẫn có người không tin, điển hình là Ray, bởi chính Rimuru nói, cậu ta không hề phản bội.

"Và, em nghe thấy nó!! Chúng đã ra lệnh khi em tới đây: Mục tiêu đang tháo chạy về phía Đông từ lối thoát đầu tiên. Tập hợp lại và tiếp tục cảnh giác lối thứ hai. Hành lang phía Bắc và Nam, cuối phía Tây nữa, về vị trí đi!" Rồi Rossi lại thở hồng hộc vì chạy như điên.

Ray lẩm bẩm, "Nói cách khác... Ta vẫn có thể thoát!! Làm tốt lắm Rossi! Em cứu thua đẹp đấy! Và Rimuru không phản bội, đừng lo, tất cả là kế hoạch của cậu ấy thôi!!" Nghe vậy, thằng bé cũng gật đầu.. Chính nó cũng chẳng tin nổi được rằng Rimuru lại phản bội..

"Nếu chỉ có một kẻ thù gần nhất là ở cửa Bắc thì chỉ có duy nhất một hành lang tới chỗ chúng ta từ lối đó. Trước khi kẻ thù tới chỗ hành lang mà ta có thể cắt ngang trước. Ta sẽ không bị bao vây nữa!" Emma reo lên!

"Sao kẻ địch lại có lỗ hổng về thông tin vậy nhỉ?" Oliver lên tiếng hỏi, Rossi cũng đáp lại, "Thật ra thì Lucas đang cố gắng sao cho kẻ thù không phát hiện ra phòng bí mật với chiếc điện thoại và kho vũ khí dưới phòng bếp ạ. Đó là lí do anh ấy chưa đến. Và chắc chắn Rimuru cũng sẽ không nói ra đâu ạ!"

Gật đầu và thở phào nhẹ nhõm, Emma hơi quỳ xuống sao cho Rossi có thể nhìn con bé, "Vậy Lucas đâu?" "Sau khi chặn phòng máy, anh ấy đã tới lối thoát khác để mở chúng." Yugo phì cười, "Tên ngốc đó!!"

"Ổn rồi! Ta đi thôi!" Emma bế Chris lên, cùng cả nhóm chạy phắt đi.

***

Trèo lên từ lối thoát hiểm, Lucas gắng không gây ra tiếng động, hướng cây súng ngắm về phía kẻ địch mà bắn, rồi kẻ kia cũng ngã xuống, cùng lúc đó, tín hiệu từ chỗ ấy đến Andrew bị cắt mất, và bọn trẻ tìm thấy được Lucas.

Sau khi người cuối cùng trèo lên, bọn trẻ liền giơ tay lên trời, "Ra ngoài rồi! Ta làm được rồi!!" Tất nhiên, chúng vẫn kiềm lại để không hét to, nếu không kẻ địch ập đến thì toi.

Rồi chúng chạy tới ôm Lucas, còn Lucas thì trao đổi ánh mắt với Yugo, cả hai cùng gật đầu.

"Mọi người có ở đây hết không?" Nhận được cái gật đầu từ lũ trẻ, Yugo nói tiếp, "Lúc này thì nên chạy ngay đi!!"

"Thế anh thì sao?!" Vừa dứt câu, lũ trẻ gào lên.

Yugo đưa tay lên che miệng, ra hiệu cho chúng im lặng, "Lucas và anh sẽ theo sau. Trách nhiệm của bọn anh là để 6 kẻ địch còn lại không đuổi kịp các em."

"Khoan đã! Bọn em nữa!!" Gillian lập tức gào lên, "Em cũng vậy!!" Yugo cười khẩy nhìn Ray với vẻ như kiểu: Mày muốn đi theo vì lo cho bọn tao hay lo cho Rimuru? Ray điếng người, liền quay mặt sang chỗ khác.

"Bọn trẻ không phải động tới mấy thứ này đâu." Yugo khúc khích, rồi nhìn Ray, ừ, cậu ta hiểu điều mà Yugo muốn nói: Bọn trẻ như bây thì không giết được người đâu.

"Để cho bọn anh đi." Yugo vừa nói, vừa móc ra một chiếc mặt nạ, "Hơn nữa, chỉ có đủ đồ cho hai người lớn thôi. Với cái này thì khí gas vô dụng. Và đừng quên, phe ta còn có Rimuru."

"Nhưng Yugo-" "Emma, bọn anh quyết định điều tốt nhất rồi. Anh sẽ ổn thôi. Bọn anh sẽ theo ngay sau mà. Hãy mau tới chỗ an toàn và nghĩ ngơi đi!"

Ray chồm tới, "Rimuru sẽ cho nổ hầm, nhớ lấy điều đó!!" Yugo cũng gật đầu, "Trốn đi cẩn thận nhé. Sau khi xử hết lũ kia, anh sẽ đem Rimuru về."

Rồi khi trông thấy lũ trẻ đã xa dần, Lucas và Yugo vào lại hầm, "Giờ thì, hầm trú ẩn này có nhiều hoài niệm quái nhỉ? Dùng làm mồ chôn cho chúng thì còn gì bằng!"

End.

_____________________________

Góc của Yae: Ae ạ, tôi bị ốm rồi. Nằm liệt trên giường luôn ấy. Thật sự rất khổ luôn. Lúc đầu chỉ định sủi chơi chơi thôi nhưng mà kết quả sủi hơn tuần. Tuần sắp tới thì tôi phải thi giao lưu học sinh giỏi và tuần tới nữa thì thi học kì, vậy nên đừng thấy lạ khi tôi lại sủi tiếp nhé!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net